Phán Thần Hệ Thống

Chương 344: Bạn




Bắc Kinh.
Trong một quán hàng rong ven đường, có hai người trung niên đang cùng nhau uống rượu. Trước mặt bọn họ là một dĩa chân gà rất bình dân, mặc dù cả hai đều mặc âu phục lịch sự.
Bên cạnh họ là một cô bé chừng mười lăm mười sáu tuổi, đang mải miết dán mắt vào màn hình điện thoại. Trên mặt cô bé này có mang một cặp kính, lúc này màn hình điện thoại lại ánh lên thứ ánh sáng mờ ảo từ màn hình điện thoại, làm cho khuôn mặt cô bé có vẻ hơi kỳ lạ.
Mà một trong hai người trung niên sau khi uống xong một hớp rượu thì cười nói:
- Thủ trưởng, tiểu Hoa cũng nhanh thành một thiếu nữ rồi. Mới ngày nào nó còn bé bỏng, quãng thời gian đó... Đúng là hồi ức a...
- Hắc hắc, thời gian mà, nó có buông tha cho ai đâu. Bất quá, đại Hoàng, cậu hiện giờ dù tốt dù xấu cũng là một bí thư thị trấn, chạy đến đây tìm ta chẳng lẽ có chuyện tình gì sao?
- Ha hả, không có, chỉ là lâu lâu có chút thời gian nên đến tìm ngài ôn chút chuyện. Nói thật, ta vẫn cảm thấy thích quãng thời gian làm thư ký cho ngài hơn. Hiện giờ ngồi vào đây mới biết có rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ.
- Nếu đã chọn thì không được hối tiếc. Trong số những người mà ta quen biết, cậu có thể xem được là một người bạn tốt.
Trung niên còn lại thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm, như nhớ về một đêm nào đó, cũng có hai người bạn thân cùng nhìn nhau tâm sự, cũng ở một quán rong ven đường như thế này.
Đáng tiếc, hiện giờ chỉ còn mình hắn ở đây. Địa vị cũng đã khác xưa rất nhiều, cũng đã có con gái, thậm chí ngay đến vợ của gã cũng vừa ra đi được vài năm. Thế mà người bạn kia vẫn biệt vô âm tình.
Ba người ngồi thêm một lúc, khi sương rơi xuống làm cho mái tóc hoa râm của hai người trung niên đã đọng lại một ít khí sương lờ mờ thì cả ba mới đứng dậy.
Sau khi đi vào trong xe hơi, cũng không hiểu sao, trung niên thủ trưởng lại nói:
- Tiểu Hoa, con lên ghế trước ngồi. Cha hơi mệt.
Thiếu nữ nghe vậy vâng dạ rồi đi lên phía trước.
Chiếc xe chẳng mấy chốc lao đi.
Sau khi về đến một khu biệt thự riêng biệt, tài xế vội vàng chạy xuống mở cửa rồi nói:
- Thủ trưởng, ngày mai em còn một chút việc phải xử lý. Thủ trưởng vào nghỉ ngơi cho khoẻ.
- Ừm, thôi cậu về đi. Công tác quan trọng hơn.
Trung niên thủ trưởng phất phất tay nhìn người kia rời đi rồi vươn tay bấm một cái điều khiển đóng cửa lại, sau đó xoay người dắt theo thiếu nữ đi vào bên trong.
- Cha, sao hôm nay người có nhiều tâm sự như vậy? Cha thấy không khoẻ hay sao?
Tiểu Hoa sau khi đi vào nhà, liền đi pha một ly trà sâm đặt trước mặt người trung niên rồi hỏi.
Y nghe con gái hỏi vậy thì lắc đầu, cầm ly trà uống một hớp rồi nói:
- Con đi nghỉ ngơi sớm đi. Cha ngồi một chút rồi sẽ đi nghỉ.
- Vâng, thưa cha!
Tiểu Hoa ngoan ngoãn vâng một tiếng rồi cất bước đi lên lầu.
Trung niên uống một hớp trà sâm.
Sâm này là loại cao cấp, phải đặt hàng số lượng rất ít từ nước ngoài chuyển về, thường ngày những người dù có tiền cũng chưa chắc được uống, mà còn cần phải có địa vị.
Thế nhưng, loại mặt hàng cao cấp này vào miệng trung niên cũng cảm thấy nhạt nhẽo, sau khi nhấp một ngụm liền đang muốn đặt ly trà xuống mặt bàn, bỗng nhiên bên cạnh gã đột nhiên vang lên tiếng cười:
- Trà sâm hảo hạng cũng không vừa miệng. Xem ra ngươi cũng biết hưởng thụ quá ha!
Trung niên vừa nghe tiếng nói này liền quay lại, lập tức nhìn thấy một thân ảnh thanh niên mặc bạch y tiêu sái xuất trần đứng đó, khoé miệng vểnh lên, khuôn mặt tràn đầy ý cười.
‘Xoảng!’
Ly trà trong tay rớt xuống vỡ nát, nhưng người này vẫn không để ý tới mà đứng phắt dậy, lao đến ôm chầm lấy người thanh niên, cười lớn:
- Trần Dương, tiểu tử ngươi, thật là ngươi đó chứ?
- Hắc hắc, Trương Thái, không phải ta thì là ai? Chẳng lẽ hồn ma của ta hiện về sao?
- Hồn ma? Cơm mẹ nấu, là ai, là ai giết ngươi? Mau nói đi kẻo trời sáng là ngươi sẽ tan biến đó. Nói mau!
Trương Thái nghe Trần Dương nói xong, lập tức gấp gáp nói, bộ dáng như vội vã lắm vậy.
Trần Dương thấy vậy cảm động, cười nói:
- Hồn ma bóng quế cái gì, tiểu tử ngươi cũng tin thứ này sao?
- Hừ, Trần Dương ngươi mấy chục năm không có chút già đi, ma quỷ là cái đinh gì mà không thể có chứ?
Trương Thái cười ha ha nói.
Thật sự qua nhiều năm công tác, đụng chạm đến nhiều thứ, làm nhiều nhìn nhiều, Trương Thái sớm đã biết những chuyện mà phàm nhân không thể biết. Cho nên hiện giờ nhìn thấy Trần Dương, Trương Thái mặc dù có chút ngạc nhiên nhưng phần nhiều hơn là vui mừng.
Mà Trần Dương nhìn thấy Trương Thái vậy mà cũng có thành tựu không nhỏ trong nhân sinh thì cũng cảm thấy vui mừng.
...
Lát sau, hai người ra ngoài đi dạo trong sân, Trương Thái theo thói quen lấy ra một điếu thuốc đưa cho Trần Dương, nhưng thấy Trần Dương lắc đầu thì hắn lại lắc đầu cười khổ, tự mình châm cho mình một điếu.
‘Phù...’
Một làn khói trắng lượn lờ khắp không gian.
- Ngươi đã về nhà chưa?
Trương Thái rít một hơi thuốc xong thì nhẹ giọng hỏi.
Nghe Trương Thái hỏi câu này, Trần Dương đầu tiên hơi ngẩn ra, sau đó nhìn Trương Thái nói:
- Xem ra mấy năm qua ngươi lăn lộn cũng không tệ. Hôm nay còn biết dùng tâm cơ. Ta về nhà rồi mới đến đây thăm ngươi, mà lần gặp này chắc cũng là lần cuối chúng ta gặp nhau rồi.
Trần Dương cảm khái nói.
Trương Thái vừa rồi hỏi một câu kia, trên thực tế là muốn thăm dò Trần Dương một chút. Dù sao, nhiều năm lăn lộn thì Trương Thái sớm đã rèn luyện cho mình một bản tính đa nghi, đối với mọi chuyện đều không dễ dàng bị thuyết phục như vậy.
Mà nghe Trần Dương nói xong, Trương Thái lại thở dài thật sâu, ngón tay cầm điếu thuốc cũng hơi siết lại.
Trần Dương lại hỏi:
- Hiện giờ ngươi sống ra sao?
- Sao trăng gì, về hươu rồi. Hiện giờ làm một lão già an nhàn nhìn cuộc đời biến động.
Trương Thái cười cười nói.
- Ngươi mới chừng năm mươi, hươu cái gì. Bất quá, nếu như cảm thấy chán thì có thể theo ca, ca sẽ giúp ngươi có nhân sinh đặc sắc hơn.
- Ca cái đầu ngươi, hừ...
Trương Thái nghe giọng trêu chọc của Trần Dương vẫn như ngày nào thì cười hắc hắc đáp. Bất quá, sau đó giọng gã lại trầm xuống.
Hai người đi ra hoa viên phía sau, cùng đi vào trong một mái đình nhỏ trong góc rồi ngồi xuống.
- Đây là lần thứ hai ngươi hỏi ta. Lần trước, là mấy chục năm, lần này, có lẽ là lần cuối rồi. Bất quá, trước khi ta trả lời, ta muốn hỏi ngươi một câu. Ngươi là ai?
Câu hỏi ‘ngươi là ai’ này rất kỳ lạ. Đối với hai người bạn thân đã hiểu rõ tính nết của nhau thì một câu hỏi này cực kỳ khó trả lời.
Trần Dương ngẫm nghĩ một lúc, đáp:
- Ta là một người tu tiên.
- Là những người như trong các câu chuyện trên mạng hay kể? Có khả năng phi thiên độn địa, ngồi hít khí trời là có sức mạnh vô biên?
Trương Thái rít một hơi thật sâu, hỏi.
Trần Dương nghe vậy cười khổ:
- Tại sao ngươi lại biết? Bất quá, việc ngồi hít khí trời mà tăng tiến tu vi thì đúng là bậy bạ hết sức. Nếu dễ dàng như vậy, ngươi hít khí trời, cả nhà ngươi đều hít khí trời, có ai thành tiên không?
- Ta từ khi về hưu hay đọc truyện trên mạng.
Trương Thái hơi mỉm cười nói.
Nghe Trương Thái nhắc tới cái tên trumtruyen.vn, những đêm khuya trực chat box lại hiện lên trong óc Trần Dương, hắn cũng cười nói:
- Ừm, thời gian trôi qua thật mau. Bất quá, cuộc sống thực với trong truyện quả thật khác xa nhau nhiều lắm. Mỗi một thứ gì trên đời này đều cần phải trả giá, không có chuyện ai cho không ai thứ gì cả.
- Vậy ngươi đã thành tiên chưa?
Trương Thái nhìn Trần Dương với bộ dáng vẫn như xưa, trẻ trung tuấn lãng thì đột nhiên hỏi.
- Thành tiên dễ vậy sao? Hơn nữa, trên đời này thật có tiên sao?
Trần Dương lắc đầu cười khổ.
- Nếu vậy ngươi tu tiên để làm gì? Cái cảm giác nhìn người thân lần lượt rời xa dương thế, cảm giác một mình sống mãi khi thế giới xung quanh biến đổi dễ chịu lắm sao? Ta đúng là không hiểu nổi.
Trương Thái lại hỏi.
Trần Dương nghe Trương Thái hỏi câu này, đột nhiên mỉm cười thần bí:
- Có lẽ với người khác là như vậy. Nhưng với ta thì khác. Nếu nói ta tu tiên, chính là vì giữ người thân bên mình, càng là vì không muốn người thân mất đi, ngươi có tin không?
- Ta tin. Thế nhưng mà...
Trương Thái nhìn Trần Dương thật sâu rồi gật đầu đáp.
- Nhưng mà ngươi vẫn như trước, không đành lòng rời xa người thân đúng không? Ta chỉ hỏi vậy thôi, thực ra từ đầu ta đã biết. Mà đêm nay qua đi, từ nay chúng ta cũng phương trời cách biệt. Có lẽ vĩnh viễn ta cũng không quay về thêm lần nào nữa.
- Vậy sao. Thực ra khi ngươi xuất hiện ta đã cảm nhận được. Nếu đã như vậy, thà không đến còn hơn.
- Khi ngươi lấy vợ ta không đến mừng, ngươi có con gái ta cũng không có mặt, hiện giờ nếu đã về đây, không đến chào một tiếng thì cũng không chịu được. Ở đây ta có vài món đồ, xem như đền bù lại những khi trước không có mặt. Ngươi cũng không được hàng ngày mắng ta keo kiệt a.
Nói xong, Trần Dương đưa cho Trương Thái vài thứ.
Những thứ này đều là vật phàm tục, không có chút nào là bảo vật tu sĩ. Không phải Trần Dương keo kiệt, mà là đối với Trương Thái, việc đưa bảo vật hoàn toàn không có ý nghĩa giúp đỡ, mà chính là hại hắn mà thôi. Cho nên Trần Dương chỉ đưa ra vài món đồ hiếm lạ mà hắn sở hữu đồng thời bí mật đem thiện quả của Trương Thái biến thành thọ nguyên gia tăng mười năm, coi như báo đáp lại một phần nhân quả với người bạn này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.