Trần Dương đang định tiến tới nói với Điền Thi Dung gì đó thì đột nhiên thở dài, trầm ngâm một chút liền không quấy rầy giây phút này của hai người mà trở về thạch ốc, câu thông với đám người Cao Thiết một chút, cũng căn dặn những binh vệ một vài chuyện rồi nhắm mắt tu luyện.
Hiện giờ, mỗi khi Trần Dương ngồi xuống tu luyện thì quanh người lại loé lên những ký hiệu đã lâu không thấy. Những ký hiệu này chính là thứ ký hiệu của bộ công pháp trong hang động mà Trần Dương học được lúc trước.
Trần Dương hai tay bắt một thủ ấn kỳ quái, miệng cũng lẩm bẩm niệm chú, sau đó đứng dậy, đưa chân bước về phía trước.
Chỉ thấy lúc này, tứ chi của Trần Dương liền hoá thành một cái tư thế kỳ lạ. Mà nếu có nhãn lực nhìn thấu qua, chắc chắn sẽ phát hiện toàn bộ kinh mạch của Trần Dương dường như được sắp xếp theo một quy luật nào đó mà những Tiểu Kim Đan theo đó sẽ chậm rãi luân chuyển vị trí cho nhau, không hề cố định như trong tưởng tượng.
Mà những Tiểu Kim Đan này, theo động tác của Trần Dương càng nhanh, thân ảnh mờ ảo lúc hiện ở chỗ này với động tác này, lúc hiện chỗ kia với thủ ấn khác, thì những Tiểu Kim Đan này cũng theo đó chuyển dời vị trí cho nhau, tạo thành một dòng chảy tuần hoàn bên trong kinh mạch. Mãi cho đến khi những Tiểu Kim Đan này hoàn thành một vòng trở về vị trí cũ thì Trần Dương cũng thu lại thủ ấn trong tay, thở ra một ngụm trọc khí rồi đưa bàn tay lên nhìn.
Chỉ thấy mỗi một tấc da thịt trên tay của Trần Dương lúc này đều bóng loáng tinh mỹ, tràn đầy sức bạo tạc, dường như chỉ cần dùng nhục thân kết hợp với thân pháp cũng đủ chiến một trận với tu sĩ đồng cấp vậy.
Tất nhiên, Trần Dương biết đây chỉ là cảm giác của hắn mà thôi, còn thực lực một tu sĩ Kết Đan Kỳ thì cũng có nhiều loại, Trần Dương cũng không quá tự phụ. Dù sao, đã gặp qua Điền gia lão tổ với công pháp gậy ông đập lưng ông cũng đã gây cho Trần Dương những ấn tượng rất sâu sắc rằng kỳ nhân dị sĩ trên đời này còn rất nhiều, không thể khinh thường nhân sĩ trong thiên hạ được.
Bất quá, Trần Dương cảm giác được, theo công pháp kỳ lạ kia, mỗi khi tu luyện một vòng tuần hoàn, Trần Dương đều cảm giác mạnh mẽ hơn rất nhiều, thế nhưng cũng không biết cảm giác này đến từ sức mạnh của nhục thể hay là gì, bởi vì Trần Dương kiểm tra lại tu vi bản thân thì vẫn dừng ở mức Kết Đan Trung Kỳ đỉnh phong, không có nửa điểm thay đổi, có chăng chỉ là một chút ít thay đổi mà thôi, chút ít thay đổi này chỉ là một ít tu vi tăng lên.
Nếu so ra, Trần Dương có điều kiện tu luyện tốt như thế này, mà tu luyện chậm chạp như vậy chắc chắn là có vấn đề. Tuy nhiên, cũng may là mặc dù chậm chạp nhưng ít ra vẫn có một sự thay đổi nhỏ, Trần Dương cũng không ngại mà lại tiếp tục vùi đầu vào bên trong tu luyện.
Trong khi Trần Dương đang vùi đầu vào tu luyện thì bên trong Phiên Thiên Tông đang sôi trào một mảnh.
Lúc này, trên một đỉnh núi rộng, có vô số đệ tử mặc phục sức khác nhau đang vây quanh một cột trụ lớn. Trên cột trụ có ghi một dòng chữ nhỏ nhưng rất rõ ràng:
‘Vào ngày cuối cùng của hai năm sau, toàn bộ tông môn sẽ tiến hành Hoá Long Tái. Những đệ tử có tu vi dưới Kết Đan Kỳ đều có quyền tham gia. Những đệ tử nằm trong Long Bảng không được phép tham gia. Phần thưởng như sau:
- Người đứng đầu: Được thưởng một kiện cực phẩm linh khí. Ba mươi viên Thanh Vân Đan. Mười vạn Hạ phẩm linh thạch. Một năm tu luyện trong Linh Hoa Động.
- Người xếp hạng hai đến hạng ba: Được thưởng một kiện thượng phẩm linh khí. Hai mươi viên Thanh Vân Đan. Năm vạn Hạ phẩm linh thạch. Chín tháng tu luyện trong Linh Hoa Động.
- Người xếp hạng tư đến hạng mười: Được thưởng một kiện trung phẩm linh khí. Mười viên Thanh Vân Đan. Ba vạn Hạ phẩm linh thạch. Sáu tháng tu luyện trong Linh Hoa Động.
- Người xếp từ hạng mười một đến hạng hai mươi: Được thưởng ba viên Thanh Vân Đan. Một vạn Hạ phẩm linh thạch, ba tháng tu luyện trong Linh Hoa Động.
- Người xếp từ hạng hai mươi mốt đến ba mươi: Được thưởng ba viên Thanh Vân Đan cùng một tháng tu luyện trong Linh Hoa Động.
- Người xếp từ hạng ba mươi mốt đến bốn mươi: Được thường một viên Thanh Vân Đan.’
Thông tin trên bảng này làm cho các đệ tử một mảnh sôi trào.
Bọn họ có người nhập môn đã lâu, cũng có người nhập môn chưa lâu, nhất thời túm tụm bàn tán xôn xao.
- Hoá Long Tái? Ta nghe nói ba năm sau là đến kỳ hạn thi đấu Đại Hội Tứ Phái mà. Chẳng lẽ còn có ẩn tình gì sao?
- Hắc hắc, Trương sư huynh, ngươi đúng là tinh mắt, việc này ta có nghe gia sư nói...
Một người khác mở miệng truyền âm thần bí nói, làm cho vị sư huynh nhất thời ánh mắt sáng lên, vẻ mặt hiểu ra.
Mà những đệ tử biết tin đều là nôn nao, rục rịch tìm mọi cách cố gắng tăng lên tu vi cũng như chuẩn bị trang bị thật tốt chuẩn bị cho sự kiện này.
Vốn các đệ tử đối với Đại Hội Tứ Phái cũng đã được nghe thông tin của các sư huynh đệ đồng môn, tự biết bản thân khó lòng so với những người bên trong Long Bảng.
Mà trong Phiên Thiên Tông này, ngoại trừ Trần Dương cô lậu quả văn thì còn lại đều sớm đã nghe danh Long Bảng này như sấm bên tai.
Long Bảng cũng không phải là một tảng đá hay là bảng đá nào đó mà chính là cách gọi chung của một danh sách mười người có thực lực cao cường nhất trong hàng ngũ đệ tử môn phái. Những người này đa số đều có tu vi Kết Đan Kỳ, đều là đệ tử của những trưởng lão hoặc tông chủ Phiên Thiên Tông, cũng có vài người không có danh phận này. Tuy nhiên, những người trong Long Bảng này đều phải tuân thủ một số quy định riêng.
Quy định thứ nhất chính là tuổi đời phải dưới hai trăm đối với Kết Đan Sơ Kỳ, ba trăm tuổi đối với Kết Đan Trung Kỳ và bốn trăm tuổi đối với Kết Đan Hậu Kỳ. Đây chính là dựa vào căn cốt để phán đoán. Trong Tu Tiên Giới có một loại Đoán Niên Thạch, có thể dựa vào máu huyết để phán đoán tuổi tác. Người kiểm tra chỉ cần nhỏ một giọt máu lên bên trên là có thể dựa vào phản ứng và màu sắc của Đoán Niên Thạch này mà xác định tuổi tác. Do vậy, cũng không ai có thể lừa dối được.
Trong Phiên Thiên Tông không thiếu những tu sĩ Kết Đan Kỳ, thế nhưng tuổi tác đã quá hạn đều không còn được xem là đệ tử Long Bảng, đều được đưa đi làm Đường Chủ hoặc là nhận lãnh các loại nhiệm vụ và vai trò khác trong tông môn.
Mà nếu như thoả mãn điều kiện thứ nhất tuổi tác, còn phải trải qua điều kiện khác nữa, đó chính là trên Đại Hội Tứ Phái có thể đứng vào mười người ở vị trí cao nhất theo xếp hạng trong môn phái thì mới có thể đạt được tư cách tiến vào Long Bảng.
Những đệ tử Long Bảng của Phiên Thiên Tông đều được đãi ngộ rất đặc biệt, chẳng những được cấp cho một quả núi với đầy đủ cấm chế và linh mạch dồi dào để tu luyện, mà tài nguyên tu luyện như đan dược và linh thạch cũng được cung cấp cuồn cuộn, có thể nói là trang bị tận răng.
Cách làm này của Phiên Thiên Tông nhìn bên ngoài có vẻ xa xỉ, nhưng thực ra có tác dụng kích thích tinh thần đệ tử rất lớn. Làm cho những kẻ có thực lực đều lấy Long Bảng này làm mục tiêu phấn đấu, đỏ mắt mà thèm.
Trưởng lão Nguyên Anh Kỳ Đổng Siêu cũng chính là từ một đệ tử Long Bảng đi lên. Có tấm gương sáng này, hầu như mỗi đệ tử hàng ngày ngay cả khi ngủ cũng đều mơ đến một ngày có thể tiến vào Long Bảng.
Tuy vậy, bọn họ đều biết, trừ khi tiến vào Kết Đan Kỳ, nếu không thì cả đời cũng vô duyên tiến tới vinh quang. Cho nên đối với Đại Hội Tứ Phái, tất cả chỉ ôm theo tâm trạng cổ vũ trợ uy mà thôi.
Mà hiện giờ, có sự kiện Hoá Long Tái này, chẳng khác nào cấp cho bọn họ một cơ hội toả sáng, một cơ hội ‘Hoá Long’ thật sự.
Hơn nữa, những phần thưởng cũng cực kỳ hấp dẫn.
Những thượng giai linh khí thì không nói, chỉ tính riêng Thanh Vân Đan nọ cũng là giá trị trên trời. Nghe nói tu sĩ bình thường tu luyện thỉnh thoảng nếu như lầm đường hoặc có chút lệch lạc sẽ bị tâm ma quấy nhiễu hoặc là một số nguy cơ ẩn tật tiềm ẩn vào bên trong. Nếu như sử dụng Thanh Vân Đan này, chẳng những đối với cảm ngộ thiên địa linh khí càng thêm nhanh mà còn giảm thiểu những nguy cơ này.
Thanh Vân Đan này là bí môn đặc chế của Phiên Thiên Tông, cho dù bên ngoài muốn mua cũng là rất khó có được. Mà bình thường, những Thanh Vân Đan này chỉ dành cho đệ tử Long Bảng phục dụng hoặc là ban thưởng cho những đệ tử lập công mới được mà thôi.
Mà hơn hết, thứ mà làm cho tất cả môn nhân đệ đều thèm nhỏ dãi chính là việc được tiến vào Linh Hoa Động tu luyện.
Nghe nói, mỗi một đại môn phái đều có một siêu cấp linh mạch ẩn mình bên dưới để duy trì linh khí và khí vận cho tông môn phát triển gọi là Long Mạch.
Đây chính là thứ phân biệt giữa các tông phái siêu cấp và hạ lưu bên dưới.
Mà ở Phiên Thiên Tông, theo truyền thuyết thì Long Mạch chính là nằm phía dưới Linh Hoa Động. Mà cái động thiên này chính là nơi chỉ có lão tổ và tông chủ trưởng lão mới được tiến vào bên trong tu luyện.
Tu luyện trong Linh Hoa Động, chẳng những linh khí nồng đậm gấp nhiều lần bên ngoài mà nếu như đủ cơ duyên, còn hấp thu được một tia khí vận bên trong Long Mạch này, từ đó có thể một đường tiến cao, thu thập được càng nhiều cơ duyên gia thân, làm cho người khác ngưỡng mộ mà nhìn.
Chuyện khí vận này thì vốn rất mơ hồ, cũng chỉ là một lời đồn đãi bên trong đám đệ tử mà thôi. Thế nhưng, chỉ riêng việc linh khí cực kỳ nồng đậm, một hơi thở hấp thu bằng một ngày tu luyện bên ngoài cũng đủ làm cho tất cả đệ tử đỏ mắt điên cuồng.
Thế nhưng, người hưng phấn nhất dĩ nhiên là những đệ tử Trúc Cơ Hậu Kỳ đã đạt đến cảnh giới giả đan. Vốn nghĩ sẽ không kịp tham gia Đại Hội Tứ Phái, nhưng đây lại là cơ hội không thể tốt hơn dành cho bọn họ.
Nhất thời cả đám hưng phấn đến mức cắn chặt răng, ánh mắt đỏ bừng run rẩy, bàn tay nắm chặt, mạnh mẽ xoay đầu về tích cực chuẩn bị.