Theo tiếng hoan hô, những đệ tử thua cuộc thì mặt mài méo xệch bỏ đi. Còn đám thắng cược thì chạy đến chỗ thanh niên họ Phùng nhận tiền cược.
Trần Dương cũng không nói gì, chỉ im lặng đứng đó.
Một lát sau, thanh niên họ Phùng liền chạy đến dáng vẻ khó xử nhìn Trần Dương nói:
- Trường sư huynh, đây là linh thạch của huynh!
Trần Dương gật đầu, đem túi trữ vật cầm tới tay, thần thức đảo qua lập tức nhíu mài.
- Ngươi tên gì?
- Phùng Hào!
Mặc dù Phùng Hào không biết Trần Dương có ý gì, nhưng cũng trả lời rất nhanh.
Bất quá Trần Dương lại hỏi:
- Phùng Hào, tại sao chỉ có ba mươi vạn linh thạch?
- Trường huynh, Đoàn sư huynh thần thông bất phàm, tỉ lệ thắng cược của huynh ấy là hai ăn một, cho nên huynh đặt hai mươi vạn Hạ phẩm linh thạch thì chỉ thắng được mười vạn mà thôi!
- Ồ vậy sao? Vậy sao ta thấy các vị sư huynh đệ bên kia đều nhận đủ vậy?
- Cái này... Chuyện này...
Phùng Hào có chút ngắc ngứ, lời ra đến miệng nhưng không có cách nào giải thích, miễn cưỡng nói:
- Đó là do bọn họ đặt cược ít!
Lời vừa nói ra, Phùng Hào liền biết bản thân lỡ lời, vội vàng định chữa lại, nhưng Trần Dương đã cười lạnh nói:
- Đặt cược ít hay đặt cược nhiều thì liên quan gì đến ta? Ta chỉ biết, dám chơi dám chịu. Chẳng lẽ thua không nổi hay sao?
- Ai nói chúng ta thua không nổi?
Đúng lúc này, một tiếng nói có chút âm lãnh truyền đến.
Một thanh niên mặc bạch y, hai tay chắp sau lưng đi tới, nhìn uy áp thì cũng đã đến Trúc Cơ Sơ Kỳ. Lời nói vừa rồi chính là do thanh niên này nói ra.
Trần Dương híp mắt lại, nhìn gã thanh niên mới tới.
Mà Phùng Hào thì sớm đã thở phào, có thanh niên nọ xuất hiện thì sự việc hôm nay chắc chắn giải quyết xong.
- Phùng Hào ra mắt Ngô sư huynh!
- Ừm, Phùng sư đệ vất vả rồi. Vừa rồi nơi này có chuyện gì vậy?
Ngô sư huynh vừa nói vừa nhíu mài ra vẻ bất mãn nhìn Trần Dương, uy áp Trúc Cơ Kỳ trên người cũng theo đó ép tới.
Trần Dương nhíu mài, không ngờ một Trúc Cơ Sơ Kỳ lại dám ở chỗ này dùng uy áp Trúc Cơ Kỳ định ép chết hắn.
Trần Dương đảo mắt nhìn chung quanh, ngoại trừ Huỳnh Lập còn đang đứng xa xa chờ đợi thì hầu như đám đệ tử đều bỏ đi tứ tán.
Thở dài một tiếng, Trần Dương chắp tay nói:
- Trường Dân đệ tử Luyện Đan Đường ra mắt Ngô sư huynh. Vừa rồi chuyện là...
Trần Dương đem chuyện tình kể lại một lần, Phùng Hào ở một bên thì đổ mồ hôi trán, tuy nhiên, khi thấy Trần Dương kể xong, lại nghe Ngô sư huynh mở miệng nói thì gã liền an tâm lại:
- Nếu vậy thì đã rõ, tỉ lệ cược như vậy thì Phùng sư đệ đã thanh toán đầy đủ rồi. Trường sư đệ còn muốn gì nữa? Chẳng lẽ muốn trở mặt?
- Trở mặt? Vì mười vạn Hạ phẩm linh thạch?
Trần Dương cười lạnh.
Chỉ cần nhìn thái độ của Ngô sư huynh này thì đã có thể chắc chắn chúng là cùng một phe, cho nên mới nói ra như vậy.
Trần Dương trước nay thái độ làm người rất tốt, thậm chí xưng huynh gọi đệ với mấy tu sĩ Luyện Khí Kỳ hàng hậu bối cũng cảm thấy bình thường, không hề tỏ vẻ xa cách.
Thế nhưng thái độ làm người ôn hoà không có nghĩa là ai muốn nói gì thì nói, ai chèn ép cũng được.
Lúc này, Trần Dương nén giận hỏi:
- Ta hỏi hai người một lần nữa, rốt cuộc là thấy ta dễ ăn hiếp nên muốn cậy mạnh phải không?
- Vậy thì sao? Chẳng lẽ báo lên sư môn? Ngươi nên biết, chuyện cá cược dẫn đến tư đấu nếu đem báo lên sư môn thì chắc chắn ngươi cũng không có kết quả gì tốt đâu.
Ngô sư huynh cười lạnh nói.
Trần Dương cười âm trầm:
- Tốt, tốt lắm. Phùng Hào, ngươi còn gì để nói không?
- Những gì cần nói ta đã nói hết, Trường Dân, ngươi đừng khinh người quá đáng.
Phùng Hào lúc này cậy có người bảo kê, liền hất hàm nói.
Trần Dương thấy vậy phất tay áo nói:
- Được rồi, mười vạn Hạ phẩm linh thạch đó xem như cho các ngươi.
Nói xong xoay người bỏ đi.
Phùng Hào nhìn Trần Dương quay lưng bỏ đi liền giơ tay muốn cản, dĩ nhiên lúc này có lực mạnh cho nên ý nghĩ cũng đã khác. Dù sao mười vạn Hạ phẩm linh thạch thua đi là con số cực lớn, làm cho gã cảm thấy chảy máu trong lòng.
Ngô sư huynh thấy vậy thì ngăn Phùng Hào lại, cười âm hiểm truyền âm:
‘Không cần, đã có người khác lo liệu!’
Phùng Hào tu vi mới Luyện Khí Trung Kỳ, tất nhiên không thể truyền âm trả lời, thế nhưng nghe một câu nói này cũng đã cảm thấy đủ, nhất thời ánh mắt nổi lên lửa nóng. Lần này nếu như bên trên có đại thu hoạch thì bản thân gã làm chân chạy cũng sẽ có được tý nước canh, đúng là ngon lành.
Trần Dương nhìn nhìn phương hướng đi về Phiên Thiên Tông, đột nhiên thay đổi đi về hướng khác, thân pháp dưới chân càng nhanh, quần áo tung bay phiêu phiêu đi xa.
Mà ngay khi Trần Dương rời đi, liền có ba đạo thân ảnh cực kỳ yên lặng xuất hiện tại chỗ của Trần Dương, quay đầu nhìn Ngô sư huynh gật đầu một cái rồi nhằm theo hướng Trần Dương rời đi mà cực tốc đuổi theo.
Cảm nhận dao động phía sau, Trần Dương khoé miệng cười lạnh, cước bộ dưới chân không hề ngừng nghỉ liên tục chạy đi hơn mấy chục dặm mà không hề dừng lại nghỉ chân, hơn nữa nhìn bộ dáng không hề tốn chút sức nào.
Mà ba người phía sau thì lúc này đều trầm mặc, Trần Dương thể hiện ra độn tốc này làm cho ba người đều có chút kinh nghi. Thế nhưng, theo thông tin nhận được thì rất có thể trên người thanh niên trước mắt này chứa đại tài phú, cho nên ai nấy đều cắn răn đuổi theo.
Dù sao, bọn họ cũng là hai gã Luyện Khí Hậu Kỳ và một Trúc Cơ Sơ Kỳ, nếu như không thể đem ‘Trường Dân’ sư đệ Luyện Khí Trung Kỳ này cầm lại thì đúng là đập đầu vào đậu hũ chết cho rồi.
Sở dĩ ba người vẫn một mực theo phía sau chưa động thủ chính là vì chưa có cơ hội thích hợp, vả lại, sự tình giết hại đồng môn để đoạt bảo này nên tránh xa tông phái một chút thì càng dễ dàng xử lý hơn. Hơn nữa, bọn họ cũng đã nghe được thông tin người trước mắt này chỉ là một đệ tử mới nhập môn, cho dù có mất tích thì chắc chắn cũng không có gây được bao nhiêu gợn sóng.
Có ý tưởng này trong đầu, trong lòng ba người đại định, âm thầm bám sát theo sau.
Mà ba người này cũng không biết, trong lòng Trần Dương cũng có chung một cái ý tưởng, đó chính là cách Phiên Thiên Tông càng xa càng tốt. Dù sao thời điểm này cũng có rất nhiều đệ tử Phiên Thiên Tông ra ngoài, trừ khi tìm được một nơi thật sự vắng vẻ, nếu không thì rất khó để không bị người khác chú ý tới.
Mặc dù Trần Dương tự thị bản thân tin chắc trong chớp mắt xử lý ba người này, thế nhưng chạy đã ngoài trăm dặm, thế nhưng cứ một chút lại nhìn thấy có tu sĩ của Phiên Thiên Tông hoặc là của môn phái khác chạy tới chạy lui làm cho hắn vô cùng buồn bực.
Bất quá, ba gã truy đuổi Trần Dương cũng buồn bực không kém. Trần Dương trên đường hầu như không có giảm tốc độ chút nào, mà ngay cả dừng lại thở dốc cũng không, làm cho ba người vừa chạy theo, vừa lấy linh thạch ra bổ sung linh lực vừa thầm mắng. Mấy lần trên đường ba người đã muốn tăng tốc độ rồi ra tay, thế nhưng thỉnh thoảng lại xuất hiện bóng dáng của tu sĩ chung quanh, khiến cho ba người cảm thấy khó chịu vô cùng.
Mà Trần Dương sau khi chạy hơn trăm dặm thì rốt cuộc tìm được một cái sơn cốc vắng vẻ, bên trong lại có một dòng suối chảy xuống một cái hồ nhỏ.
Chậm rãi hạ thân bên dòng suối, lấy tay vốc một ít nước rửa mặt, ‘Khà’ một tiếng khoái trá rồi xuất ra một cái khăn lau mặt, Trần Dương liền tỏ ra hết sức thoải mái.
Cái khăn này là cái khăn lúc trước Trần Dương lấy của Vương Giao, đây là một pháp bảo có khả năng phòng ngự khá tốt, thế nhưng Trần Dương thường ngày cũng thỉnh thoảng dùng nó để lau mặt hoặc lau tay mà thôi.
Cũng không biết Vương Giao sau khi biết được bảo bối của gã bị Trần Dương đối xử như vậy thì có tức đến thổ huyết hay không. Thế nhưng ba gã truy đuổi Trần Dương thì đúng là đang tức giận muốn nổ phổi đến nơi rồi.
Vốn lúc đầu ba người còn ẩn nấp một bên, nhưng khi thấy bộ dạng khoái trá và tiêu sái của Trần Dương thì nhịn không được nhảy xuống, một câu cũng không nói liền phóng xuất pháp khí đánh tới.
Trần Dương thấy vậy thì hờ hững đưa tay ra chỉ một đầu ngón tay sau đó quét ngang một cái, nói:
- Trảm!
Chỉ thấy một đạo lục quang loé lên.
Ba người đang hùng hổ chém tới, đột nhiên cảm thấy cái cổ có gì đó mát mát, trước mắt chợt tối sầm, cả ba người cùng lúc ngã xuống, ba cái đầu văng qua một bên, không có bất cứ cơ hội trăn trối nào.
Trần Dương nhìn ba cỗ thi thể thì có chút chán ghét vung tay đem hoả cầu thiêu đốt toàn bộ, sau đó bỏ đi, ngay cả túi trữ vật của bọn họ Trần Dương cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Chưa nói tới thân gia Trần Dương rất dày, mà cho dù gia sản của đám người này có đồ tốt thì Trần Dương cũng không quan tâm tới, tốt nhất là không chạm tới thứ gì cả.
Trần Dương chỉ tới ba người, lãnh đạm đem ba cái thần hồn thu vào Phán Thần Hệ Thống.
Đầu vai nhoáng lên, Trần Dương liền biến mất tại chỗ.
Mãi cho đến nửa giờ sau thì thân ảnh Trần Dương mới xuất hiện lại, tự thì thào:
- Thì ra bọn này cũng không tốt lành gì, thắng thì lấy, thua nhiều thì cướp lại. Đúng là rặt một lũ hèn hạ. Được rồi, nếu như vậy, chỉ cần như vậy thì rất có thể lần này mình có cơ hội thăng quan rồi. Bất quá, nếu như vậy thì cần phải chuẩn bị một chút.
Sờ sờ cằm, Trần Dương liền vẫy tay thu lấy ba cái túi trữ vật của ba người, sau đó xem xét một chút thì sắc mặt vui mừng.
Trần Dương đổ ba túi trữ vật ra, cầm lấy ba viên tinh châu sáng bóng, ném lên bầu trời rồi đem nó bóp nát.
Ba viên châu cũng không có nổ quá lớn mà chỉ ‘bụp’ một tiếng rồi tựa như một loại âm ba tán phát ra chung quanh.
Trần Dương cảm nhận một chút liền hài lòng vuốt mũi cười, nói ra một câu tiếng Anh mà đã rất lâu rồi hắn chưa dùng tới:
- Time to fishing!