Nửa ngày sau, đột nhiên từ phía xa có một đạo trường hồng hướng về phía Trần Dương bay nhanh mà đến.
Đạo trường hồng này chính là Phàn Dương chân nhân chân chân đạp linh quang phiêu nhiên bay nhanh tới.
- Trần Dương? Sao ngươi lại ở đây?
Phàn Dương sau khi nhìn thấy Trần Dương đứng một mình nói đó thì liền mở miệng hỏi. Linh quang dưới chân bỗng nhiên vỡ tan, biến thành nhiều điểm linh quang nhỏ xíu rồi tiêu tán tại chỗ, thân ảnh của y cũng đáp xuống mặt đất cách Trần Dương chừng trăm trượng.
Trần Dương trong lòng thầm mắng ‘lão hồ ly’ thế nhưng gương mặt mỉm cười, bình tĩnh nói:
- Tại hạ vừa lúc đến đây, nhìn thấy người của Phán Thần Thương Hội bị người khác ám hại cho nên mới vừa dịp trợ giúp, đáng tiếc chậm một bước.
- Thì ra là như vậy, ta cũng vừa vì chuyện này mà đến. Đa tạ Trần tiểu hữu tương trợ!
Phàn Dương mỉm cười, khách khí chắp tay nói, nhưng gương mặt thì không có chút khách khí nào, thậm chí còn lộ ra vẻ đắc ý.
Tuy nhiên, Trần Dương nghe xong lời này thì nhíu mài, bởi vì lời nói của Phàn Dương đã đem vị trí của hai người đảo lộn chủ khách, cứ như hiện giờ Phàn Dương mới là chủ nhân của Phán Thần Thương Hội, còn Trần Dương là khách qua đường nhìn thấy bất bình ra tay trợ giúp vậy.
Bất quá, Trần Dương vẫn lãnh đạm đáp:
- Phàn đạo hữu không cần khách sáo, Phán Thần Thương Hội chính là tâm huyết của ta, ta tất nhiên không để yên nhìn nó bị người khác uy hiếp thao túng.
Nói xong, Trần Dương ý niệm khẽ động.
Nhất thời chung quanh mười dặm đột nhiên nổi lên màng sáng ong ong, đem toàn bộ không gian nơi này che phủ lại.
Phàn Dương đảo mắt nhìn qua pháp trận, khoé mắt hơi giật giật, khẽ lắc đầu nói:
- Tốt, nếu đã như vậy thì nếu như mọi chuyện đã xong, Trần đạo hữu có nên thu hồi pháp trận đi hay không? Chúng ta sau khi về thành sẽ hàn huyên một chút.
Vừa nói, ánh mắt Phàn Dương vừa nhìn bốn phía, càng nhìn càng phát hiện pháp trận này cực kỳ tinh diệu, bên trên còn mơ hồ có những cấm chế kỳ lạ.
- Không cần vội, hiện tại ta còn một chút chuyện cần xử lý. Khi nào xử lý xong thì chúng ta rời đi cũng không muộn.
Trần Dương nghe lời nói của Phàn Dương thì khoé miệng nhếch lên, thân hình đột nhiên biến ảo tại chỗ, thản nhiên nói.
- Trần Dương, lời này của ngươi là có ý gì?
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Phàn Dương thầm kêu không ổn, sắc mặt trầm xuống quát.
Bất quá, tiếng quát này còn chưa dứt, không trung kế bên Phàn Dương đột nhiên xuất hiện một bóng dáng to lớn, trên miệng còn có hai thanh lợi kiếm sắc bén hung hăng lao tới, chính là Kiếm Xỉ Thú!
- Hừ, chỉ có một con Kiếm Xỉ Thú mà muốn vây khốn lão phu? Trần Dương, ngươi đừng khinh người quá đáng!
Phàn Dương sau khi nhìn rõ bóng dáng của Kiếm Xỉ Thú thì sắc mặt có chút biến đổi nhưng ngay sau đó liền cười lạnh hét lớn.
Dĩ nhiên, thực lực Kiếm Xỉ Thú dù mạnh, nhưng hiện giờ cũng chỉ tương đương tu sĩ Kết Đan Hậu Kỳ, còn chưa lọt vào mắt của Phàn Dương.
Thế nhưng ngay sau đó, một âm thanh âm lãnh trào phúng lập tức vang lên bên trong pháp trận:
- Vậy sao? Được rồi, như ngươi mong muốn.
Lời này vừa dứt, đột nhiên hơn mấy chục đạo khí tức khổng lồ khác từ bốn phương tám hướng ầm ầm kéo tới, mặt đất rung chuyển rầm rập.
Phàn Dương vừa liếc qua, sắc mặt đại biến thất thanh hô to:
- Cái gì đây? Thú triều sao?
Chỉ thấy có rất nhiều yêu thú lục cấp, ngũ cấp đang ùn ùn kéo tới như bất chấp tất cả, mỗi con đều sắc mặt nanh ác hướng về phía Phàn Dương tung ra công kích mạnh nhất của bản thân.
Phàn Dương mặc dù kinh hãi, thế nhưng thực lực không hề tầm thường, bàn tay vừa lật lập tức xuất hiện vô số pháp bảo, đánh bầy yêu thú thất điên bát đảo.
Bất quá, những yêu thú bị đánh chết thì chỉ trong tích tắc sau, thân ảnh lại từ phía xa xuất hiện, lại hoàn hảo không chút tổn hao gì lao tới, sinh long hoạt hổ y như lúc ban đầu.
Phàn Dương ban đầu còn hứng chí bừng bừng, thậm chí còn ha ha cười mắng Trần Dương ngu ngốc, khi không mang cho hắn vô số tài liệu yêu thú cấp cao. Thế nhưng thời gian qua đi, số lượng yêu thú ngày càng nhiều, bu lấy Phàn Dương như kiến bu cục đường, làm cho gã dần dần chân tay luống cuống, thậm chí không kịp cả lấy ra đan dược khôi phục pháp lực mà phải luôn tay luôn chân, tận hết sức lực tránh né.
Người ta nói ‘Mãnh hổ nan địch quần hồ’, Phàn Dương bản thân mặc dù thực lực mạnh đi nữa, thế nhưng bị chừng trăm đầu yêu thú quần công, hơn nữa đánh chết lại tái sinh thì cũng trở nên mặt xám như tro tàn.
Đem phi kiếm bản mạng chém một đầu yêu thú gần nhất, Phàn Dương buồn bực quát to:
- Trần Dương, ngươi có giỏi ra đây đấu một trận. Dùng trò này thì xứng đáng gì hảo hán?
- Ngươi nhân lúc ta vắng nhà mà làm chuyện ‘cưu chiếm thước sào’, xin hỏi như vậy có phải hảo hán không?
Trần Dương cười khẩy, thảnh thơi miệng ngậm cọng cỏ trên miệng ở ngay mắt trận, bộ dáng lười biếng duỗi lưng một cái nói.
Phàn Dương bị Trần Dương nói thì có chút cứng họng, không thể trả lời, ấp úng đem pháp quyết trong tay biến đổi, đột nhiên cắn răng:
- Tốt, nếu đã như vậy thì đừng trách lão phu độc ác!
Nói xong, bỗng nhiên gã điểm chỉ vào giữa trán như muốn thi triển bí thuật gì đó thì Trần Dương nhíu mài hừ lạnh.
Phàn Dương đang muốn thi triển thuật pháp thì bỗng nhiên nghe bên tai có âm thanh hừ lạnh, đầu óc trong chớp mắt đau đớn, động tác theo đó dừng lại một chút.
Bất quá, bản thân gã là Nguyên Anh Trung Kỳ tu sĩ, một chiêu này chỉ làm cho gã thất thần một chút thì ánh mắt đã ngay lập tức thanh tỉnh trở lại, liền càng thêm nhanh chóng muốn thi triển thuật pháp.
Thế nhưng, cái Trần Dương mong đợi chính là một giây thất thần này, sao có thể cho gã được như nguyện, lập tức phía sau lưng Phàn Dương liền xuất hiện một bóng ảnh, vung tay đấm tới.
Phàn Dương dưới sự kinh hãi, vội vàng quán thâu toàn thân linh khí tăng cường linh quang hộ giáp phía sau lưng.
‘Phanh’ một tiếng, thân hình Phàn Dương lập tức lảo đảo, miệng không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, bỗng nhiên hai thanh lợi kiếm đột nhiên xuất hiện nhanh như chớp lao tới, đem thân thể gã xuyên thấu mà qua.
Phàn Dương thấy vậy quyết đoán, đột nhiên rống giận:
- Là Ngươi ép ta~~~~~
Chỉ thấy từ trong thân thể gã đột nhiên xuất hiện một cỗ khí tức bạo tạc.
Chỉ thấy ‘Bùm’ một tiếng, phân thân Trần Dương nhanh như chớp lùi lại, còn đám yêu thú ở gần nhất thời bị uy chấn vụ nổ đánh tan tác, máu thịt mơ hồ.
Mà nhân cơ hội này, một tiêu nhân nhỏ xíu mặt giống như Phàn Dương bảy tám phần, tay ôm một thanh ngọc như ý màu xanh đột nhiên lao ra, chớp mắt một cái đã lao về phía xa.
Trần Dương sớm đã chờ cảnh này, hai mắt đột nhiên khẽ động liền xuất hiện hai đạo quang mang chiếu tới.
Chỉ thấy không gian vốn không có gì đột nhiên rung động, nguyên anh Phàn Dương lập tức từ trong không gian run rẩy văng ra, khuôn mắt tái mét vô cùng sợ hãi.
Ngay lúc này, đột nhiên quanh thân Nguyên Anh bỗng cảm giác một luồng lực lượng kỳ dị, khoá chặt toàn thân nó lại.
Chính là Cầm Long Thủ!
Cầm Long Thủ gặp mạnh càng mạnh, Trần Dương bây giờ thi triển tuyệt kỹ này sớm đã có uy lực khác hẳn khi xưa rất nhiều. Hiện giờ vừa sử ra lập tức đem nguyên anh Phàn Dương tóm gọn trong tay.
Phàn Dương còn đang muốn mở miệng cầu xin lập tức thấy trước mắt tối sầm, bị Trần Dương dán lên mấy cái phong ấn phù rồi thu luôn vào Phán Thần Hệ Thống.
Thu lại nguyên anh Phàn Dương xong, Trần Dương đột nhiên thân ảnh xuất hiện trong pháp trận, thu lại toàn bộ yêu thú vào Thất Giới.
Thất Giới này quả nhiên không phải phàm vật, chẳng những có thể thu thập yêu thú hơn nữa lại còn ban cho chúng khả năng nhục thân bất hoại. Chỉ cần Trần Dương còn sống, thì những yêu thú bên trong Thất Giới này vậy mà lại có thể tái tạo liên tục, tấn công không ngừng. Tất cả những yêu thú mà Trần Dương vừa thả ra đều là yêu thú mạnh mẽ trên Vô Biên Hải bị hắn thu thập lúc trước. Hiện giờ thả ra quần ẩu một gã Nguyên Anh Trung Kỳ tu sĩ quả nhiên mang lại khoái cảm vùi dập rất thích thú.
Mà đó là số lượng yêu thú mà Trần Dương vừa thả chỉ là một phần mà thôi, nếu như đem toàn bộ yêu thú bên trong Thất Giới thả ra, chắc chắn Trần Dương cũng có thể tạo thành một cơn thú triều nho nhỏ.
Hơn nữa còn là thú triều bất khả chiến bại.
Phàn Dương cũng không phải dạng vừa, cũng giết được vô số yêu thú, thế nhưng chính sự bá đạo của Thất Giới làm cho ngay cả lão cũng cảm thấy kinh hãi, phải tự bạo nhục thân để mở một đường máu cho nguyên anh đào thoát.
Thế nhưng Trần Dương ở một bên chắc chắn không thể để chuyện này xảy ra, thậm chí còn chờ mong chuyện đó nữa, vì vậy mới dễ dàng bắt được nguyên anh của Phàn Dương.
Mà lúc này, sau khi Trần Dương thu lại tất cả mọi thứ thì lát sau lại tiếp tục có một người chạy đến. Người này là một người quen. Trần Dương sau khi nhìn rõ mặt thì liền cảm thấy bất ngờ.
Người đến vậy mà lại là một người từng có giao tình với Trần Dương ở Phiên Thiên Tông, chính là một trong hai vị trưởng lão Phiên Thiên Tông - Đổng Siêu!
Lúc này, Đổng Siêu sắc mặt có chút âm trầm phi nhanh mà đến, vừa đến cách năm dặm liền dùng truyền âm thuật, phiêu phù trên không trung chắp tay nói:
- Tại hạ Đổng Siêu, trưởng lão Phiên Thiên Tông ra mắt đạo hữu. Không biết đạo hữu vì sao đến nơi này bày binh bố trận? Hơn nữa, mấy ngày trước có một đệ tử bổn môn tên Hoả Thần có đi về phía này, chẳng hay đạo hữu có nhìn thấy hay không?
- Thì ra là Đổng trưởng lão, nghe danh đã lâu. Bất quá Hoả Thần là gì ta không biết, chỉ biết có một người vừa chạy đến đây đã đối với ta hạ sát thủ, bị ta dạy dỗ một chút rồi biến đi đâu không rõ.
Trần Dương nhẹ nhàng đáp.