Chỉ chốc lát sau, Trần Dương đã cầm Sưu Hồn Lệnh trong tay, cẩn thận cảm nhận.
Đúng lúc này, Khí Linh như cũ xuất hiện, mỉm cười hành lễ:
- Chúc mừng Đại nhân, hiện tại ngài đã đủ điểm thăng cấp Phán Quan Ngũ Tinh. Quyền lợi tăng lên, xin hỏi đại nhân có muốn biết ngay lúc này hay không?
- Khoan đã, ngươi trước lui ra.
Trần Dương hơi nhíu mài, đem Khí Linh ngăn lại rồi chăm chú quan sát những thông tin bên trong Sưu Hồn Lệnh.
Một lát sau, Trần Dương đem Sưu Hồn Lệnh đặt qua một bên, chân mài nhíu chặt, trầm tư như đang phân vân điều gì.
‘Người này vậy mà lại là Mai Tiên, xếp thứ năm bên trong Long Bảng. Xem ra lần này trêu chọc không ít phiền phức. Cũng may, chuyện tình đến tìm mình thì người này cũng không có tiết lộ với ai, nếu vậy thì chỉ cần khéo léo một chút thì hẳn là không ai nghi ngờ đến trên đầu của mình. Cho dù đám lão quái Nguyên Anh Kỳ trong Phiên Thiên Tông có nghi ngờ điều tra thì cũng chưa chắc tìm ra. Vả lại mình cũng đã bắt một Đường chủ, giờ bắt thêm một đệ tử nữa thì tính là cái gì?’
Trần Dương lãnh đạm thầm nghĩ, sau đó phất tay với Khí Linh đang chờ một bên nói:
- Được rồi, nói quyền lợi Phán Quan Ngũ Tinh cho ta nghe!
- Bẩm đại nhân, quyền lợi đầu tiên là thời gian trong Phán Thần Hệ Thống sẽ tăng lên gấp năm mươi lần thời gian thực bên ngoài. Hơn nữa còn không hạn chế thời gian ngài tiến vào. Chỉ có điều, đại nhân nên chú ý thọ nguyên của ngài được tính theo thời gian trong Phán Thần Hệ Thống chứ không phải tính theo thời gian bên ngoài.
Khí Linh chậm rãi nói.
Trần Dương gật đầu:
- Ừm, chuyện này ta đã biết.
Khí Linh lão giả nghe vậy lại nói:
- Từ ngày hôm nay, Thương Khố mở ra tính năng rút thưởng. Đại nhân mỗi khi lên một cấp có thể có một lần cơ hội rút thưởng. Ngoài ra, Nông Trang được nâng cấp lên một tầng, linh khí trong Phán Thần Hệ Thống cũng được tăng cấp. Tất cả những điều này cần đại nhân tự mình cảm nhận.
Trần Dương nghe vậy thì trong lòng mừng rỡ, nhưng vẫn mở miệng hỏi:
- Nếu như rút thưởng, vậy ta tên cấp những lần trước có tính hay không?
- Bẩm đại nhân, những lần lên cấp trước không được tính. Chỉ có lần này là được tính mà thôi. Không biết đại nhân có rút thưởng ngay lập tức hay không?
Khí Linh lại cung kính nói.
Trần Dương ngẫm nghĩ một lúc, lại hỏi:
- Rút thưởng này là như thế nào? Đồ vật bên trong có cấp bậc như thế nào?
- Bẩm đại nhân, tất cả những thứ bên trong đều là vật có trong Thương Khố. Tuy nhiên dù vật gì thì cũng có phẩm cấp cao nhất!
Khí Linh cung kính nói.
Trần Dương nghe vậy thì có chút ngắc ngứ. Điều kiện này đúng là có lợi cũng có hại, nếu như được một viên đan dược như Trú Nhan Đan hoặc Tụ Khí Đan thì cho dù có là cực phẩm thì Trần Dương vẫn có thể khóc hết nước mắt. Nhưng nếu như là linh dược hoặc là cực phẩm tài liệu vậy thì... Phát tài to!
Suy ngẫm một chút, Trần Dương gật đầu nói:
- Được, vậy hiện tại ta muốn rút thưởng.
- Việc này mời đại nhân đi một chuyến đến Thương Khố để tiến hành rút thưởng!
Khí Linh cung kính.
Trần Dương tròng mắt hơi đảo, thân hình hơi nhoáng lên liền xuất hiện tại lối ra vào Thương Khố, sau đó tiến vào bên trong.
Lúc này, Khí Linh ở bên cạnh mới giải thích:
- Đại nhân, mời ngài sang bên này.
Nơi mà Khí Linh mời Trần Dương tiến đến chính là khối đá ở giữa.
Lúc trước Trần Dương cũng thường hay có thắc mắc tại sao nơi này lại chỉ có một phiến đá được dùng làm nơi trao đổi vật phẩm, hiện giờ mới biết thì ra khối bên cạnh này là thứ dùng để rút thưởng.
Trần Dương theo hướng dẫn đặt tay lên mặt trên, đột nhiên bên trên màn hình xuất hiện một ô vuông, bên trên chỉ có một dấu chấm hỏi, luân phiên thay đổi cho nhau.
- Rút thưởng!
Trần Dương hô khẽ một tiếng, lập tức màn hình loé lên rồi liên tiếp các dấu chấm hỏi xẹt ngang qua.
- Chọn~!
Trần Dương nói một tiếng, lập tức màn hình dừng lại, xuất hiện một dòng chữ:
‘Hoá Anh Đan Đạo phẩm’
- Cái gì?
Trần Dương khuôn mặt mừng như điên, thất thanh la lên.
Hoá Anh Đan, tên như ý nghĩa là loại đan dược phụ trợ kết Anh, bình thường nhất cũng đã tăng lên một thành khả năng kết Anh.
Thế nhưng, cấp bậc Đạo Phẩm này Trần Dương cũng mới nghe qua trong một ít cổ thư.
Nghe nói, đan dược bên trên cực phẩm còn có Linh Phẩm, Tiên Phẩm, Thần Phẩm và Đạo Phẩm.
Những phẩm chất này đều không thể xuất hiện ở Nhân giới. Bởi đơn giản, linh khí chứa đựng bên trong cũng không phải là thiên địa linh khí bình thường mà là loại linh khí nồng đậm và phẩm chất cực cao. Bởi vậy cho nên cho dù có Luyện Đan Sư kinh tài tuyệt diễm đến mức nào đi nữa thì cũng không thể nào luyện ra được cao hơn mức Cực phẩm đan dược.
Mà đan dược cấp bậc Đạo Phẩm, thì chỉ có trong truyền thuyết mơ hồ. Hiện giờ Trần Dương mặc dù có Thương Khố, bên trong có đủ loại đồ vật, thế nhưng muốn đổi bất cứ đan dược nào ở cấp bậc Đạo Phẩm thì phỏng chừng đem tất cả công đức hiện giờ chắc đủ để ngửi một cái mà thôi.
Ngay lúc Trần Dương còn đang mừng rỡ thì trước mặt đã xuất hiện một viên đan dược, hay nói đúng hơn là một đám khí lưu xoay tròn, bao bọc một khối khí trong suốt chính giữa.
Vừa nhìn vào nó, Trần Dương liền có cảm giác rung động tâm thần, các Tiểu Kim Đan trong cơ thể vậy mà lại rục rịch muốn động, như trực tiếp muốn truyền ra sức hút đem viên Hoá Anh Đan này hút vào.
Trần Dương thấy vậy hoảng sợ, vội vàng đem một cái bình ngọc quý giá nhất mà hắn có để vào, sau đó ngưng trọng đánh lên bên trên vô số cấm chế phức tạp mà hắn biết.
Cho đến hồi lâu, Trần Dương mới thở phào một hơi đem bình ngọc này thu lại.
Tạm thời, Trần Dương chưa đủ cấp bậc để sử dụng loại đan dược có cấp bậc này, chỉ đành nhịn thèm cất đi.
Nếu muốn sử dụng đan dược này, đó phải là khi hắn tiến đến Kết Đan Hậu Kỳ đỉnh phong, chuẩn bị Kết Anh thì mới phục dụng.
Lại nói, thời xa xưa, tu sĩ Tu Tiên Giới thượng cổ vốn có cách tu luyện hoàn toàn khác với những tu sĩ hiện nay, chẳng những chú trọng cảm ngộ thiên đạo mà đối với việc tiến giai càng thêm chú trọng và cẩn thận.
Theo Trần Dương được biết, ngoài những cấp độ thấp giai, thì tu sĩ một khi tiến tới cấp độ Nguyên Anh Kỳ thì nghĩa là đã tiếp cận được với một số thần thông uy lực cực lớn, mà bản thân cũng có cảm ngộ thiên đạo khác xa với những tu sĩ cấp thấp.
Nếu nói cửa ngõ Luyện Khí Kỳ là cánh cửa giữa phàm nhân và tu sĩ, thì Nguyên Anh Kỳ chính là cánh cửa giữa tu sĩ và thiên đạo.
Vượt qua một bước này, mới chân chính có tư cách tìm hiểu thiên đạo, đồng thời cũng có thể lợi dụng sự hiểu biết đối với thiên đạo của bản thân mà phòng ngự hoặc tấn công. Mỗi một chiêu, một thức đều có thể có dấu vết mơ hồ của thiên địa đại đạo bên trong.
Mà tu sĩ tiến giai Nguyên Anh Kỳ, thời thượng cổ được chia làm ba loại.
Một loại là Phàm phẩm, chính là loại dùng đan dược hoặc là bí pháp mạnh mẽ thúc đẩy tiến giai. Loại này thời thượng cổ được xem là tư chất kém nhất, cũng là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ yếu ớt và coi như vô vọng tiến xa hơn trên tiên lộ. Thông thường chỉ có những người có tư chất kém hoặc đến hạn thọ nguyên hay là cảm thấy không đủ tự tin thử cách khác, cho nên mới chọn con đường này.
Mà một loại khác, cao cấp hơn Phàm Phẩm chính là Địa Phẩm Nguyên Anh Kỳ.
Địa Phẩm Nguyên Anh Kỳ chính là cách nói để chỉ những tu sĩ cảm ngộ được một trong ngũ hành chi linh trong thiên địa, từ đó kích phát tiềm năng bên trong linh căn của bản thân, đạt được thiên địa đại đạo tán đồng, tiến giai Nguyên Anh kỳ. Loại tu sĩ này thông thường có sức mạnh và thần thông mạnh mẽ vượt xa hơn Phàm phẩm Nguyên Anh Kỳ, được nhiều người chào đón và kính nể.
Bất quá, chân chính cao thủ phải nói đến Thiên Phẩm Nguyên Anh Kỳ, những người này là những người chấp nhận bỏ cơ hội tiến giai Địa Phẩm Nguyên Anh Kỳ mà tiếp tục tham ngộ, cảm nhận và đạt được sự tán đồng của Ngũ hành chi linh trong thiên địa, thành tựu Ngũ Hành Nguyên Anh Kỳ, được xem là loại tu sĩ kinh tài tuyệt diễm. Mỗi người Thiên Phẩm Nguyên Anh Kỳ dù cho có ở trong thế lực nào hay là tán tu, thì mỗi khi đi đến đâu đều được vạn người chú mục, tương lai coi như không thể đo lường, gần như chắc chắn cơ hội tìm hiểu càng sâu hơn thiên địa đại đạo, mà thời gian tiến giai cũng càng nhanh hơn gấp mấy lần so với những tu sĩ khác.
Thế nhưng, những kẻ tự nhận mình là thiên tài cổ kim hiếm có này, mãi đến sau này, sau khi Tu Tiên Giới xuất hiện một ‘quái nhân’ kết Anh không nằm trong ba phân loại kia, mà vô cùng bí ẩn. Nghe nói người kia chỉ cần một cái liếc nhìn đã chấn nhiếp một Thiên Phẩm Nguyên Anh Kỳ run rẩy tâm hồn, không dám di động nửa bước.
Sở hữu sức mạnh như vậy, cho nên kẻ quái nhân này ngay khi tiến giai Hoá Thần Kỳ liền bị cả Tu Tiên Giới cộng đồng hợp lại vây công, nghe nói còn xảy ra một trận chiến trời long đất lở. Trận chiến này nghe nói tất cả lực lượng ẩn tàng của Tu Tiên Giới đều xuất hiện, ngay cả mấy thần thú cũng bị kinh động đi ra.
Bất quá, sau trận chiến này thì tung tích của Quái Nhân nọ cũng biến mất.
Những kẻ sống sót trong trận chiến đó cũng không tồn tại được bao lâu, sau đó ít lâu đều ngậm ngùi tạ thế.
Chỉ có một vị Hoá Thần Trung Kỳ trước khi chết mới thốt lên hai chữ:
‘Đạo Phẩm!’
Rồi sau đó mới khí tuyệt thân vong.
Lúc đó cả Tu Tiên Giới đang chịu trọng thương, cho nên mãi sau này mới dần dần có người tìm kiếm điển tịch, cuối cùng mới tìm ra thông tin về một loại Kết Anh gọi là Đạo Phẩm Nguyên Anh Kỳ. Nghe nói loại người này, một khi xuất hiện chính là con cưng của Thiên Đạo, vây sát hắn, chẳng khác nào tạo phản.
Cho nên ngay sau đó mọi thông tin về chuyện này đều bị bịt kín, một cơ số người cũng bị thủ tiêu để giữ kín bí mật kinh thiên.
Chỉ có điều, Trần Dương chỉ cần tra xét một chút đã tìm hiểu được những chuyện xưa này, bất quá những chuyện này cũng gây cho hắn rung động thật sâu!