Lúc này Trần Dương ngồi yên, quanh thân thỉnh thoảng chớp động lên những ký hiệu kỳ lạ đem áp chế hư hoả.
Thứ Ám chú hư hoả này cực kỳ bá đạo ở chỗ, nếu như dính phải thì một khi luyện hoá nhất thiết phải tiến hành từng chút một, không được có ý tứ vội vàng nôn nóng, nếu không sẽ lập tức như đổ thêm dầu vào lửa, đem hư hoả kích phát thêm.
Trần Dương lúc đầu cũng vướng phải sai lầm này, cho nên sau đó liền cực kỳ cẩn thận, hết sức bình tĩnh đem linh lực luyện hoá từng chút một ám chú này.
Cũng may, bản thân của Trần Dương cũng là một người tinh thông cấm chế, đối với Ám Chú này trải qua vừa luyện hoá vừa nghiên cứu thì chẳng những là từng chút một đem Ám Chú này phá giải mà hiểu biết đối với cấm chế lại tăng thêm một chút.
Mà những ký hiệu bên trong Ám Chú này rất phức tạp. Trần Dương lúc này đối với thanh niên tên Hoả Thần kia càng thêm tò mò.
Người kia có một cái Hệ Thống trong tay, chắc chắn còn nhiều loại thần thông pháp bảo khác chưa sử dụng ra, nếu như dây dưa, Trần Dương sẽ phải sử dụng tới Thất Giới.
Bên trong Thất Giới, Trần Dương còn có một đội quân yêu thú, sẵn sàng tham chiến bất cứ lúc nào. Thế nhưng đối với Hoả Thần này, Trần Dương cảm thấy những gì người kia biểu hiện ra thì rất có thể còn chưa có thật sự biểu hiện ra hết. Mà từ đầu đến cuối khi giao thủ lẫn truy đuổi, Trần Dương vẫn cảm nhận được Hoả Thần này chắc chắn còn có ý đồ gì đó khác.
Bất quá, tạm thời Trần Dương cho dù có nghĩ thì cũng không nghĩ ra, ngược lại tâm thần dần dần yên tĩnh lại bắt đầu bế quan chữa thương.
Lại nói, Hoả Thần cũng chưa có trở về Phiên Thiên Tông mà ngược lại, luôn luôn quanh quẩn khu vực này, bỏ công bỏ sức tìm kiếm quanh quẩn mãi không chịu đi.
Cho đến hơn một tháng sau, khi đã hoàn toàn tuyệt vọng thì gã mới rời đi, nhắm phương hướng Phiên Thiên Tông bay về.
Trở về Phiên Thiên Tông, đối với Hoả Thần chẳng khác nào ôm cây đợi thỏ.
Bởi vì Hoả Thần phát hiện một điều, nếu như Trần Dương này có thực lực như vậy nhưng lại cố tình tiềm nhập vào Phiên Thiên Tông thì chắc chắn phải mang theo ý đồ gì đó.
Mà nếu như ý đồ này của Trần Dương là bắt buộc phải làm thì Hoả Thần gã chỉ cần trở về Phiên Thiên Tông tiêu sái sinh hoạt, ôm cây chờ thỏ chạy đến đâm đầu vào là được.
Nghĩ đến được điểm này, tất nhiên Hoả Thần cũng có tâm trạng khá hơn một chút.
Lại nói, Hoả Thần cũng không phải người thường, vừa về tới Phiên Thiên Tông lập tức bế quan chữa thương.
Mãi cho đến ba tháng sau, sau khi chờ đợi thật lâu mà không thấy bóng dáng Trần Dương xuất hiện, Hoả Thần liền bí mật đi đến đại điện Phiên Thiên Tông.
Nửa ngày sau, từ trong đại điện truyền ra một tin tức kinh thiên...
...
Trần Dương ở trong Phán Thần Hệ Thống tính ra đã được mười tháng thời gian bên ngoài, tương đương hơn bốn mươi năm.
Ám Chú Hư Hoả kia dĩ nhiên không phải tầm thường, mặc dù có cách bài trừ chậm rãi, nhưng Trần Dương cũng phải mất hơn mười năm mới có thể hoàn toàn thanh trừ sạch sẽ.
Những ngày tháng sau đó, Trần Dương cũng không vội vàng đi ra mà nhân cơ hội này bế quan tham ngộ lại tất cả thần thông bản thân, đồng thời tu luyện Khống Thần Quyết đến tiểu thành tầng thứ nhất, khiến cho thần thức mạnh mẽ hơn rất nhiều. Đã có điều này, Trần Dương liền không chần chừ quyết định luyện nhãn lực thần thông, thuộc ngoại quyết của Khống Thần Quyết.
Thần thông nhãn lực mang tính chấn nhiếp này Trần Dương vốn đã thòm thèm ngay từ lúc mới có được Khống Thần Quyết, thế nhưng lần lữa mãi mà chưa luyện.
Hiện tại đã có điều kiện, Trần Dương tất nhiên sẽ không lãng phí thời gian, bắt tay vào luyện thần thông lợi hại này ngay lập tức.
Bất quá, muốn luyện được môn thần thông này cũng không phải dễ dàng, ngoài hao tốn một lượng lớn linh dược trân quý ra, Trần Dương còn phải liên tục dùng linh lực đến tẩy rửa đôi mắt, theo thời gian sẽ dần dần hình thành một loại uy áp mạnh mẽ.
Ngày hôm nay, Trần Dương trước người phiêu phù hai đoàn hoả diễm một xanh một tím, thỉnh thoảng lại cuộn vào nhau rồi tách ra, dường như đang nô đùa với nhau vậy.
Trần Dương thấy cảnh này thì mỉm cười hài lòng.
Tử La Hàn Diễm này, trải qua hơn hai mươi năm được Trần Dương một mực luyện hoá thì đến nay cũng đã hoàn toàn bị thuần phục.
Đã không còn quan hệ đối địch, tự nhiên hai đoàn hoả diễm lúc này cảm giác hết sức thân thiết.
Bất quá, Tử La Hàn Diễm lúc này khí thế so ra vẫn kém rất nhiều so với Hải Tâm Yêu Diễm.
Trần Dương nhìn Tử La Hàn Diễm mà ánh mắt chớp động. Thực ra, chính Trần Dương cũng không ngờ lần này lại thu hoạch được loại hoả diễm này.
Trên Dị Hoả Bảng, Tử La Hàn Diễm xếp thứ mười tám, mà phía trên nó một bậc, xếp hạng mười bảy chính là Tử La Liệt Hoả!
Hai loại hoả diễm này, về bản chất là hoàn toàn trái ngược nhau. Một bên cực hàn, một bên cực nhiệt. Nhưng phàm là những người có hiểu biết về Dị Hoả Bảng, đều biết rằng, bất cứ ai một khi thu thập đủ hai loại Tử la Hàn Diễm và Tử La Liệt Hoả thì nếu như có một công pháp đặc biệt đem hai loại dị hoả này dung hợp với nhau, sẽ tạo thành một loại hoả diễm cực mạnh bài danh thứ bảy trên Dị Hoả Bảng mệnh danh là Tử La Cực Hoả.
Tử La Cực Hoả này sở dĩ bài danh thứ bảy, đó là vì trong mình mang một bí mật ít người biết, đó chính là khả năng hỗ trợ chiến đấu cực mạnh.
Hiện giờ, chỉ có Tử La Hàn Diễm cho nên chỉ có thể phát ra một ít thần thông công kích cơ bản, mà muốn phát huy ra hết cũng cần đến tu vi Nguyên Anh Kỳ mới có thể miễn cưỡng kích phát ra mà thôi.
Trần Dương nhìn Tử La Hàn Diễm đang tỏ vẻ thân thiết bay lượn chung quanh Hải Tâm Yêu Diễm thì liền mỉm cười.
Hải Tâm Yêu Diễm này nguyên bản muốn thôn phệ hoàn toàn Tử La Hàn Diễm. Thế nhưng đến khi thôn phệ phải tia Hàn Băng chân nguyên trong Tử La Hàn Diễm thì liền chần chừ. Không phải nó không đủ thực lực thôn phệ thứ này, mà chính là vì có ý niệm Trần Dương giữ lại Tử La Hàn Diễm, đồng thời nếu như thôn phệ, không có một vài nghìn năm tiêu hoá thì Hải Tâm Yêu Diễm cũng sẽ không thể phục vụ cho Trần Dương được.
Mặc dù thời gian bên trong Phán Thần Hệ Thống lúc này đã đến mức tỉ lệ gấp năm mươi lần bên ngoài, thế nhưng khoảng thời gian dài đằng đẵng như vậy, chính bản thân Trần Dương cũng không thể nào chờ được.
Ngày hôm nay, sau khi kiểm tra toàn bộ thân thể không còn gì đáng ngại, kể cả cái hồ lô và tất cả những thứ liên quan đến Hoả Thần, Trần Dương đều để bên trong Phán Thần Hệ Thống rồi mới nhoáng lên xuất hiện bên trên bầu trời, thân thể nhoáng lên cái nữa lại tiến vào trong Thất Giới.
Hiện giờ, vấn đề còn lại chính là con Hoả Long bên trong Thất Giới.
Trần Dương vừa đi vào Thất Giới liền tiến vào Đệ Nhất Giới.
Vừa vào Đệ Nhất Giới, Trần Dương liền thấy trên bầu trời tràn ngập lôi quang, đang đánh xuống một con Hoả Long bị trói trên một ngọn núi phía xa xa, quanh thân bị trói chặt như cái bánh chưng, thế nhưng nó vẫn ngửa đầu gầm thét, mặc cho lôi đình đang đánh xuống ầm ầm.
Trần Dương nhướng mài, sau đó thoáng một cái liền xuất hiện trên không trung ngay phía trên Hoả Long, nhìn nó rồi cười nhạt:
- Định dùng lôi trì để tẩy lễ sao? Tốt!
Nói xong, Trần Dương động niệm.
Chỉ thấy một đám mây rộng chừng một trượng có màu tím bạc chậm rãi kéo tới, bên trong thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng sấm chớp không ngừng.
Hoả Long như có điều cảm ứng nhìn theo đám mây nhỏ kia đang kéo tới, đột nhiên một khí tức tràn ra làm cho nó run rẩy.
Trần Dương cười lạnh.
Bên trong Thất Giới này, Trần Dương chính là chúa tể. Mặc dù hắn còn chưa hiểu hết toàn bộ Thất Giới, thế nhưng chuyện triệu hồi vài loại thần thông mạnh mẽ có sẵn trong Thất Giới để thuần hoá vài cái đầu cứng thì là chuyện dễ như trở bàn tay.
Chỉ thấy đám mây rất nhanh kéo tới, từ bên trong đám mây bỗng dưng chớp động, một tia sét mỏng manh như một sợi chỉ nhỏ có màu sắc đỏ sẫm bỗng nhiên xuất hiện, lấy thế thái sơn áp đỉnh đánh xuống.
Tia sét này cực kỳ nhỏ, thế nhưng giờ phút này lại trở nên to lớn không gì sánh được trong mắt Hoả Long. Nó ngửa đầu gầm rồng mấy tiếng, cố gắng chống cự với tia lôi đình kia.
‘Phanh! Rầm!’
Chỉ thấy tia sét giáng xuống, xuyên từ đầu đến đuôi Hoả Long, làm cho toàn bộ thân ảnh của nó thoáng cái trở nên tan rã, co cụm lại thành một con tiểu long nhỏ run rẩy sợ hãi. Thể tích của nó lúc này chỉ còn bằng một phần trăm lúc trước.
Trần Dương nhìn con tiểu long chỉ to bằng Hoả Vân Hổ thì lắc đầu thầm than.
‘Quả nhiên Tống Vạn Khang nói đúng, con rồng này chỉ là Ấu Long, hơn nữa còn là loại lai tạp không thuần, bị Hoả Thần kia cưỡng ép diễn hoá ra. Nếu để cho nó hấp thu thêm một vạn năm hoả diễm chi lực nữa thì cho dù là Tống Vạn Khang lúc này thì cũng chưa chắc chiếm được thượng phong.’
Trần Dương có chút đáng tiếc, chép miệng nói.
Bất quá, nhìn tiểu long dáng vẻ đầy run sợ nhìn đám mây trên bầu trời lúc này, Trần Dương cũng không đành long tra tấn nó nữa mà phất tay làm đám mây tán đi.
Nghĩ nghĩ một chút, Trần Dương liền đi tới chỗ Tống Vạn Khang.
- Tống đạo hữu, ta đến thực hiện lời hứa lúc trước!
Trần Dương nhìn Tống Vạn Khang đang bị trói chặt, mở miệng nói.
- Khà khà, đa tạ Trần huynh!
Vương Kỳ tỏ vẻ vui mừng nói, thế nhưng ẩn ẩn trong khoé mắt lại có một tia đắc ý như gian kế đã được thực hiện thành công vậy.
Trần Dương vẫn như cũ lạnh nhạt nói:
- Hiện giờ sẽ cởi trói cho ngươi theo đúng giao ước ta đã hứa, thế nhưng, chuyện ngươi cố gắng dùng linh hồn truyền niệm đến nơi nào đó cho bản thể thì phải phạt. Gộp cả hai lại, ngươi mặc dù được cởi trói nhưng sẽ bị kiếp lôi trừng phạt!
Tống Vạn Khang vừa nghe đến đây, đột nhiên sắc mặt đại biến, sau đó bất chấp thân phận mà mở miệng năn nỉ xin xỏ.
Bất quá, đối với loại hồ ly gian xảo này, Trần Dương cũng thật không dám đùa giỡn tâm cơ. Nếu như không phải Thất Giới sớm đã cho Trần Dương khả năng đọc được suy nghĩ của lão hồ ly này, hơn nữa Hoả Giới của Hoả Thần bày ra cũng là một loại cách giới lợi hại, thì Trần Dương chắc chắn cũng đã bị lão hồ ly Tống Vạn Khang này qua mặt.
Vì vậy mà hiện giờ Trần Dương vung tay lên một cái, lập tức một đám mây hơn trăm trượng xuất hiện, bên trong truyền ra sấm chớp đùng đoàng, làm cho Tống Vạn Khang ngay khi cảm ứng một chút thì sắc mặt liền tái mét, ngã vật qua một bên sùi bọt mép.
Đám mây một trượng lúc nãy đã đủ đánh Hoả Long kia về nguyên hình thì Tống Vạn Khang cũng được chứng kiến từ xa xa, thậm chí còn có chút đắc ý. Hiện giờ thấy đám mây một trăm trượng này đến trên đầu mình, liền bị hù doạ đến dại đi.