Đổng Siêu sắc mặt ôn hoà gật đầu nhìn Tăng Đức một cái.
Nhất thời Tăng Đức chỉ cảm thấy một đạo thần thức quét tới quét lui như nhìn thấu toàn bộ tâm can của gã, liền bất giác rùng mình một cái.
- Tăng sư chất quả nhiên tư chất rất tốt. Nhớ kỹ, cố gắng lên một chút, môn phái chúng ta đối với các đệ tử có tinh thần cố gắng luôn luôn quan tâm tới!
- Đệ tử đã nhớ, đa tạ sư tổ dạy bảo!
Tăng Đức nghe Đổng Siêu mở miệng khen, nhất thời trong bụng như mở cờ, sung sướng dập đầu tạ ơn.
Mặc dù mục đích đến nơi này không phải để gặp Tăng Đức, mà người đệ tử này chỉ là một ván cầu mà thôi. Tuy nhiên, Đổng Siêu nhìn thấy Tăng Đức như vậy thì cũng không nhịn được động lòng ái tài, lật tay lấy ra một bình đan dược nói:
- Thứ này cho ngươi, cố gắng sớm ngày tiến vào cao tầng, giúp cho tông phái ngày càng mạnh mẽ hơn.
Tăng Đức mặc dù là Luyện Đan Sư, nhưng cấp bậc cũng chưa là Luyện Đan Sư chân chính, hơn nữa thường ngày quanh đi quẩn lại cũng chỉ tích cóp được một chút. Nhất là, Luyện Đan Sư đối với các loại đan dược thì càng có sự trân trọng hơn xa thường nhân, lúc này nhận được bình đan dược thì trước tiên cung kính tạ ơn trước rồi sau đó mới mở bình đan dược ra nhìn.
Hành động này của Tăng Đức làm cho Đổng Siêu cảm thấy hài lòng, gật nhẹ đầu.
Mà giờ phút này, sau khi mở bình đan dược ra thì Đổng Siêu sắc mặt thoáng cái liền kích động đỏ ửng lên, lại dập đầu cảm tạ vị sư tổ hào phóng này thêm mấy lần nữa mới ngừng.
Bên trong bình ngọc là một viên Trúc Cơ Đan Thượng phẩm.
Phải biết, cho dù thân là đệ tử ở Luyện Đan Đường, nhưng trải qua bao tích cóp thì Tăng Đức cũng chỉ dám mua được một viên Trúc Cơ Đan hạ phẩm mà thôi. Vật này được hắn xem như trân bảo chờ ngày phục dụng.
Hiện giờ, Đổng Siêu vừa ra tay đã là Trúc Cơ Đan thượng phẩm, bảo sao hắn không kích động cho được.
Mà Đổng Siêu nhìn thấy vẻ mặt mừng rỡ của Tăng Đức thì nhẹ mỉm cười, xoay người lại cùng Phương Điền đi xuống núi.
Trên đường đi, đột nhiên làm như vô tình, Đổng Siêu nhìn dãy lầu các dành cho các đệ tử mới nhập môn cư ngụ của Luyện Đan Đường hỏi:
- Nghe nói Luyện Đan Đường gần đây có một đệ tử tên Trường Dân, bên trên Hoá Long Tái đạt thành tích rất tốt?
Phương Điền trong lòng âm thầm kêu khổ. Lúc đầu gã đã có cảm giác Đổng Siêu hôm nay đến đây cũng không đơn thuần là nhìn Tăng Đức như vậy rồi thôi, hiện giờ quả nhiên nghĩ gì có nấy, nhìn bộ dáng hời hợt của Đổng Siêu thì chắc hơn phân nửa là muốn vừa đấm vừa xoa rồi.
Trong lòng có khổ khó nói, thế nhưng ngoài mặt Phương Điền cũng không có chút nào chậm trễ, vội gật đầu:
- Bẩm trưởng lão, đúng là có người này. Người này tên gọi Trường Dân, là đệ tử đạt cách lúc trước sư điệt dẫn từ Tuyển Trạch Sơn về cách đây mấy năm. Người này lúc đó đã là một tán tu có tu vi Luyện Khí Trung Kỳ, bộ dáng hắn lúc đó...
Phương Điền một năm một mười đem tất cả sự tình có liên quan đến Trần Dương kể qua một lần cho Đổng Siêu nghe, vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của vị trưởng lão này nhằm tìm ra chút manh mối nào đó.
Nhìn thấy Đổng Siêu chắp tay sau lưng, gương mặt trầm như nước lắng nghe mình nói, Phương Điền trong lòng càng cảm thấy thở dài, xem ra lần này ‘Trường Dân’ sư điệt của gã lành ít dữ nhiều rồi.
Đổng Siêu một bên đứng nghe, cuối cùng mở miệng nói:
- Thú vị. Chỗ ở của hắn ở đâu?
‘Xong rồi, quả nhiên là như vậy!’
Phương Điền khoé miệng co giật, bản thân gã đối với sự chăm chỉ của Trần Dương và nhất là Hoá Long Tái vừa rồi, Trần Dương lấy tu vi Trúc Cơ Sơ Kỳ lọt vào nhóm ba mươi người đứng đầu, khiến cho Phương Điền khi nói chuyện với người khác cũng cảm thấy gương mặt sáng lên không ít. Cho nên đối với Trần Dương cũng rất là thưởng thức.
Bởi vậy cho nên, giờ phút này nghe Đổng Siêu vậy mà thật sự muốn đến chỗ Trần Dương, Phương Điền gần như chắc chắn mười phần Đổng trưởng lão chắc chắn lần này đến đây là đòi công đạo cho Ngôn Húc bị Trường Dân đánh đến má nhận không ra kia.
Hai người đi một chút liền đến một cái tiểu viện, mà lúc này phía trước lại có một màn pháp trận đang toả ra quang mang. Hiển nhiên là người ở bên trong đã kích phát trận pháp.
Phương Điền thấy cảnh này thì sắc mặt hơi tái, miễn cưỡng giải thích:
- Đổng trưởng lão, Trường Dân này bình thường luôn một mực bế quan nghiên cứu luyện đan chi đạo và khổ tu, cho nên không biết có ngài giá lâm. Để ta mở cửa.
Nói xong, Phương Điền muốn tiến đến kích mở trận pháp. Dù sao, thân là Đường chủ, đối với các loại trận pháp trên núi thì gã rõ như nắm trong lòng bàn tay, tuỳ thởi có thể mở ra mà không có chút hao công tốn sức nào.
Tuy vậy, Đổng Siêu lại ngăn Phương Điền lại rồi nói:
- Không cần, ngươi truyền âm thông báo cho hắn một chút. Chúng ta cứ chờ ở ngoài này là được!
Phương Điền nghe vậy thì trong lòng lạnh lẽo, xem ra Đổng trưởng lão lần này đúng là muốn truy cứu đến cùng. Thử nghĩ mà xem, một vị trưởng lão Nguyên Anh Kỳ đến tìm một đệ tử Trúc Cơ Kỳ mà còn phải đứng chờ bên ngoài, chuyện này đồn ra chắc chắn bên trên muốn trách tội Trường Dân này thì cũng không ai cứu được.
Vỗ tay lấy ra một tấm truyền âm phù đánh vào bên trong, Phương Điền có chút khổ sở lui về phía sau Đổng Siêu mà đứng.
Cũng may, chỉ chớp mắt sau, màn hào quang trận pháp liền thu hồi, Trần Dương từ bên trong bước ra, khuôn mặt áy náy, đầu tóc hơi có chút rối hành lễ nói:
- Đệ tử ra mắt Đổng trưởng lão, ra mắt Phương đường chủ. Vừa rồi đệ tử đang tập trung tinh luyện dược tài, muốn cố gắng tranh thủ trước khi vào Linh Hoa Động mà hoàn thành xong chỉ tiêu, cho nên mới mở trận pháp, xin sư bá trách tội!
Ngay lúc Phương Điền cắn răng định mở lời nói đỡ cho Trần Dương thì Đổng Siêu đột nhiên nhàn nhạt nói:
- Được rồi, chăm chỉ như vậy là tốt. Trách tội cái gì.
Trần Dương nghe vậy thì cũng hơi giật mình, vốn nghĩ hôm nay Đổng trưởng lão này đến đây thì đã mang theo ý định hưng sư vấn tội, không ngờ lại ra chiêu số lạ lùng như vậy. Bất quá, Trần Dương cũng không có hoảng loạn mà ngược lại ra vẻ vui mừng cung kính nói:
- Đệ tử đa tạ sư bá thông cảm, xin mời bá và sư thúc vào bên trong ngồi một lát để đệ tử được bồi tội chậm trễ tiếp đón.
Đổng Siêu nghe vậy khoé miệng hơi nhếch, đột nhiên cảm thấy tiểu tử trước mắt rất thú vị, chẳng những không sợ hãi mà còn rất bình tĩnh. Người khác nếu như biết người khác đến hưng sư vấn tội chắc chắn tìm cách đuổi ôn thần đi thì hắn lại mời vào, bộ dáng như rất chờ mong, đúng là có định lực rất tốt.
Nghĩ nghĩ một chút, Đổng Siêu cũng nhấc chân đi vào trong tiểu viện của Trần Dương.
Phương Siêu thấy vậy thì sắc mặt quái lạ nhìn qua Trần Dương rồi cũng đi theo vào trong.
Phải biết, mặc dù Đổng Siêu nổi danh hoà đồng gần gũi, thường hay xuất hiện chỉ điểm cho các đệ tử, thế nhưng gã cũng rất giữ ý tứ. Hầu như chưa bao giờ đi vào chỗ ở của bất cứ đệ tử nào, cũng không có thiên vị cho bất cứ đệ tử nào ngoại trừ Ngôn Húc.
Ngôn Húc kia thực ra là hậu nhân trực hệ của Ngôn Huyền, một người đệ tử cũ của Phiên Thiên Tông sau này đã bị ngã xuống bên trong một lần ngao du bên ngoài.
Mà ít ai biết, Ngôn Huyền kia lại chính là bằng hữu cùng thời của Đổng Siêu. Mà lần ngã xuống kia, cũng chính vì cứu Đổng Siêu một mạng, cho nên sau này, Đổng Siêu đối với Ngôn Húc ưu ái xem như con, làm cho gã mặc dù có tài năng nhưng cũng sinh ra một loại ỷ lại.
Đổng Siêu là cơ trí bậc nào, tất nhiên phát hiện Ngôn Húc ngày càng dưỡng ra một loại tính cách ngông cuồng dựa dẫm. Trước mắt thì thấy không sao, nhưng với loại tâm tính này, ngày sau chắc chắn sẽ không thể đột phá tâm ma bản thân, cả đời tu vi nửa bước khó tiến.
Cho nên từ lâu Đổng Siêu đã muốn tìm người chỉnh lại Ngôn Húc một chút, thế nhưng với uy danh của Đổng Siêu bên trong Phiên Thiên Tông, cho dù chính miệng lão đi sai người làm thì người ta cũng chưa chắc dám làm.
Bởi vậy cho nên, nhìn bên ngoài, lần này Trần Dương đả thương Ngôn Húc làm cho Đổng Siêu tức giận, thế nhưng thực sự trong bụng lại vui mừng như mở cờ. Một phần cũng là vì Trần Dương ra tay rất biết nặng nhẹ, chỉ đem Ngôn Húc chấn ngất đi, tuy gãy một ít xương và bị nội thương, thế nhưng hoàn toàn không đả động đến căn cơ, ngược lại còn giúp cho Ngôn Húc sáng mắt ra. Qua lần này, Ngôn Húc chắc chắn tâm trí sẽ bị đả kích không nhẹ, nếu như gã ngộ ra thì chắc chắn biến thù hận thành sức mạnh, tu vi một đường tiến triển. Việc này nói một cách gián tiếp thì chẳng khác nào Trần Dương chẳng những giúp giải quyết cho Đổng Siêu một mối lo, mà còn ban cho Ngôn Húc một hồi cơ duyên.
Nếu đã như vậy, Đổng Siêu hôm nay cũng không ngại phá lệ một chút, cùng tiến vào nơi này định bụng sẽ nói vài câu tốt đẹp, như vậy thì ngày tháng sau này của Trần Dương cũng coi như có một sự trợ giúp, cuộc sống bên trong tông môn cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhất là, có Phương Điền tận mắt chứng kiến, vậy thì hiệu quả ‘đền ơn’ của Đổng Siêu sẽ càng thêm hiệu quả.
Chỉ thấy sau khi Đổng Siêu và Phương Điền đi vào trong phòng thì phân biệt chủ vị cùng nhau ngồi xuống.
Đổng Siêu thân phận siêu nhiên, dĩ nhiên là ngồi ghế giữa.
Lúc này, Trần Dương mới cẩn thận pha bình trà thơm rồi nói:
- Đệ tử ngẫu nhiên ra ngoài sở hữu được chút trà ngon. Bình thường đều nhịn thèm cất giấu không dám uống, hôm nay có Đổng Siêu và Phương đường chủ hai vị sư bá sư thúc mà ta kính ngưỡng giá lâm, cho nên mạo muội đem ra, xin hai vị tiền bối đừng chê cười!