Trên con đường gập ghềnh đầy đá, cỏ mọc hai bên, có hai đệ tử đang sóng vai nhau mà đi.
Hai người này đều có tu vi Luyện Khí Sơ Kỳ, là đệ tử mới nhập môn.
Từ cách xưng hô cười nói chuyện với nhau này, có thể thấy hai người này tình cảm rất tốt, tựa như một đôi huynh đệ ruột thịt vậy.
Mà hai người này, một người tên Vương Phong, một người tên Vương Lôi, đều là xuất thân từ Vương gia thôn ở cách Phiên Thiên Tông mấy trăm dặm.
Bởi tính tình hai người rất tốt, cho nên thường ngày các huynh đệ trong tông môn đều có chút ít giao tình, do vậy mà lúc này hai người đang vừa đi vừa nói về một số tin tức mà mình nghe được.
Chỉ thấy Vương Lôi nghe Vương Phong nói gì đó thì lắc đầu một cái cười nói:
- Đại ca, đệ thì nghĩ khác, nghe nói các vị sư huynh sư tỷ lần này vì phần thưởng kia mà trả mấy cái giá rất lớn, đến Phán Thần Thương Hội nơi đó xuất huyết thật nhiều để chuẩn bị cho thi đấu này a.
- Vậy sao? Xem ra đệ đối với Phán Thần Thương Hội này cũng có hiểu biết không nhỏ a, hắc hắc.
Vương Phong cười trêu chọc.
Vương Lôi nghe vậy cười lắc đầu:
- Đại ca, đệ và huynh đều xuất thân từ Vương gia thôn. Chúng ta thì làm gì mà có khả năng đi đến những nơi xa xỉ đó, đệ chỉ nghe các sư huynh sư tỷ trong lúc trò chuyện mà nghe ngóng được một hai câu mà thôi.
Vương Phong nghe vậy thì đắc ý tằng hắng một tiếng rồi nói:
- Vậy sao? Về chuyện này, ngược lại đại ca lại nghe được một ít tin nóng đây. Không biết sư đệ có hứng thú hay không?
- Đại ca, nghe nói dạo gần đây huynh hay đi đến chỗ Lam sư tỷ của Bách Hoa Đường, chắc chắn có nhiều tin tức hơn ta. Xin đại ca có lời gì cứ nói ra đi, đừng để con sâu tò mò cắn chết tiểu đệ a.
- Hà hà, ta cũng chỉ nghe được một ít tin tức mà thôi. Nghe nói Phán Thần Thương Hội nọ rất có thực lực, những thứ bán ra chẳng những phẩm chất tốt mà giá cả cũng rất hợp lý, phần lớn đệ tử dự định tham gia Hoá Long Tái lần này đến đến nơi đây mua sắm. Ài, ta cũng muốn tích cóp một chút để đến đó mua một bình đan dược đây!
Vương Phong chép chép miệng với vẻ thèm thuồng.
Vương Lôi thì cười, ngược lại trêu chọc:
- Ái chà, xem ra giao tình của đại ca với Lam sư tỷ đúng là không tệ à nha, hắc hắc.
Nghe lời nói này của Vương Lôi, Vương Phong da mặt đỏ lên, có chút xấu hổ:
- Ta với Lam sư tỷ chỉ là ngẫu nhiên trò chuyện một chút mà thôi, sư đệ không nên suy đoán lung tung, người khác nghe được sẽ không tốt!
- Đã biết đã biết, ai, mấy tháng sau chúng ta được một tháng rãnh rỗi, đệ định đi một chuyến về thăm nhà, không biết có nên gặp mặt Đại A Di để nói một ít tin vui hay không đây...
- Tiểu tử này, có tin ta xử lý đệ hay không...
Nhất thời trên sườn núi có hai người một trước một sau truy đuổi nhau chạy đi.
Chung tình cảnh này, lúc này trong Phiên Thiên Tông cũng có nhiều đệ tử cấp thấp cùng nhau bàn tán về một cửa hàng mới nổi bên trong Thiên Phong Thành, đa số đều khen chất lượng và giá cả hợp lý, mà khen nhiều nhất chính là thái độ phục vụ của nhân viên tại nơi đó cực kỳ khách sao và tôn trọng khách hàng, làm cho ai đến một lần thì muốn đến lần thứ hai, ai chưa đến thì cũng muốn tích cóp một ít tài lực rồi đến một lần cho biết.
Mà giờ phút này, bên trong Phán Thần Thương Hội, một người thanh niên đang ngồi một mình giữa một căn phòng đơn sơ ở tầng bảy của toà lâu các này.
Dường như tất cả sự ồn ào náo nhiệt bên dưới không chút nào ảnh hưởng đến người này, hắn vẫn chậm rãi nhấp một ngụm trà rồi ung dung nhìn ra bên ngoài.
Ngoài trời vạn dặm không mây, ánh nắng chói chang phủ xuống mặt đất cung cấp sinh khí cho vạn vật, cảnh tượng hết sức thoáng đãng tươi đẹp.
Bất quá, mặc kệ ngoài trời có nắng nóng thế nào thì khi bước chân vào bên trong Phán Thần Thương Hội, tất cả mọi người đều cảm giác mát mẻ dễ chịu, chẳng những vậy trong này còn có hương thơm tươi mát, dược hương như có như không phiêu đãng khiến cho người ta hít một hơi liền cảm thấy tinh thần phấn chấn, việc rút hầu bao cũng không còn phải đắn đo nhiều như trước.
Mà ai cũng biết, loại hương thơm này thính là Thanh Thần Hương, một loại dược hương quý giá, giá cả càng là đắt đỏ, chuyên dùng để cho một số người có thân phận địa vị cao mới mang ra sử dụng.
Mà Phán Thần Thương Hội này, hiện giờ có một đội ngũ nhân viên cực kỳ đông đảo. Chỉ cần khách nhân bước vào là lập tức có người tiếp đón chu đáo, hơn nữa miệng ai cũng tươi cười thân thiện, thái độ phục vụ này rất được các khách nhân thưởng thức.
Cao Thiết vốn từng đi làm trang trí nội thất, lại thêm được Trần Dương cung cấp tài lực mạnh mẽ, cho nên đã thiết kế ra một không gian tuyệt đẹp, khiến cho những người đến đây dù không mua được thứ mình cần thì cũng cảm thấy đáng giá. Thế nhưng trường hợp này là rất hiếm.
Hiện giờ, Trần Dương đã căn dặn Cao Thiết chẳng những bán những thứ do hắn cung cấp mà còn thu lại những vật phẩm tài liệu của những tu sĩ đến đây giao dịch, dần dần tránh khỏi sự phụ thuộc vào Trần Dương quá nhiều.
Tuy vậy, những món đồ mà Trần Dương cung cấp thì bao giờ cũng rất được chào đón.
Sở dĩ có chuyện này xảy ra chính là vì Trần Dương có tầm mắt rất cao, thông thường đều chỉ chọn lọc những thứ tốt một chút mới giữ lại, còn những thứ có phẩm cấp thấp thì đều đã bị hắn sớm đào thải, không có giữ lại bên mình.
Mà khi Phán Thần Thương Hội chuẩn bị đi vào hoạt động, Trần Dương liền tự mình đến đây tự tay bày một siêu cấp đại trận pháp kết hợp với cấm chế, làm cho nơi này có thể chống cự cả công kích của Nguyên Anh Kỳ trong một thời gian ngắn. Còn Kết Đan Kỳ muốn ở đây làm loạn thì đơn thuần là tự chuốc lấy khổ.
Siêu cấp đại trận này, Trần Dương còn cố tình dung nhập vào mấy loại cấm chế công kích cực mạnh, lại đem Chiến Thương làm chủ công trong trận nhãn khiến cho thủ đoạn công kích của đại trận này đã mạnh càng thêm mạnh.
Chiến Thương này Trần Dương có thể tuỳ ý triệu hồi bất cứ lúc nào, cho nên thời gian này Phán Thần Thương Hội mới thành lập, rất có thể bị nhiều người thăm dò, hoặc là các thế lực khác có khả năng âm thầm gây phiền phức. Cho nên thực lực thể hiện ra càng mạnh thì sẽ càng tránh được nhiều rắc rối.
Mà Trần Dương suy đoán quả thật không có sai.
Việc Phán Thần Thương Hội khai trương kinh doanh, hơn nữa thu hút nhân khí cuồn cuộn đã làm cho vô số người đỏ mắt xen lẫn nghiến răng ken két, đối với Phán Thần Thương Hội này đã oán hận đến đỉnh điểm.
Nhất là, những người bán hàng và quản sự tài giỏi của một số cửa hàng nhìn thấy Phán Thần Thương Hội có đãi ngộ cực tốt liền không chút do dự quay đầu chạy đi, khiến cho tình cảnh của một số cửa hàng càng thêm lao đao.
Chuyện này ban đầu chỉ có một số cửa hàng nhỏ lẻ mới ảnh hưởng, nhưng theo thời gian, ngay cả những cửa hàng lớn cũng cảm thấy có chút ăn không tiêu. Cho nên bọn họ đã âm thầm cử người đến gặp chủ quản của Phán Thần Thương Hội.
Những cửa hàng nhỏ lẻ khi nghe tin này đều cảm thấy vui mừng, thậm chí còn đốt pháo ăn mừng chuẩn bị chào đón thời huy hoàng của mình trở lại.
Thế nhưng, cũng không biết cuộc nói chuyện giữa những cửa hàng lớn ở Thiên Phong Thành với Phán Thần Thương Hội như thế nào mà sau khi trở về, những cửa hàng kia đều lựa chọn trầm mặc, hoặc là tỏ thái độ làm ngơ không lý đến.
Việc này làm cho những cửa hàng nhỏ lẻ rất là khó hiểu.
Mà sau đó hơn một tháng, có một vị tán tu Nguyên Anh Kỳ thành danh lâu năm ở Thiên Phong Thành đối với mọi người tuyên bố làm khách khanh trưởng lão cho Phán Thần Thương Hội.
Ít lâu sau, lại có hai vị Nguyên Anh Kỳ cũng lên tiếng giống vậy.
Lúc này thì những âm thanh phản đối đều im bặt, cũng không ai ngu ngốc đến mức đi ý kiến ý cò gì với ba vị Nguyên Anh Kỳ tu sĩ. Mặc dù không biết rốt cục Phán Thần Thương Hội làm cách nào để chiêu mộ ba vị Nguyên Anh Kỳ này, thế nhưng cũng không ai rỗi hơi đâu mà tìm hiểu.
Tu Tiên Giới vốn là như vậy, không có lời nói nào đủ sức thuyết phục bằng nắm đấm to!
Mà Trần Dương lúc này, đang ngồi trong phòng khách quý ở tầng năm.
Toà lâu các Phán Thần Thương Hội tổng cộng có bảy tầng. Trong đó, bốn tầng trước là nơi trao đổi mua bán các loại vật phẩm dành cho tu sĩ từ Luyện Khí Kỳ cho đến Trúc Cơ Kỳ, Kết Đan Kỳ rồi đến tầng bốn là dành riêng cho Nguyên Anh Kỳ tu sĩ.
Đãi ngộ, bày trí, hay cả người phục vụ ở bốn tầng dĩ nhiên là khác biệt nhau hoàn toàn.
Còn tầng năm là dành cho khách quý, có thân phận địa vị cao đến gặp chủ sự của Phán Thần Thương Hội trao đổi việc làm ăn hoặc giao dịch gì đó thì sử dụng phòng Khách quý ở tầng này.
Tầng sáu và bảy là hai nơi cấm địa, người bình thường không ai được vào. Mà trong tất cả mọi người, chỉ có một mình Trần Dương được tự do đi thông bảy tầng, vì tầng bảy là dành riêng cho hắn nghỉ ngơi và xử lý các loại sự vụ khác.
Mà giờ phút này, Trần Dương lại đang ngồi trong phòng khách quý ở tầng năm, nhẹ nhàng bình tĩnh nhìn một tu sĩ râu tóc bạc phơ, da dẻ đầy những nếp nhăn và đồi mồi, người này hai mắt nhắm nghiền, nhưng uy áp trên người vậy mà lại đã đạt đến Nguyên Anh Trung Kỳ rồi.
Trần Dương nhìn người này, đôi mắt ánh lên tia quang mang, cũng không có khách khí mà hỏi:
- Vừa rồi nghe hạ nhân báo lại, Đạo huynh muốn gia nhập Phán Thần Thương Hội sao?