Phán Thần Hệ Thống

Chương 274: Phán Thần Cung




Thì ra, đám đệ tử trong môn bởi vì chuẩn bị cho việc trùng kích tu vi và củng cố thêm thủ đoạn cho nên thời gian này ra sức lùng sục các loại đan dược, pháp khí và phù lục... Nói chung, cái gì có thể tăng lên chiến lực đều được bọn họ ra sức thu thập.
Mặc dù là nhìn qua thì những đệ tử này chỉ xuất ra được một ít linh thạch, thế nhưng dưới sự liều mạng, tổng số đệ tử trong Phiên Thiên Tông sẽ là một con số trên trời.
Mà cái cơ hội phát tài này hiển nhiên là bị rất nhiều người phát hiện, không phải Trần Dương là người đầu tiên được nghe tới, vì vậy mà trong lòng cũng có chút gấp.
Mặc dù thân gia của Trần Dương hiện giờ rất giàu, thế nhưng tiền không ai chê ít, mà Trần Dương cũng ngửi ra một cơ hội để kiếm điểm công đức từ chuyện này.
Hoa Ngư một bên nói xong thì thấy ánh mắt Trần Dương phát sáng như sao, tựa như hổ đói nhìn thấy thỏ vậy, nhịn không được mà rùng mình một cái, cảm giác không khí chung quanh có chút lạnh, vội vàng nói thêm vài câu rồi đưa tới một túi trữ vật bên trong có chứa dược tài để luyện Tụ Khí Đan.
Trần Dương tất nhiên cầm lấy rồi hứa sẽ cố gắng hết sức thì Hoa Ngư mới tràn trề hi vọng rời đi. Hai người cũng hẹn nhau một tháng sau lại gặp nhau tại chỗ này để báo kết quả.
Nhìn bóng dáng Hoa Ngư rời đi, Trần Dương liền suy nghĩ lại những tin tức mà Hoa Ngư vừa cung cấp. Theo đó, đám đệ tử Phiên Thiên Tông nhân dịp này sẽ thường xuyên tổ chức những trao đổi hội để tìm được vật phẩm cần thiết.
Mà một số khác thì lại bắt đầu toả ra những địa điểm hoang vu vừa rèn luyện bản lĩnh tìm cơ hội đột phá, vừa nhân tiện tìm những thiên tài địa bảo để đổi lấy đan dược tăng tiến tu vi.
Đối với một người ưa thích đào bảo mà nói, cơ hội này có thể nói không còn gì tốt hơn.
Mà Trần Dương thì có chút đặc thù, mặc dù Phiên Thiên Tông không cấm đệ tử rời khỏi sơn môn, thế nhưng đều phải hoàn thành nhiệm vụ của mình tại sư môn thì mới muốn làm gì thì làm.
Bởi vậy cho nên, Trần Dương ngay sau hôm đó liền trực tiếp rời khỏi Phiên Thiên Tông. Hiện giờ, Trần Dương chỉ cần canh đúng ngày trở về giao nộp dược tài đã tinh luyện cho Tăng Đức là được. Còn lại thì Trần Dương có thể tự do ra vào Phiên Thiên Tông mà không phải lo có người để ý.
Bước đến cổng sơn môn, Trần Dương liền trợn mắt há mồm, nơi này lúc này không khác gì trẩy hội, vô số người ra vào tấp nập, nhìn thấy mà giật mình.
Trần Dương vừa ra khỏi cổng sơn môn liền chen chúc giữa dòng người, xác định phương hướng một chút rồi rời đi.
Nhìn thấy đệ tử Phiên Thiên Tông chạy tới chạy lui bên cạnh, Trần Dương liền nhíu mài. Nhìn dáng dấp bọn họ hình như đều đổ về phía Thiên Phong Thành, giống như vội vã vậy.
Trong hoàn cảnh này, Trần Dương cũng không tiện phi hành, đành triển khai thân pháp chạy đi, cước bộ dưới chân chẳng khác nào một cơn gió lướt đi, khiến cho mấy tu sĩ bị vượt mặt cảm thấy tức tối, vội vàng khởi thân chạy vượt qua.
Trần Dương thấy vậy cười khổ, hắn cũng chỉ muốn nhanh chóng về cửa hàng xem xét tình hình của Cao Thiết lúc này như thế nào, đồng thời muốn nhân cơ hội này mà dặn dò Cao Thiết đón đầu làn sóng đệ tử Phiên Thiên Tông, nhân cơ hội này mà gom góp phen, đồng thời cũng muốn gặp mặt Cao Thiết xử lý những chuyện tình của Binh Vệ báo cáo.
Theo Trần Dương tính toán, nếu như tận dụng tốt cơ hội lần này, không chừng sẽ một đường tiến giai Phán quan Ngũ Tinh, khi đó thì chắc chắn Phán Thần Hệ Thống lại có thêm chức năng gì đó.
Nghĩ đến chuyện này, trái tim Trần Dương lại đập thình thịch.
Bất quá, Trần Dương cũng không vội vàng trở về Thiên Phong Thành mà cố tình đi chậm lại, sau đó tạt qua một nơi hoang vắng thay đổi y phục. Dù sao, bộ y phục của Phiên Thiên Tông cũng quá mức chói mắt và thu hút sự chú ý của người khác. Mặc dù rất có thể một số đệ tử trong Phiên Thiên Tông sẽ nhận ra gương mặt Trần Dương, thế nhưng thay đổi y phục một chút cũng đỡ phải bị người khác dòm ngó.
Sau khi thay đổi một thân y phục, Trần Dương liền chậm rãi bắt đầu đi về cửa hàng.
Mấy ngày sau, thân ảnh Trần Dương đã xuất hiện bên trong sân sau của cửa hàng, lẳng lặng ngồi nơi đó.
Mà trong cửa hàng, lúc này đang có hai người đang bận rộn đi tới đi lui tiếp khách.
Ngoài Cao Thiết, thì người còn lại chính là Điền Thi Dung.
Thân phận của Điền Thi Dung hiện tại cũng đã được Trần Dương phong làm Cẩm Y Vệ.
Ngoại trừ Bạch Chính, thì Thi Dung là Cẩm Y Vệ thứ hai.
Trần Dương dự định sẽ cho Điền Thi Dung ở đây thay hắn xử lý những sự tình trong thời gian hắn ở Phiên Thiên Tông. Cho nên muốn cho nàng rèn luyện một chút rồi mới chính thức phân phó công vụ.
Với đẳng cấp của Trần Dương hiện giờ, những quyền lợi có thể ban cho Cẩm Y Vệ đã khác xa hơn so với thời phong hàm cho Bạch Chính.
Hiện giờ, Trần Dương có thể ban cho Điền Thi Dung quyền lợi ‘tiền trảm hậu tấu’, trực tiếp xử lý các tội phạm đầy đủ chứng cứ rồi thu hồn phách vào lệnh bài thân phận, sau khi gặp mặt Trần Dương sẽ để cho hắn thẩm duyệt lại.
Việc làm này tuy có chút khả năng sai sót ở chỗ Điền Thi Dung không có pháp nhãn, thế nhưng lại có tiện lợi là từ nay đối với những các vụ án cấp thấp Trần Dương không phải tự mình ra tay nữa, mà có thể toàn tâm toàn ý xử lý những chuyện to lớn hơn.
Bên cạnh đó, Trần Dương cũng muốn nhân cơ hội này, tích súc thực lực rồi thành lập một thế lực tình báo thật sự. Lấy Cẩm Y Vệ Điền Thi Dung và mười binh vệ hợp sức xây dựng.
Bất quá, đây chỉ là ý tưởng sơ khai, Trần Dương biết chuyện thành lập một thế lực dù nhỏ cũng phải cần bỏ ra hết sức nhiều tâm sức.
Hoàng hôn đã bắt đầu buông xuống, mặc dù vẫn còn khách đến nhưng Cao Thiết và Điền Thi Dung mới khéo léo từ chối một chút, sau đó đi về phía Trần Dương cung kính hành lễ:
- Ti chức tham kiến đại nhân! (X2)
- Được rồi, không cần đa lễ. Hôm nay hai vị vất vả rồi, mời ngồi.
Trần Dương cười nhẹ, chỉ đến cái ghế phía đối diện rồi nói.
Hai người cũng không khách sáo, sau khi dạ một tiếng thì liền ngồi xuống.
Trần Dương tự tay đẩy hai chén trà về phía họ rồi nói:
- Tất cả đều là người một nhà, sau này trừ những lúc trong Pháp Đường thì có thể tuỳ ý một chút, không cần quá khép nép.
Hai người nhìn bộ dạng ôn hoà của Trần Dương thì trong mắt đều có chút cảm động. Vội vàng xưng không dám rồi mới cung kính nhận lấy chén trà.
Trà uống qua hai lượt, Trần Dương mới nhìn Cao Thiết hỏi:
- Số vật phẩm lần trước ta đưa đã bán ra hết chưa?
- Đại nhân, chỉ còn một ít, phỏng chừng cũng không chống đỡ qua được bao nhiêu lâu nữa. Cũng may là đại nhân về kịp lúc, nếu không thì ta đành phải đóng cửa hàng để tìm cách khác thôi.
Cao Thiết cười khổ nói.
Trần Dương nghe vậy thì hơi giật mình, số vật phẩm mà Trần Dương đưa lần trước theo Trần Dương dự tính thì mặc dù nói là nửa năm, nhưng nếu bán bình thường thì một năm cũng không có vấn đề.
Bây giờ mới qua không bao lâu thì đã gần hết, đúng là Trần Dương đã đánh giá thấp sức hút của những đồ vật có giá trị tốt mà giá vừa phải đối với tu sĩ cấp thấp rồi.
Cao Thiết cung kính vuốt nhẫn trữ vật, đem ra năm cái túi trữ vật đặt trước mặt Trần Dương nói:
- Đây là tổng số linh thạch thu được. Mặc dù ti chức đã đem giá cả tăng lên một chút nhưng bọn họ vẫn kéo tới không ngừng.
Trần Dương nghe vậy, bàn tay chộp tới đem những túi trữ vật xem xét một chút liền ngạc nhiên.
Những túi trữ vật này toàn bộ đều chất đầy Hạ phẩm linh thạch, tổng số cũng gần mười vạn.
Phải biết, những thứ mà Trần Dương đưa ra, tổng giá trị ước chừng một vạn là cao lắm rồi, dù sao cũng là những thứ hắn tuỳ ý luyện chế ra, giá thành cực rẻ. Thế nhưng qua tay một cái đã lời gấp mười lần, chuyện này chỉ nói thôi cũng cảm thấy miệng chảy nước miếng chứ đừng nói chi là hiện thực kết quả bày ra trước mắt.
Trần Dương cũng không nhận số linh thạch này, ngược lại nhìn Cao Thiết và Điền Thi Dung, nhẹ nhàng hỏi:
- Số linh thạch này, tạm thời do Cẩm Y Vệ Điền Thi Dung giữ lấy! Hiện giờ, ta muốn hai người phối hợp làm một việc...
Trần Dương nhúc nhích môi truyền âm, đem kế hoạch trong lòng nói với hai người.
Cao Thiết và Điền Thi Dung thì tập trung lắng nghe. Cuối cùng đợi cho Trần Dương nói xong, Điền Thi Dung mở miệng nói:
- Đại nhân, nếu vậy ngài dự định đặt tên tổ chức này là gì?
- Tên? Tạm thời ta còn chưa nghĩ ra, thế nhưng, ta dự định sẽ thành lập một tổ chức nửa sáng nửa tối. Bên ngoài là cửa hàng giao dịch, thực tế bên trong là tổ chức thu thập tình báo. Mà hai cái này, cần hai người phối hợp chặt chẽ mới làm được.
Trần Dương nhàn nhạt nói, ánh mắt có chút đăm chiêu, suy nghĩ về cái tên.
Điền Thi Dung và Cao Thiết thấy Trần Dương đăm chiêu thì rất hiểu ý im lặng không nói gì thêm, lẳng lặng chờ đợi.
Lát sau, Trần Dương lại nói:
- Được rồi, vậy thì tổ chức này gọi là Phán Thần Cung!
- Phán Thần Cung? Đại nhân, đây là một cái tên rất khí phách, ti chức cảm thấy rất được.
Cao Thiết ánh mắt sáng lên vỗ mông ngựa.
Còn Điền Thi Dung thì cũng gật gù, tỏ vẻ đồng ý.
Trần Dương thấy vậy thì cười nói:
- Tạm thời, chúng ta sẽ nâng cấp nơi này lên. Cao Thiết, lần trước nghe nói ngươi đã thâu tóm hai cửa hàng ở hai bên rồi có phải không?
- Đúng vậy đại nhân, ti chức đã thu mua toàn bộ những cửa hàng chung quanh để tránh bị tai mắt dòm ngó, thuận tiện cho các binh vệ lui tới!
Cao Thiết cũng không phủ nhận, gật đầu nói.
Trần Dương mở miệng cười:
- Cao Thiết, lần này ngươi đã lập công to, ta sẽ trọng thưởng. Bất quá, trước đó, chúng ta còn cần...
Cứ thế ba người cùng nhau bàn bạc, càng bàn, ánh mắt cả ba đều sáng lập loè.
Mà ngay cả ba người này cũng không biết, một cái ý tưởng nhất thời trong mảnh sân tồi tàn này, lại sản sinh ra đời một tổ chức mà cho đến vạn năm sau chỉ cần nhắc đến tên thôi thì nhân yêu hai tộc đều cảm thấy tê dại da đầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.