( Bạo canh 2)
---
Nông Trang có một lợi thế, đó chính là lực lượng nhân công miễn phí và diện tích đất thì vô hạn.
Nếu dùng hình ảnh để miêu tả, thì toàn bộ các căn đại điện như Pháp Đường, Thương Khố, Phán Quan Cung, Phán Ngục, đều là nằm ở trên một khu vực nhỏ như một ốc đảo, còn chung quanh toàn bộ đều là khu vực được gọi là Nông Trang.
Nông Trang vô tận như vậy cho nên Trần Dương có thể thoải mái thiết kế theo ý thích mà không cần để ý đến những việc khác.
Trước mắt, thông qua đám phạm nhân lao động, diện tích đất đai được dọn dẹp cũng đạt tới một diện tích hơn một héc ta.
Diện tích này mặc dù Trần Dương vẫn chưa hài lòng, nhưng ngẫm lại, muốn cải tạo một héc ta này thành linh điền để trồng được dược liệu thì Trần Dương chắc chắn phải bỏ ra số vốn không phải là nhỏ.
Trần Dương dự định chia một héc ta này làm hai bên.
Một bên là chuyên trồng các loại linh dược thấp bé, có thể tuỳ thời được sử dụng để phục vụ tu luyện, có chút quý hiếm đổi được bên trong Thương Khố. Bên này thì tất nhiên là chủng loại phải đa dạng một chút.
Một bên còn lại chia làm hai phần, một phần trồng cây lâu năm để phục vụ quá trình tu luyện về sau. Một phần còn lại Trần Dương sẽ kiến tạo một căn nhà nho nhỏ để tuỳ thời tu luyện.
Đặc biệt, thân là tu sĩ Luyện Khí Hậu Kỳ, Trần Dương đã có thể dựa vào chỉ dẫn bên trong Tiên Thiên Kinh bố trí vài cái trận pháp cơ bản nhất, khiến cho linh khí trong linh điền không bị dẫn dắt khuếch tán ra nữa, mà có thể tập trung trong một khu vực.
Làm như vậy thì sẽ tạo thành một vùng chuyên canh linh dược cực kỳ hiệu quả.
Mặt khác, Trần Dương cũng dự định đổi thêm năm em Linh Khâu nữa cho chúng cày bừa ngày đêm, cải tạo linh điền càng thêm nhanh lẹ.
Rồi còn số lượng dược giống, Trần Dương mặc dù ý định chỉ đổi các loại linh dược kém nhất để tiết kiệm chi phí, đó là loại năm mươi năm trở xuống, nhưng khi tính ra để phủ xanh một héc ta linh điền thì đúng là không thể nào.
Tính qua sơ sơ, tổng số công đức mà Trần Dương có là không thể nào đáp ứng.
Trần Dương cười khổ, xem ra muốn phủ xanh một héc ta linh điền như ý muốn của hắn, phải xử chừng một chục lão yêu mới có thể coi là tạm đủ.
Nhưng trên đời này có nhiều lão yêu vậy sao?
Mà cho dù có, thì không thể nào các lão yêu đó đều bị Tứ Linh Toả Hồn phong ấn mấy nghìn năm đến mức sức cùng lực kiệt như vậy chờ Trần Dương đến động thủ.
Chưa nói đến Trần Dương có động thủ được hay không, chỉ riêng chuyện chạy đi đối phó mấy lão yêu đó cũng làm mệt chết hắn.
Trần Dương liền quăng cái ý nghĩ này qua sau đầu, thu lại bản vẽ đi đến Thương Khố.
- Nếu chưa làm được vậy tạm thời cứ cải tạo linh điền trước đã, sau đó trồng một chút linh dược có ích cho việc Trúc Cơ đi, như vậy thì ngày sau đỡ phải phiền phức, tốn hao thêm điểm công đức.
Trần Dương lầm bầm nhìn màn hình trước mặt.
Hắn nhanh chóng đổi năm con linh trùng Linh Khâu tốn mất một nghìn điểm công đức.
Sau đó tìm hiểu các loại đan dược có lợi cho Trúc Cơ.
Xoay tới xoay lui tìm kiếm, cuối cùng Trần Dương cũng tìm được loại đan dược tên là Trúc Cơ Đan.
Nghe tên đã biết, loại đan dược này là hỗ trợ cho tu sĩ Luyện Khí Hậu Kỳ tiến hành Trúc Cơ.
Mỗi viên Trúc Cơ Đan này đều có giá trên trời. Trần Dương cũng không muốn phí điểm công đức để mua nó, mà ngược lại, hắn muốn xem thành phần dược liệu rồi sau này mua thêm Đan phương tự tiến hành luyện chế là ổn.
Dù sao, đối với Trần Dương, điểm công đức mới là thứ quý giá nhất.
Hơn ai hết, Trần Dương hiểu thứ này quý giá đến mức nào. Tiêu xài thì lúc nào cũng dễ hơn kiếm!
Hơn nữa, Trần Dương cũng không muốn dựa dẫm vào Phán Thần Hệ Thống quá nhiều.
Nếu Trúc Cơ Đan này hắn vì lười biếng mà tiến hành mua trong Phán Thần Hệ Thống, thì ngày sau, mỗi khi muốn dùng đan dược nào đều phải đến đây mua. Khi đó chẳng phải đi kiếm điểm công đức làm hắn mệt chết sao?
Nếu đã có Nông Trang, lại có tu vi trong người, Trần Dương cũng muốn tự tay mình luyện chế đan dược cho mình dùng. Giá thành tính ra vừa rẻ, mà những lợi ích khác nhất định cũng kéo tới.
Mỉm cười tự tâng bốc bản thân vài cây, Trần Dương liền dựa theo thành phần linh dược Trúc Cơ Đan mà tính toán.
Trúc Cơ Đan có tổng hợp mười loại chủ dược, hai mươi ba loại phụ dược phối hợp và năm loại dẫn dược.
Trần Dương khi đọc cái này thì không hiểu gì cả, chủ dược là gì, phụ dược là gì, dẫn dược là gì hắn đều mù tịt.
Khẽ gõ gõ trán mình mấy cái, Trần Dương liền chuyển sang khu vực Thư Tịch lò dò tìm kiếm sách dạy luyện đan.
Không để ý thì không biết, một khi cần tìm mới biết sách dạy luyện đan quả thực hiếm có khó tìm. Các loại công pháp tu luyện thì thực sự đông như quân Nguyên, nhưng sách dạy về luyện đan tìm tới tìm lui vẫn không thấy.
Tuy vậy, Trần Dương không hề nản chí mà rất kiên nhẫn tìm kiếm.
Ngay khi Trần Dương cảm thấy mắt có chút mỏi thì liền nhìn thấy một cái tên:
‘Thiên Đan Thủ’
Trần Dương đọc cái tên này liền ẩn ẩn vui mừng, liền bấm vào xem:
‘Thiên Đan Thủ - Pháp môn luyện đan chi đạo bản hạ cấp chỉ có thể luyện ra đan dược cấp Nguyên Anh Kỳ. Sử dụng thiên địa không gian làm lò lô, lấy nhật nguyệt tinh thần làm vật dẫn, dựa vào thiên đạo pháp tắc đến khống chế hoả hầu, phối hợp thủ pháp tinh diệu biến hoá tạo thành đan dược như ý muốn. Luyện đến tận cùng, có thể luyện cả thời không thành đan dược, dùng đan nhập đạo.’
Trần Dương đọc đến đây thì tim đập thình thình, lấy định lực của hắn cũng không thể giấu nổi vẻ động dung trước sự giới thiệu của loại pháp quyết này.
- Pháp môn này ta muốn rồi!
Trần Dương nhìn giá cả, liền quyết đoán bấm nút chọn đổi.
Thiên Đan Thủ có giá một nghìn điểm công đức.
Mặc dù bản này là bản hạ cấp, chỉ có thể luyện đan dược từ cấp Nguyên Anh Kỳ trở xuống, nhưng đối với Trần Dương mà nói thì nó hoàn toàn xứng đáng.
Trần Dương vươn tay nhắm mắt chờ đợi thông tin truyền vào não bộ như những lần trước.
Nhưng nhắm mắt nửa ngày cũng không thấy hiện tượng gì bèn mở mắt ra thì thấy trước mặt lơ lửng một cái miếng ngọc màu trắng đang phát ra ánh sáng nhu hoà.
Trần Dương nhíu mài, cầm lấy miếng ngọc.
- Chẳng lẽ thứ này là ngọc giản trong truyền thuyết?
Hắn lẩm bẩm một câu, thử đưa miếng ngọc lên trán rồi tập trung thần thức.
Ngay khi thần thức của Trần Dương vừa chạm đến miếng ngọc, lập tức từng dòng thông tin như nước lũ truyền tới.
Trần Dương lúc này cầm miếng ngọc đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Khuôn mặt hắn lúc thì lộ vẻ mừng rỡ, lúc thì nhăn nhó, lúc lại bật cười ha ha, lúc lại ra vẻ khổ sáp.
Qua hơn một giờ thời gian, Trần Dương rốt cuộc tay lấy miếng ngọc xuống cất vào nhẫn trữ vật, đồng thời tự nói:
- Không ngờ trên đời này lại có loại pháp môn tu luyện dùng Đan nhập đạo. Nhưng việc này quả thật quá tốn thời gian và công sức. Luyện đan chi đạo quả thật bác đại tinh thâm, nhưng cái giá trả cho nó cũng không phải nhỏ. Chưa nói tới việc gì khác, chỉ riêng việc nghiên cứu đan đạo cũng sẽ làm trễ nãi việc tu hành, thậm chí không có thời gian để làm những việc khác, đúng là khó khăn trùng trùng.
- Tuy vậy, đã gia nhập tiên lộ, thân là tu sĩ thì ai lại không muốn bản lĩnh càng ngày càng cao, tuổi thọ càng ngày càng dài chứ. Nếu vậy thì con đường luyện Đan này quả thật là rất hấp dẫn, hấp dẫn đến mức khó lòng cưỡng lại, nhất là những kẻ có thiên phú. Chỉ nghĩ đến việc nuốt một viên đan dược cao cấp liền bạch nhật phi thăng thành tiên, những kẻ có lòng tham không đỏ mắt điên cuồng mới là lạ.
Tuy vậy đó là suy nghĩ của Trần Dương.
Trên thực tế, trong thế giới của những người tu tiên, đa số đều chọn buông tha cho việc luyện đan chi đạo mà chọn con đường tu luyện công pháp. Chỉ có số ít những người có thiên phú cực cao nhưng tư chất tu tiên thuộc dạng bình thường, bất đắc dĩ nên mới chọn con đường Luyện đan chi đạo mà tìm cách tiến lên.
Con đường tu đạo giống như một cây cầu nhỏ mà có vô số người muốn đi qua, ai đi trước thì qua sớm, ai đi chậm thì khó qua hơn, chen chúc hơn. Trên con đường đó, vô số người ngã xuống mà chết, ngay cả tên tuổi, gia đình, người thân cũng không còn nhớ tới.
- Tu tiên, tu đạo để làm gì cơ chứ?
Trần Dương lần đầu tiên tự vấn bản thân về vấn đề này.
Mặc dù Trần Dương còn chưa tiếp xúc với những người tu đạo trong thế giới này hiện nay, nhưng mà Trần Dương cũng gặp qua quỷ hồn, gặp qua yêu tu, lại biết được có tu sĩ chuyên thu thập âm khí của con người nữa.
Thế giới quan trong lòng Trần Dương đã thay đổi rất nhiều. Có rất nhiều việc hắn cũng không còn giữ được cái nhìn đơn giản như khi xưa.
Nhất là Phán Thần Hệ Thống này, nó từ đâu tới? Người đưa cho hắn là ai, có thân phận gì?
Nhất là, Phán Thần Hệ Thống đã ly kỳ như vậy mà người kia tiện tay liền lấy ra, vậy thì bản lĩnh người nọ càng phải ghê gớm hơn nhiều.
Trần Dương trước sau vẫn cảm thấy trên người mang theo áp lực rất lớn, cảm giác như việc hắn có được Phán Thần Hệ Thống cũng không phải ngẫu nhiên.
Trên đời này rất nhiều chuyện cảm động giúp đỡ lẫn nhau, nhưng còn chuyện cho không biếu không thì đúng là hầu như không có. Nhất là khi Trần Dương thân là Phán quan sở hữu pháp nhãn thì lại càng hiểu câu nói ‘không ai cho không ai cái gì’.
Một khi người làm tốt với người hoặc đối xử xấu với người khác thì đều nhận được âm đức hoặc dương đức nhập vào người. Giúp đỡ người khác, người ta tuy không có hồi báo gì bằng vật chất, nhưng công đức của người giúp sẽ tăng lên, mà người được giúp trong cõi u mình cũng đã mang một món nợ với người giúp đỡ.
Sự đời chính là như vậy.
Nó khiến cho Trần Dương cảm thấy lạnh gáy.
Lần đầu tiên, đứng trong Phán Thần Hệ Thống bất khả xâm phạm nhưng Trần Dương lại có cảm giác có một đôi mắt nhìn hắn chằm chằm, như đang nhìn một món đồ chơi vậy.