Trần Dương ngồi trên bàn, bên mép chảy ra một dòng quỳnh tương ngọc dịch…ách, ta nhầm, một dòng nước dãi thì đúng hơn à.
Thì ra với tư thế gục đầu xuống bàn như vậy, Trần Dương đã vượt qua một đêm ngon giấc.
- Ư….hư….
Khoé mắt Trần Dương khẽ động liền mờ ra, sau đó ngáp một cái vươn hai vai ra.
Cảm thấy trên mép có gì đó ươn ướt, hắn liền vội vàng lau đi, sau đó ho khan nhìn quanh rồi lẩm bẩm:
- Cũng may có mình bản quan, không tính là mất mặt.
Nói xong, hắn khẽ phất tay một cái.
Trước mặt Trần Dương ngay lập tức xuất hiện một cái Quan Ấn toả ra ánh sáng dìu dịu.
Thì ra cả đêm qua, Trần Dương bên trong thần trí đã tìm hiểu các đãi ngộ mà Phán Quan Nhất Tinh như hắn được hưởng. Sau đó, dưới quá trình trò chuyện cũng hiểu được càng nhiều thông tin hơn về Phán Thần Hệ Thống.
Đối với hệ thống này, Trần Dương từ tò mò chuyển sang kinh sợ.
Bởi vì tất cả những năng lực mà Phán Thần Hệ Thống thể hiện ra hoặc có thể nói là nêu ra, đều thuộc dạng những năng lực ngoài trí tưởng tượng của Trần Dương.
Trần Dương đột nhiên nhớ ra hiện nay trên mạng internet đang thịnh hành các loại truyện về tu tiên, hệ thống nhiệm vụ này nọ. Trong đầu hắn liền xuất hiện một cái suy nghĩ lớn mật:
- Không biết, nếu người khác sử dụng hệ thống nào đó làm chuyện ác, ta có thể phán xử hắn hay không? Thậm chí tịch thu ‘công cụ gây án’ hoặc ‘phế bỏ’ bọn hắn?
Không nghĩ tới, ý nghĩ này vừa xuất hiện thì trong đầu Trần Dương liền truyền tới một cái âm thanh lạnh lùng:
- Trần đại nhân, ngài nếu phán xử sai tội, lợi dụng chức quyền, cố tình xử án oan sai thì nhẹ sẽ bị cảnh cáo giảm phẩm hàm, nặng thì tước đoạt quan vị, đánh vào ngục tối hoặc thậm chí bị xử tử tại chỗ, đánh vào luân hồi làm súc sinh.
Trần Dương nghe xong thì rùng mình.
Vừa rồi hắn chỉ là nhất thời hứng khởi nên nghĩ vậy, chứ không hề có ý muốn hãm hại hay tước đoạt của ai. Nhờ vậy mà Phán Thần Hệ Thống đối với hắn chỉ là vang lên âm thanh cảnh cáo. Trần Dương lạnh gáy nghĩ đến nếu hôm nay không có cái cảnh cáo này, ngày sau nếu như hắn không cẩn thận mà xử án oan sai hoặc cố tình mưu lợi vậy thì chết không kịp chôn rồi.
Trần Dương âm thầm nhắc nhở bản thân phải cẩn thận hơn.
Đột nhiên, Trần Dương nghĩ tới chuyện gì đó, liền động niệm hỏi:
- Vậy thì khi nào ta mới biết được có quyền phán xử người nào đó?
- Bẩm đại nhân, hiện giờ ngài chưa có thuộc cấp cho nên có hai trường hợp ngài có thể tiến hành phán xử. Trường hợp thứ nhất là sinh linh đó phát sinh hành động tăng hoặc giảm công đức ngay trước mặt ngài, ngài là người chứng kiến trực tiếp thì mới phán xử được. Trường hợp thứ hai chính là có người kiện cáo hoặc kêu oan với ngài thì ngài mới có quyền tiến hành thẩm tra và phán xử!
Giọng nói đều đều của hệ thống nhanh chóng giải thích.
- Ừm, nói vậy thì ta có quyền nhận thuộc cấp làm việc?
- Chuyện này với quan hàm của ngài chưa được biết. Nhưng ta có thể cho đại nhân rõ, chỉ cần ngài là một vị quan anh minh thì mọi chuyện sẽ ổn thoả.
- Ừm, ta đã biết!
Trần Dương trao đổi đến đó thì ngừng, sau đó đi làm vệ sinh cá nhân.
Trong lúc Trần Dương đang định sắp xếp lại hồ sơ tiếp tục đi xin việc thì đột nhiên điện thoại vang lên tiếng chuông.
Trần Dương không thèm nhìn màn hình mà trực tiếp đặt lên tai nghe:
‘Quẩy?’
‘Quẩy con khỉ, ngươi đang ở đâu?’
Bên trong điện thoại vang lên âm thanh có chút sốt ruột.
‘Ủa, lão nhị à? Ta đang ở phòng trọ.’
‘Đại ca, ngươi không nhớ ta hẹn ngươi hôm nay ở trước cổng trường Đại học Nam Kinh sao?’
Lại một tràng âm thanh trách móc vang lên làm cho Trần Dương phải đưa cái điện thoại cách xa lỗ tai một khoảng 16m50 rồi mới lấy tai xoa xoa lỗ tai cho bớt nóng rồi mới chậm rãi đưa trở lại gần nói:
‘Lão nhị, ca nhớ. Nhưng hôm nay ca còn phải đi xin việc, ăn nhậu riết hư người, để tối nay đi!’
Nói xong, Trần Dương còn cố tình chép chép mấy tiếng chọc tức người bên kia.
Lại nói, lão nhị mà Trần Dương gọi chính là bạn học cùng phòng ký túc xá với hắn khi trước, tên gọi là Trương Thái.
Trương Thái này mặc dù miệng mồm có chút thô hào nhưng lại là một người trọng nghĩa, ngay thẳng, gia đình lại có chút danh tiếng nên rất được mọi người quý mến.
Trần Dương nhớ Trương Thái cách đây mấy ngày có hẹn Trần Dương sáng nay đến cổng Trường Đại học Nam Kinh chờ gã, có chuyện quan trọng.
Bởi vì bình thường Trần Dương và Trương Thái cũng hay hẹn hò lai rai cho nên Trần Dương nguyên bản nghĩ rằng Trương Thái hẹn hắn đến là để ăn nhậu gì đó, cho nên mới có tình cảnh hiện tại.
‘Đại ca, ngươi lập tức đến đây cho ta. Nếu không sau này không huynh đệ gì sất. Ta thiên tân vạn khổ mới nhờ cha ta xin cho ngươi được một công việc thơm bơ, giờ để cho người ta chờ thì ta ăn nói với lão ba ta sao đây a? Ngươi hận ta thì cũng chờ ngày khác trả thù có được hay không?’
Trương Thái nghe giọng đùa cợt của Trần Dương thì lập tức hò hét.
Trần Dương nghe xong thì vui mừng nói:
‘Thật chứ? Vậy ca đến ngay!’
Nói xong, cũng không chờ nghe thêm Trương Thái nói gì, Trần Dương liền nhanh chóng cầm tập hồ sơ vọt đi.
Trường Đại học Nam Kinh là một trường đại học danh giá, và có tiếng khắp cả nước.
Hiện tại, đang là thời điểm vừa nhập học của sinh viên mới cho nên nơi này tràn ngập người tới lui qua lại.
Trước cổng Trường Đại học Nam Kinh là một con đường lớn.
Trên con đường này có đủ các loại dịch vụ giải trí, ăn uống, ngủ nghỉ…
Cách cổng chính Trường Đại học Nam Kinh chừng mấy trăm mét có một cái quán nước nhỏ tên gọi Hoa Viên.
Cũng không biết chủ nhân nơi này có ý đồ gì, nhưng nơi này được trang trí rất nhiều loại hoa, nhìn qua cũng có vài phần tươi đẹp.
Lúc này, một chiếc taxi đáp đến ngay cửa quán, sau đó một thanh niên mặc quần tây áo sơ mi trắng, tay mang một tập hồ sơ bước xuống xe.
Thanh niên này chính là Trần Dương vội vã ngồi taxi đến đây.
Nhìn nhìn cổng quán quen thuộc thời sinh viên của mình, Trần Dương nhanh chóng bước vào trong.
Nhân viên trong quán nhìn thấy Trần Dương thì khẽ cười, bộ dáng vô cùng quen thuộc.
Trần Dương cũng không có tâm trạng trò chuyện gì nhiều mà chỉ khẽ gật đầu chào lại rồi nhanh chóng đi lên trên lầu.
Vừa bước lên trên liền nhìn thấy một thanh niên đang ngồi ở góc xa xa.
Thanh niên này cũng thấy Trần Dương cho nên đứng dậy, nói:
- Lão đại, ngươi đúng thật là…
Trần Dương ho khan, kéo ghế ngồi xuống nói:
- Ách, ta không biết. Xin lỗi nhé.
- Thôi bỏ qua, trán ngươi làm sao thế?
Trương Thái nhìn vết bầm trên trán của Trần Dương quan tâm hỏi.
Trần Dương nghe vậy thì cười hì hì xoa xoa trán lấp liếm:
- Không có gì, tối qua trợt chân nên va chạm chút. À, ngươi gọi ta đến đây, lại nói có việc làm là ý gì?
Trương Thái quả nhiên không dây dưa chuyện cái trán của Trần Dương nữa mà chăm chú nói:
- Bạn thân cha ta là hiệu phó Trường Đại học Nam Kinh, vừa rồi trong một buổi tiệc ta nghe lỏm ở trường đang khuyết một chân bảo vệ ký túc xá nên mới nhờ cha ta xin cho ngươi.
Trần Dương nghe vậy thì hỏi lại:
- Bảo vệ ký túc xá?
- Phải! Bảo vệ ký túc xá. Công việc nhàn hạ, nhưng đãi ngộ không tồi. Ta nghe nói ngươi đang thất nghiệp, hay là đến đó làm một thời gian đi rồi chậm rãi tìm công việc tốt hơn.
Trần Dương nhíu mài:
- Không phải ta chê. Nhưng từ khi nào chuyện một tay bảo vệ cỏn con lại đến phiên hiệu phó trường phải lo lắng thế?
Trương Thái nghe vậy thì thần bí nhỏ giọng nói:
- Hề hề, chuyện này không đơn giản. Nghe nói vị trí bảo vệ kia đã đổi qua mấy người rồi, nhưng không ai trụ quá một tuần. Thậm chí có người ngay đêm đầu đã bỏ của chạy lấy người rồi. Lão đại, ngươi nghĩ xem, chuyện như vậy có phải kỳ quái không?
- Ừ, đúng là kỳ quái. Chuyện này chắc có lý do nào đó mà ta không biết được.
Trần Dương cũng bâng quơ phụ hoạ.
Trương Thái thấy vậy thì nổi hứng nói tiếp:
- Nghe đồn, trong khu ký túc xá đó có một dãy bị bỏ trống vì nghe đồn có….
- Có cái gì?
Trần Dương thắc mắc.
Trương Thái không trả lời ngay mà ngược lại, lại ra vẻ âm u hỏi Trần Dương.
- Ngươi nghĩ xem có cái gì? Vụ án nữ sinh mặc đồ đỏ treo cổ tự vẫn, từng chấn động Nam Kinh chúng ta ngươi còn nhớ không?
- Vụ án này thì ta còn nhớ. Nhưng mà việc đó thì có liên quan gì đến chuyện ký túc xá Trường Đại học Nam Kinh? Chẳng lẽ…
Trần Dương đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, sởn gai ốc hỏi.
Nhưng lời vừa nói xong, trong lòng Trần Dương liền tự khinh thường bản thân. Bản thân hắn hiện giờ dù gì cũng là một Phán Quan Nhất Tinh, vậy mà lại đi sợ hãi chuyện ma quái thì đúng là không hay ho gì.
Trương Thái không biết trong phút chốc mà Trần Dương đã nảy sinh nhiều suy nghĩ như thế, chỉ cười đáp:
- Không sai! Chính là thứ kia! Bởi vậy cho nên cả ban giám hiệu Trường Đại học Nam Kinh mới đang đau đầu tìm người đây. Mà chuyện kia thì đang lan truyền với tốc độ chóng mặt trong đám sinh viên rồi.
Trần Dương nhịn không được mà trêu chọc Trương Thái nói:
- Cũng có khả năng lắm. Lão nhị ngươi cũng hay nha, tìm chỗ dầu sôi lửa bỏng đưa ta vào. Phải chăng muốn báo thù rửa hận chuyện gì sao?
Trương Thái nghe vậy thì cười ha hả.
Tình cảm huynh đệ hai người qua mấy năm đại học đã rất khắng khít, vài lời nói đùa như vậy không tính là gì.
Nói chuyện chốc lát, Trương Thái liền đưa cho Trần Dương một mảnh giấy A4, bên trên có đóng dấu mộc đỏ của Trường Đại học Nam Kinh, nói:
- Đây là giấy báo danh. Ngươi mang đến phòng Nhân sự báo danh là có thể bắt đầu công tác. Lão đại ngươi mấy năm nay học đại học đều không có qua lại bạn gái, không chừng lần này có thể tìm thấy cơ hội tìm thấy nửa kia nha, hắc hắc.
- Hừ, bớt nói nhảm. Ta đi đây. Lần này cảm ơn ngươi, Lão nhị. Sau này công tác ổn định nhất định sẽ mời ngươi ăn cơm.
Trần Dương cầm lấy tờ giấy báo danh, cất vào tập hồ sơ cười mắng. Nói đoạn, quay lưng cất bước đi xuống lầu.
Trương Thái nhìn bóng lưng của Trần Dương dần khuất thì nở nụ cười. Lần này có thể giúp Trần Dương làm cho hắn cảm thấy rất vui vẻ.