Phán Thần Hệ Thống

Chương 362: Mê man




Lão nhân này nghe Trần Dương hỏi xong thì đột nhiên hứng thú đảo ánh mắt xanh lè nhìn hắn rồi cười nhạt:
- Chỉ là một món đồ chơi. Hơn nữa, thứ đồ chơi ngươi đang giữ còn là một món đồ chơi không hoàn thiện mà thôi.
Lão nhân nói xong thì ngậm miệng không nói nữa.
Trần Dương nghe xong thì trong lòng thảng thốt như có ngàn vạn đạo lôi đình quét ngang, vô số suy nghĩ nổi lên trong lòng.
Từ trước đến nay, Trần Dương luôn mang trong lòng những thắc mắc về nguồn gốc cũng như phẩm cấp của Phán Thần Hệ Thống. Thế nhưng hiện giờ, nghe lão nhân này nói những lời này, Trần Dương liền cảm thấy đất trời xoay chuyển.
Bởi vì, theo như Trần Dương thấy, bên trong Phán Thần Hệ Thống có đủ loại thần thông kỳ lạ, có thể nói là khai thiên tích địa, tự thành không gian riêng, thậm chí còn có linh khí cũng như đủ loại điều kiện. Thậm chí, Trần Dương còn từng có suy nghĩ điên cuồng, rằng không biết đến lúc nào đó thì Trần Dương có thể trường sinh bất tử bên trong Phán Thần Hệ Thống hay không. Ở trong Phán Thần Hệ Thống, hắn sẽ trở thành trường sinh bất tử, thậm chí tuỳ ý xây dựng hay quyết định mọi thứ. Trong Phán Thần Hệ Thống, hắn là chúa tể trong mắt mọi sinh linh.
Vậy cho nên khi nghe lão nhân có thân phận đặc biệt này nói ra Phán Thần Hệ Thống chỉ là một món đồ chơi, hơn nữa còn là đồ chơi không hoàn thiện, khiến cho Trần Dương không khỏi bần thần một lúc.
Thế nhưng hắn cũng nhanh chóng thu liễm tâm tình, lập tức nhìn lão nhân này, mở miệng hỏi:
- Đạo là gì?
Lão nhân dường như hơi giật mình với câu hỏi của Trần Dương.
Trần Dương thấy dáng vẻ bất ngờ của lão thì trầm ngâm.
Thực ra đây là một câu hỏi vô cùng quen thuộc. Ngay cả những người chuẩn bị bước lên con đường tu đạo, hay là tu sĩ thâm niên lâu năm cũng đều chắc chắn có câu hỏi này.
Mặc dù vậy, không ai có câu trả lời chính xác cho câu hỏi này.
Trần Dương cũng không nằm ngoài những người này. Từ khi tiếp cận với Phán Thần Hệ Thống, Trần Dương đã hiện câu hỏi này trong đầu mình, con đường hắn đi cũng là con đường tiến đến gần thiên đạo, nhưng đạo là gì?
Từng có một cao nhân gọi là Lão Tử coi đạo là nguồn gốc của vũ trụ, là bản nguyên của Trời Đất và vạn vật, có nguồn gốc tự nhiên nhưng không biết nơi xuất phát cũng không có nơi kết thúc. Người này từng nói "Có một vật gì đó sinh ra cả trời đất, lặng lẽ, trống không, đứng riêng biệt không đổi thay, tuần hoàn không biết mệt mỏi, có thể làm mẹ thiên hạ; Ta không rõ tên là gì, gọi nó là đạo.
Đạo ở khắp vũ trụ, tàng ẩn trong muôn vật thiên nhiên mà không có bất cứ sự phân biệt nào. Đạo là vô hình nhưng công dụng vô biên đối với vạn vật đều tương đối và ngang nhau, có thể hình dung đó là đạo của Trời. Lão Tử cũng diễn tả Đạo với nhiều con đường khác nhau với hình dung rõ nét hơn nhờ vào cái Lý đi theo sau nó, như Đạo Người, Đạo Trời, Đạo Trị Nước hay Đạo Đức Kinh của ông. Theo ông, Đạo có công sinh ra vạn vật, còn Đức thì bồi dưỡng, nuôi lớn vạn vật và có công che chở vạn vật, nhưng công sức đó lại tùy thuộc vào Đạo... Nói cách khác, khi vạn vật được tự nhiên sinh ra, muốn được phát triển và trưởng thành tốt thì phải cần quá trình bồi dưỡng nuôi nấng tốt, muốn được thế cần phải tuân theo chính quy luật của nó, tức quy luật của tự nhiên, là quy luật của Đạo. Khi con người làm được những điều thích ứng thuận với đạo Trời thì coi như đắc đạo.
Đây là một loại khái niệm rất được nhiều người hưởng ứng. Khi Trần Dương còn học tập trên ghế nhà trường cũng là một con nghiện đọc truyện, đối với những chuyện này cũng có tìm hiểu qua. Lúc ấy còn nghĩ đó chỉ là một số truyền thuyết hư ảo.
Thế nhưng khi bước chân vào con đường tu đạo, Trần Dương đối với những cổ nhân càng thêm tôn sùng và kính trọng.
Ngoài ra, trong nhân gian cũng có nhiều loại thuyết pháp khác. Nhưng chung quy lại, Trần Dương ngộ ra một điều. Đó là Đạo của mỗi người lại là một khái niệm khác nhau. Không gì mà không có Đạo, Đạo hiện hữu khắp nơi. Mọi vạn vật đều sinh tồn trong quy luật biến hóa của Đạo và nhờ Đạo, vì Đạo liên tục biến chuyển để đổi mới cho vạn vật giúp thế gian ngày càng tươi đẹp và phát triển thêm. Mà người tu sĩ, càng phải ngộ ra điều này. Mỗi một bước chân trên con đường tu đạo đều phải không ngừng học hỏi, không ngừng tham ngộ và không ngừng suy xét bản tâm thì mới có thể tiến càng gần đến một chữ Đạo.
Ít nhất, đối với Trần Dương là như thế!
Mà hiện giờ, gặp được cao nhân nơi này, Trần Dương tất nhiên không muốn bỏ lỡ!
Chỉ thấy lão nhân khép hai mắt lại, nhẹ nhàng đáp:
- Tiểu tử, câu hỏi này của ngươi, từ khi ta có linh trí đến nay, đã là lần thứ ba ta được nghe qua. Hai lần trước, tất cả đều là tu sĩ nắm Phán Thần Hệ Thống giống như ngươi, hắc hắc...
Trần Dương nghe vậy thì giật mình, nhưng cũng chưa nói gì.
Lão nhân chép miệng một cái dường như nhớ về một chuyện nào đó rồi nói:
- Đạo là thứ này!
Nói xong, đột nhiên lão khẽ vươn tay về phía trước.
Trong tay lão đột nhiên xuất hiện một nhánh trúc khô héo hết sức bình thường. Lão cầm nó tựa như một ông lão hết sức bình thường đùa nghịch trên cát, tay khẽ động đậy vẽ liên tục bảy cái vòng tròn đồng tâm với nhau rồi im lặng nhìn Trần Dương.
Trần Dương cũng không có chú ý đến vẻ mặt của lão nhân nữa mà ánh mắt chăm chăm nhìn những vòng tròn trông hết sức bình thường trên mặt đất.
Những vòng tròn này, hoàn toàn không mang theo chút thần thông nào, hoàn toàn là dùng sức lực nhẹ nhàng vẽ lên, thậm chí còn không được trọn vẹn hoàn toàn mà có chỗ lệch lạc méo mó, trông không quá dễ nhìn. Thế nhưng Trần Dương lúc này, lại nhìn chăm chăm vào đó tựa như bị trúng Định Thân Thuật.
Chừng ba nhịp thở sau, Trần Dương tựa như từ trong mộng tỉnh lại, khẽ lùi về phía sau rồi chắp tay cúi đầu với lão nhân:
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm bến mê!
- Còn một câu hỏi cuối cùng, hỏi đi.
Lão nhân hơi có chút giật mình, nhưng cũng vuốt râu lãnh đạm nói.
Trần Dương hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi cung kính nói:
- Hiện giờ vãn bối cần phải đi đến nơi nào?
- Hắc hắc. Đám phán quan các ngươi đúng là đủ kỳ hoa, chỉ có tâm cơ cẩn mật là ai cũng như nhau. Được rồi, ngươi nên đi về hướng kia.
Nói xong, lão nhân chỉ tay về một hướng khác, cách xa con đường đi vào Âm Phủ.
Ở Âm Giới này, trung tâm của nó có một toà thành, đó chính là Âm Phủ. Còn chung quanh Âm Phủ là các loại con đường, các loại quan ải mà hồn phách được thu thập về đều phải đi qua.
Thế nhưng Âm Phủ chỉ là một toà thành nằm ở trung tâm Âm Giới mà thôi. Chung quanh nó còn vô hạn khu vực với vô vàn điều kỳ bí mà chưa từng có ai được cơ hội khám phá để kể lại. Do đó, Trần Dương ngay từ đầu cũng muốn đi vào Âm Phủ để thăm dò trước là vì vậy.
Mà hiện giờ nghe lão nhân này nói xong thì hắn lại hơi trầm ngâm rồi gật đầu, nói lời cảm tạ rồi lập tức xoay người bước đi.
Nhìn thấy dáng vẻ dứt khoát này của Trần Dương, lão nhân cũng không bất ngờ gì mà chờ hắn đi xa rồi thì mới lẩm bẩm:
- Kẻ này tại sao lại mang vật kia trên tay. Chẳng lẽ trên người hắn có gì đặc biệt, nếu không lão quỷ kia sao lại đưa nó cho hắn. Hừm...
Ánh mắt của lão lộ vẻ nghiền ngẫm, trầm tư suy nghĩ về chuyện gì đó mà nói những câu khó hiểu chỉ mình lão nghe được. Nhìn dòng Vong Minh Hà đang cuộn trào, thỉnh thoảng lại sục sôi mạnh mẽ, ánh mắt lão dần trở nên thâm thuý hơn.
Trong lúc đó, Trần Dương đã nhún chân rồi bay ra khỏi nơi này.
Nhìn đám hoa Bỉ Ngạn phía dưới, ánh mắt Trần Dương càng ngày càng trở nên trầm ngâm.
Lần này, gặp được lão nhân ở chỗ Tam Sinh Thạch kia, Trần Dương đã thu hoạch được một lượng lớn tin tức.
Những tin tức này, làm cho Trần Dương cảm thấy trong nhất thời không thể tiêu hoá toàn bộ.
Việc đầu tiên, đó chính là về Phán Thần Hệ Thống.
Từ khi xưa, Trần Dương đã từng nghi ngờ Phán Thần Hệ Thống cũng không hẳn là một thứ pháp bảo giúp cho con người một bước lên tiên mà không trả giá gì.
Trần Dương nhớ lại cuộc nói chuyện với lão Khí Linh trong Phán Thần Hệ Thống năm xưa.
Lúc ấy Trần Dương vừa tiến giai, đối với Phán Thần Hệ Thống cũng có một sự cảm ngộ đặc biệt, thậm chí trong khoảnh khắc ấy, Trần Dương cũng nhận ra được sự bất thường của lão Khí Linh.
Hiện giờ, Trần Dương càng thêm chắc chắn rằng Phán Thần Hệ Thống này chưa hẳn là hoàn toàn tốt. Rất có thể, trên người hắn có thứ gì đó, hoặc là nhờ hắn mà Phán Thần Hệ Thống sẽ đạt được mục đích nào đó.
Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, những việc bánh ngọt từ trên trời rơi xuống hoặc là nhặt được bảo bối nào đó rồi ôm nó vào rồi thành tiên thì đơn giản chính là hư cấu.
Nếu như Phán Thần Hệ Thống có khả năng như vậy, chưa chắc Trần Dương đã có phần. Hơn nữa, Trần Dương cũng tự biết bản thân chỉ là một người ở một nơi được gọi là Hoang Địa. Muốn tư chất không có tư chất, muốn bối cảnh không có bối cảnh, muốn nhan sắc thì còn có một chút. Thế nhưng nhan sắc có thể có lợi ích gì?
Bên cạnh đó, việc lão nhân tiết lộ Phán Thần Hệ Thống của Trần Dương cũng không phải duy nhất, rất có thể còn có người khác cũng ‘hành nghề’ như hắn. Vậy thì bọn họ là ai, đang ở đâu, có phẩm cấp gì? Nếu như đạt tới tột cùng, thì liệu có thể ‘Phán Xử Thần’ như cái tên Phán Thần Hệ Thống nói lên hay không?
Nhất thời, vô vàn câu hỏi hiện lên trong đầu Trần Dương, làm cho hắn không chú ý, phía trước mặt hắn đang có một thứ quỷ dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.