- Chậm đã, ngươi là ai? Chẳng lẽ muốn đến Phán Thần Thương Hội gây sự?
Trình Nhật nghe Trần Dương nói xong thì nộ khí xung thiên, tức giận quát, đồng thời vươn tay muốn giữ Trần Dương lại.
Bất quá bàn tay gã còn chưa chạm tới thì thân hình Trần Dương đã nhoáng lên, tránh sang một bên sau đó nhìn lại.
Tất cả những người bên trong Phán Thần Thương Hội lúc này cũng đều dồn dập nhìn lại cảnh tượng này.
Lúc này, từ trên lầu có một người đi xuống vội vã, chưa đi đến đã quát lên:
- Trình Nhật, ngươi làm gì đó?
Trình Nhật khuôn mặt tái mét, đang định đứng dậy ăn thua đủ với Trần Dương thì nghe tiếng gọi này, vội vàng nhìn lại. Vừa nhìn, nộ hoả liền thoáng cái thu liễm lại, chắp tay nói:
- Cao đại nhân!
- Là lỗi của ta, xin ngài bớt giận.
Người chạy xuống chính là Cao Thiết. Bất quá Cao Thiết lúc này không để ý tới Trình Nhật mà là quay sang chào hỏi Trần Dương rồi cung kính nói.
Trần Dương lắc lắc đầu, nhẹ giọng:
- Dẫn hắn lên đây!
Nói xong, Trần Dương nhấc chân đi lên lầu, còn Cao Thiết thì nhìn Trình Nhật nói:
- Theo ta.
Trình Nhật biết bản thân đã đá trúng thiết bản, cho rằng lần này bản thân chắc chắn sẽ bị khiển trách một phen. Dù sao, trong lòng gã vẫn cho rằng Trần Dương là một vị khách quý của Phán Thần Thương Hội mà thôi. Dù sao, những khách quý thường ngày vẫn do Cao Thiết phụ trách, Trình Nhật chỉ là quản sự tầng thấp nhất, không có cơ hội tiếp xúc đến khách nhân ở tầng thứ cao.
Nửa ngày sau, Cao Thiết đích thân đi xuống, đến gặp tiểu Dung rồi báo cho nàng biết, từ hôm nay nàng sẽ có ba tháng làm quản sự tập sự ở tầng này. Nếu như qua ba tháng mà nàng hoàn thành tốt thì sẽ chính thức trở thành quản sự nơi này.
Chuyện này làm cho tiểu Dung có chút khó có thể tin, nhưng cũng không có quá bối rối mà rất nghiêm túc nói lời cảm tạ Cao Thiết nâng đỡ, đồng thời còn hứa hẹn một phen.
Cao Thiết cũng chỉ mỉm cười động viên nàng một chút rồi đi trở lên lầu.
Sau khi đến tầng bảy, Cao Thiết nhẹ nhàng gõ cửa chờ đợi.
- Vào đi!
Âm thanh của Trần Dương truyền ra.
Cao Thiết bấy giờ mới tiến vào.
Lúc đi vào đã thấy có hai mươi người sắc mặt nghiêm chỉnh xen lẫn hưng phấn đang đứng đó, trên tay đều cầm sẵn lệnh bài thân phận.
Cao Thiết chỉ nhìn qua liền nhận ra tất cả đều là người bên trong Phán Thần Hệ Thống mà hắn quen biết.
Mà Cao Thiết cũng không dám nhìn nhiều, chỉ hơi liếc qua liền cung kính đi tới trước mặt Trần Dương báo:
- Bẩm đại nhân, mọi việc đã xử lý xong.
- Cao Thiết, những chuyện như vậy ngày sau ta không muốn thấy xảy ra nữa. Thái độ phục vụ khách nhân phân biệt đối xử như vậy là không thể nào chấp nhận được. Nếu như hôm nay người bị xúc phạm không phải là ta mà là một lão quái nào đó thì kết quả như thế nào?
Trần Dương không chút khách khí răn dạy.
Đối với thủ hạ của mình, khi cần thì Trần Dương khen thưởng không hề tiếc nuối, thế nhưng nếu phạm phải sai lầm thì cũng tuyệt đối không dung tha bao che.
Cao Thiết cũng là người dám làm dám chịu, lúc này khuôn mặt không có nửa điểm uỷ khuất mà quỳ xuống nói:
- Đại nhân, lần này thuộc hạ sơ suất, kính mong đại nhân trách phạt!
- Được rồi, lần này là sai phạm lần đầu, ta chỉ nhắc nhở mà thôi. Sau này hành sự nhất định cẩn thận. Hơn nữa, có một số người mặc dù ẩn giấu rất tốt, thế nhưng lại mang theo ý đồ không hay. Cũng nên thanh lọc đội ngũ lại một chút. Mặc dù nhân viên của Phán Thần Thương Hội không được tiếp xúc với Phán Thần Cung, thế nhưng có một số việc không thể không đề phòng. Nhất thiết phải chú ý.
Trần Dương nhẹ nhàng nói, phất tay đỡ Cao Thiết dậy rồi nói:
- Hai mươi người các ngươi hiện giờ đã có lệnh bài thân phận, từ nay nghe theo sắp xếp của Cao đội trưởng mà làm quen nơi này một chút. Ba tháng sau sẽ nghe theo sắp xếp của Cẩm Y Vệ Điền Thi Dung đại nhân mà làm việc. Có nghe rõ chưa?
- Tuân lệnh đại nhân!
Nguyên đám người trăm miệng một lời cung kính chắp tay nói.
- Tốt, Cao Thiết dẫn bọn họ xuống bên dưới giới thiệu hoàn cảnh một chút.
Trần Dương phất tay đem Cao Thiết và đám người đuổi xuống bên dưới, rồi mới nói:
- Ra đi!
Chỉ thấy từ trước mặt trống không, một người chậm rãi bước ra, chính là Cẩm Y Vệ Điền Thi Dung.
Lúc này bộ dáng Điền Thi Dung rất lãnh đạm, vừa xuất hiện liền cung kinh chắp tay nói:
- Tham kiến đại nhân.
- Ừm, tu vi của nàng cũng đã đến Trúc Cơ Hậu Kỳ rồi, đây là một đan dược trợ giúp tăng tiến tu vi, chắc có thể giúp nàng mang chóng ổn định căn cơ tiến vào Kết Đan Kỳ.
Trần Dương vung tay ném tới một bình đan dược. Thứ này là Trần Dương dùng điểm đổi lấy trong Thương Khố mà ra.
Điền Thi Dung nhận lấy bình đan dược nói một câu tạ ơn rồi cất vào túi trữ vật, sau đó lấy ra một cái lệnh bài nói:
- Đại nhân, đây là những vụ án được ta xử lý thời gian qua. Xin đại nhân xem xét!
Trần Dương cầm lấy lệnh bài rồi bắt đầu trầm ngâm xem xét, lát sau liền thu những nguyên hồn tội nhân bên trong vào Phán Thần Hệ Thống rồi trả lại lệnh bài cho Điền Thi Dung rồi nói:
- Được rồi, bên dưới tầng sáu có hai mươi người được tuyển chọn ra, ngươi xuống làm quen với bọn họ một chút, sau này những người này sẽ theo ngươi làm việc.
- Tuân lệnh đại nhân!
Điền Thi Dung chắp tay sau đó đi xuống dưới lầu.
Trần Dương nhìn bóng lưng Điền Thi Dung rời đi thì thở dài.
Những lúc gần đây, không hiểu sao trong lòng Trần Dương luôn có một sự lo lắng bất an, cứ như là sắp có đại nạn ập đến. Cho nên hắn cũng cố gắng sắp xếp mọi việc ở Phán Thần Cung nơi này rồi chuyên tâm trở về Phiên Thiên Tông ở lại chỗ ở bế quan tu luyện mới là chính đạo. Dù sao, cái thứ dự cảm này Trần Dương cũng rất tin tưởng.
Mà thứ cảm giác này càng thêm mãnh liệt mỗi khi Trần Dương trở về Phiên Thiên Tông tu luyện, trừ khi tiến vào Phán Thần Hệ Thống thì cảm giác này liền mất đi.
Thế nhưng, hiện giờ cho dù Trần Dương muốn rời khỏi Phiên Thiên Tông thì chỉ có cao chạy xa bay chứ không thể ở lại nơi này. Tình báo của Phiên Thiên Tông không phải chuyện thường, nếu để lộ ra sẽ liên luỵ đến rất nhiều người, Trần Dương không hề có ý định để điều này xảy ra.
Nửa ngày sau, Trần Dương đi xuống tầng sáu, bước vào một căn phòng khách quý.
Bên trong căn phòng này có một người mái tóc hoa râm, da dẻ hồng hào tràn trề sinh lực, uy áp mặc dù được thu liễm nhưng vẫn như có như không toả ra chung quanh.
Trần Dương vừa bước vào liền cười nói:
- Ha hả, chúc mừng Phàn Dương đạo hữu...
...
Hai ngày sau, Trần Dương thong thả đáp xuống một khoảng xa rồi đi về tới cửa sơn môn Phiên Thiên Tông.
Đang định đi vào, đột nhiên Trần Dương dừng bước, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn tới.
Chỉ thấy nơi đó có một người đi tới đi lui, bộ dáng nôn nóng.
Thấy người này, Trần Dương khoé miệng nhếch lên, hỏi:
- Hoa sư đệ, đệ truyền âm cho ta có chuyện gì gấp vậy?
- Trường sư huynh, chuyện kia có tin tức. Bất quá Lâm sư huynh hẹn gặp mặt huynh mới chịu đồng ý trao đổi. Đây là địa điểm.
Hoa Ngư cẩn thận nói, đồng thời đưa một ngọc giản. Trần Dương cầm lấy vật này đưa thần thức vào xem, đột nhiên nhoẻn miệng cười:
- Được rồi, cảm ơn sư đệ. Nếu như vậy ta đi trước.
- Sư huynh đi thong thả. Truyện Ngôn Tình
Hoa Ngư cười nói.
Trần Dương nhẹ gật đầu, nhấc chân rời khỏi.
Địa điểm mà vị Lâm sư huynh nọ hẹn gặp Trần Dương là một khu rất xa Phiên Thiên Tông.
Trần Dương dựa theo những gì ghi trong ngọc giản mà đi đến, sau khi nhìn thấy một cái hồ lớn có bóng cây che mát, ở đó có một bóng người phiêu dật đang đứng thì liền chậm rãi hạ thân xuống cách mấy chục trượng. Khi đến gần chỉ còn chừng mười bước, Trần Dương liền chắp tay nói:
- Tiểu đệ Trường Dân ra mắt Lâm sư huynh.
Người kia quay mặt lại, đệ lộ một khuôn mặt tuấn mỹ, hàm răng sáng bóng cười nói:
- Chào Trường sư đệ!
- Sư huynh, hôm nay đệ nhận được tin Hoa sư đệ cho nên chạy đến đây gặp mặt như ước hẹn. Không biết Lâm sư huynh có điều gì cần đệ ra sức hay sao?
Trần Dương cẩn thận hỏi.
- Ha hả, nghe nói Trường sư đệ muốn tìm thông tin về vài thứ. Ta đúng lúc lại có một ít thông tin muốn giao dịch với sư đệ. Thế nhưng, tin tức này có chút nhạy cảm, nếu như chỉ có một tấm lân phiến yêu thú ngũ cấp thì ta cũng không có hứng thú. Không biết sư đệ có đồ vật gì linh tinh cổ quái một chút không?
- Linh tinh cổ quái? Sư huynh, huynh muốn loại đồ vật gì? Bất quá, sư đệ đích xác trên tay có một vài thứ tương đối kỳ lạ, nhưng đệ cũng muốn biết sư huynh có thông tin về thứ gì, có được hay không?
Trần Dương sờ sờ mũi nói ra.
Lâm sư huynh nghe vậy thì nhíu nhíu mài, lát sau liền gật đầu:
- Tin tức mà ta có, chính là thứ này!
Chỉ thấy Lâm sư huynh đột nhiên vung tay ra, một ngọn hoả diễm màu tím đột ngột hoá thành một con tử sắc hoả điểu đập cánh bay ra, nhiệt độ chung quanh bỗng nhiên trở nên băng hàn.
Trần Dương vừa nhìn liền thất thanh kêu lên:
- Tử La Hàn Diễm!
- Hắc hắc, quả nhiên là vậy!
Lâm sư huynh cười cười nói, bàn tay cũng thu lại Tử La Hàn Diễm.
Ánh mắt Trần Dương trở nên âm trầm, mở miệng hỏi:
- Sư huynh nói vậy là có ý gì?
- Trên người sư đệ có một loại dị hoả đúng không?
Lâm sư huynh này ánh mắt mang theo màu tím lập loè do đoá Tử La Hàn Diễm chiếu lên có vẻ yêu dị, cười tà hỏi.
- Đúng thì sao, mà không đúng thì sao?
- Hắc hắc, quả nhiên người mang theo dị hoả bên người cũng có đủ khí phách. Tốt! Trường sư đệ, hôm nay chúng ta làm một cuộc giao dịch...
Lâm sư huynh chép miệng truyền âm.
Trần Dương nghe chưa hết thì ngắt lời:
- Mơ tưởng hão huyền. Nếu sư huynh đã dẫn dụ ta đến đây thì bớt nói những lời nhảm nhí này. Kẻ mang Hoả Linh Hệ Thống bên người không phải là kẻ dài dòng như vậy!
Trần Dương vừa nói lời này, sắc mặt trước sau bình tĩnh của Lâm sư huynh đột nhiên đại biến, quát lên kinh hô:
- Ngươi là ai?