Phán Thần Hệ Thống

Chương 6: Đêm khuya gặp gỡ




Đêm nay cũng như thường lệ, Trần Dương bắt đầu chuyến đi tuần tra như thường lệ.
Hiện giờ đã vào nửa đêm, hầu như các ánh đèn bên trong ký túc xá đều đã tắt.
Thỉnh thoảng mới có một vài nơi còn sáng, có lẽ là vị tiểu thư nào đó đang ngồi học bài.
Trần Dương tất nhiên không quá chú ý vấn đề này mà tập trung làm việc.
Mặc dầu bản thân là cử nhân đại học nhưng đi làm bảo vệ, Trần Dương cũng không lười biếng mà rất nghiêm túc làm tốt công việc của mình.
Đây là đức tính của hắn, việc gì cũng vậy, thà không làm, nhưng khi làm phải truy cầu tốt nhất mà bản thân có thể làm được. Không vì công việc không như ý mà lơi là, qua loa cho xong việc.
Cảm nhận sương sớm đang lan tràn kèm theo chút lạnh lẽo, Trần Dương kéo chiếc áo khoác sát người lại một chút rồi lặng lẽ bước tiếp.
Trước mắt Trần Dương hiện giờ là một căn ký túc xá có chút u ám.
Căn ký túc xá này là căn ký túc xá số ba.
Nơi này toàn bộ đều toát lên vẻ u ám, có lẽ là do nó đã bị bỏ hoang mấy năm nay.
Sở dĩ nó bị bỏ hoang như vậy không phải do nhà trường có ý định cải tạo gì đó mà do sinh viên không ai dám ở, lâu dần thành nơi hoang vắng. Cộng thêm một ít lời đồn u ám nữa nên khu vực này thường ngày rất ít người bén mảng tới.
Trần Dương bước chân rất nhỏ nhẹ, đèn pin trong tay cũng không bật.
Cũng không phải hắn chủ quan mà không hiểu vì sao, từ ngày đả thông Pháp nhãn, nhãn lực của Trần Dương trở nên rất mạnh mẽ, nhìn trong đêm mặc dù không đến mức sáng tỏ như ban ngày nhưng cũng rõ ràng phi thường, thậm chí những sự vật ở xa hoặc có chút mờ ảo, chỉ cần hắn tập trung một chút liền có thể nhìn rõ ràng.
Vì vậy cho nên đèn pin nọ cầm trong tay đa phần chỉ để làm dáng mà thôi.
Đột nhiên, ánh mắt Trần Dương khẽ động, bước chân cũng chậm lại.
Vừa rồi, Trần Dương đột nhiên phát hiện có một tiếng động lạ phía bên ngoài bờ tường.
Bờ rào của ký túc xá này mặc dù cũ nhưng lại có chiều cao khoảng gấp ba lần người thường. Nếu muốn trèo qua cũng là rất khó.
Trần Dương nghe tiếng động này liền lặng lẽ đứng nép vào phía sau một gốc cây gần đó, ngưng thần quan sát.
Chỉ mấy hơi thở sau, phía trong bờ tường liền xuất hiện một cái thang dây.
Mà sau khi cái thang dây này xuất hiện, lập tức có mấy thân ảnh theo đó bò xuống chậm rãi.
Trần Dương nhìn thoáng qua liền phát hiện có hai nam hai nữ.
Bốn người này khi leo xuống còn rất cẩn thận quan sát chung quanh, bộ dáng lén lút phi thường.
Nếu là bình thường, Trần Dương tất nhiên bước tới nhắc nhở vài câu sau đó đuổi đi. Dù sao cũng là sinh viên, hắn cũng không muốn làm khó bọn họ.
Nhưng nhìn dáng dấp đám bốn người này có đầu tư, hơn nữa lại còn có nữ, chắc có lẽ là người ở bên ngoài không cư ngụ trong ký túc xá này. Vậy cho nên Trần Dương cũng muốn thử quan sát một chút xem bọn hắn làm gì, khi đó bước đến bắt quả tang vậy thì sẽ dễ xử lý hơn, nhân chứng vật chứng rành rành, không sợ đối phương càn quấy.
Chỉ thấy hai nam hai nữ sau khi treo xuống đất liền cẩn thận ngó dáo dác rồi mới cùng nhau đi về một hướng.
Nhìn phương hướng đám người đi đến, Trần Dương liền nhíu mài.
Bọn họ vậy mà lại đang đi đến ký túc xá số ba.
Trần Dương sờ mũi, phân vân không biết có nên bước tới nhắc nhở bọn hắn hay không.
Cuối cùng, Trần Dương thở dài, đi ra khỏi gốc cây, tay cầm đèn pin chiếu sáng tới, đồng thời lớn tiếng nói:
- Đứng lại! Đêm hôm khuya khoắt mọi người lẻn vào nơi này là để làm gì? Trộm cắp sao?
Trần Dương cũng có chút nhanh trí, lời vừa nói ra liền mang theo âm thanh uy hiếp, hiển nhiên là muốn bọn họ biết khó mà lui, nhân tiện nói ra mục đích đến nơi này.
Bốn người đang rón ra rón rén đi tới ký túc xá âm u, chợt nghe tiếng người và ánh sáng chiếu tới, hoảng hồn la lớn. Nhất là hai cô gái thì kêu lên rõ to, run rẩy nép vào người hai nam thanh niên.
Đám người này sau khi nhìn thấy Trần Dương thân mang đồng phục bảo vệ, tay cầm đèn pin thì thở phào, bộ dáng như trút được sợ hãi. Lúc này thấy Trần Dương đang bước đến gần thì một nam thanh niên tóc đầu đinh mới cất tiếng nói:
- Chào anh, chúng em là sinh viên Trường Đại Học Nông Nghiệp Nam Kinh đến nơi này có chút việc. Công tác của anh đúng là không dễ, hay cầm chút tiền uống café nhé.
Nam thanh niên này lời nói uyển chuyển, thò tay lấy ra một tờ năm mươi đồng cười cười đưa tới cho Trần Dương.
Trần Dương thấy vậy thì nhíu mài, nhưng vừa rồi nghe nói bọn họ là sinh viên Trường Đại Học Nông Nghiệp Nam Kinh thì liền có cảm giác dở khóc dở cười, lấy tay đẩy tiền trở lại nói:
- Các ngươi học khoa nào, ta cũng là cựu sinh viên trường đây. Nể tình là đồng học, mau mau rời khỏi, sau này đừng lén lút như vậy nữa. Nếu không thì đừng trách. Lo về học hành cho tốt.
Mấy người kia nghe vậy thì đôi mắt trợn tròn, từ khi nào sư huynh trường bọn họ lại lưu lạc đến mức đi làm bảo vệ ký túc xá như vậy chứ?
Tuy vậy, nghi ngờ thì nghi ngờ nhưng người ở mái hiên không thể không cúi đầu, nguyên một đám cũng biết nếu Trần Dương làm lớn chuyện thì bọn họ vừa chịu tội đột nhập ký túc xá vừa phải bị kỷ luật, làm không khéo sẽ ảnh hướng rất lớn đến kết quả học tập.
Chỉ có nam thanh niên đầu đinh mắt thấy Trần Dương không chịu nhận tiền thì hừ lạnh trong lòng, thầm mắng hai chữ ‘tham lam’ rồi mò vào túi định lấy thêm.
Nhìn thấy động tác này của đồng bạn, một cô gái đang đứng sau gã liền kéo tay gã lại nói nhỏ gì đó.
Nam thanh niên nghe xong thì gật đầu, lại nhìn Trần Dương lần nữa nói:
- Sư huynh, chúng ta nửa đêm đến nơi này không có ý muốn gì khác. Nghe nói nơi này gần đây rất linh thiêng nên muốn vào chơi cầu cơ, xem trước một chút tình huống thi cử sắp tới mà thôi, mong sư huynh thành toàn.
Trần Dương nghe vậy thì trợn tròn mắt, nghiêm mặt nói:
- Kết quả học hành thì do mình tự quyết định, cầu khẩn cái gì. Các ngươi nếu thiếu tự tin như vậy thì sau này lăn lộn cũng đừng nói là xuất thân từ Trường Đại Học Nông Nghiệp Nam Kinh chúng ta, chỉ tổ làm mất mặt tiền bối. Nơi này cũng không có linh thiêng gì, bớt giỡn đi mấy chú. Mau rời khỏi, nếu không ta cũng không bảo hộ được các ngươi.
Thấy thái độ của Trần Dương như vậy, bốn người liền lập tức ủ rũ. Nhất là nam thanh niên đầu đinh kia thì ánh mắt loé lên chút tức giận.
Mặc dù vậy, chút tức giận này làm sao thoát khỏi pháp nhãn của Trần Dương.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, lập tức vận dụng pháp nhãn nhìn bốn người.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn lại phát hiện ra điều bất ngờ.
Nam thanh niên đầu đinh hiện ra một chút thông tin như sau:
‘Cao Thông – Ác nhân cấp hai – Bao che tội phạm – Âm đức tám mươi điểm.’
Trần Dương xem xong liền rùng mình, lập tức xem xét tới người bên cạnh hắn:
‘Phương Tuấn Kiệt – ác nhân cấp một – tham lam bất nghĩa – âm đức hai mươi điểm.’
‘Chung Khả Hân – ác nhân cấp một – đồng loã cái ác – âm đức mười điểm.’
‘Chung Khả Nhi – thiện nhân cấp một – Hiếu thảo cha mẹ - dương đức bốn mươi điểm.’
Xem xét vừa xong, đột nhiên trong đầu Trần Dương vang lên âm thanh của Phán Thần Hệ Thống:
‘Phát hiện có sinh linh đút lót phán quan, tội trạng rõ ràng. Phán quan có muốn định tội hay không?’
Trần Dương nghe vậy ngẩn ra, theo bản năng liền đồng ý.
‘Được, ta chấp nhận!’
Chỉ thấy ý nghĩ này vừa loé lên, cảnh vật chung quanh lập tức như ngưng đọng lại, mà thần trí Trần Dương lúc này cũng theo đó tiến vào bên trong Pháp Đường.
Lúc này, Trần Dương vừa hiện ra đã ngồi sẵn trên chiếc ghế lần trước. Mà trước mặt hắn lại có một cái bàn bằng bạch ngọc vô cùng tinh xảo.
Bên trên chiếc bàn này bày đủ các loại dụng cụ văn phòng. Điều làm cho Trần Dương có chút giật mình là bút viết văn phòng phẩm đều là loại hiện đại tinh xảo. Mà bên tay phải hắn có một cái ống bằng chất liệu không biết tên, có màu đen sì.
Trong cái ống đen sì là một cái lệnh bài màu đen không rõ tác dụng.
Đang lúc quan sát, phía trước mặt Trần Dương lại xuất hiện ngay một thân ảnh mặc áo xám, vừa xuất hiện liền đứng đó hai mắt ngơ ngẩn nhìn quanh.
Trần Dương thấy vậy tức giận hét lớn một tiếng:
- To gan! Tiến vào Pháp Đường còn dám nhìn loạn, mau quỳ xuống!
Mà người kia nhìn kỹ lại thì đúng là Cao Thông.
Cao Thông vừa đang nói chuyện với Trần Dương, đột nhiên não ông lên một tiếng liền thấy trước mắt tối sầm.
Khi mở mắt ra thì Cao Thông hắn đã thấy mình hiện ra ở nơi này.
Mà nương theo tiếng hét nọ, một cỗ áp lực như ngàn cân bỗng nhiên áp xuống như thái sơn áp đỉnh, làm cho Cao Thông nghẹn ngào trân trối, không thể không quỳ xuống mới thấy nhẹ nhõm một tý.
Thế nhưng uy áp kia vẫn chưa tiêu tán mà cứ như quanh quẩn, chực chờ Cao Thông có chút ý bất kính nào liền tiến hành trừng phạt vậy.
Mà vừa rồi trong sát na, Cao Thông cũng nhìn thấy phía trên cái đài kia có một bóng người đang ngồi. Nhưng Cao Thông hắn không thể nào nhìn thấy rõ diện mục thật sự của người kia, chỉ cảm thấy hai mắt đau đớn, cảm giác cho gã biết nếu nhìn thêm một chút nữa thì hai mắt sẽ bị đau đớn vô cùng.
Vì vậy mà giờ phút này, Cao Thông không nhịn được hai chân run rẩy, trong bụng bắt đầu đánh lô tô mà không nhịn được nảy sinh nhiều ý nghĩ khác nhau.
‘Không lẽ mình đến địa ngục? Còn vị kia là Diêm vương xử án? Vậy tại sao mình chết…??’
Trong đầu Cao Thông có muôn vàn ý nghĩ.
Trên đài cao, Trần Dương lúc này ánh mắt có chút ngạc nhiên. Mỗi một hành động của Cao Thông giờ phút này Trần Dương đều nhìn thấy rõ ràng, ngay cả sự sợ hãi của hắn trong mắt thì Trần Dương chỉ cần liếc mắt nhìn đã ngay lập tức rõ ràng. Phán Thần Hệ Thống này quả nhiên thần kỳ. Ở nơi này, không có bí mật gì có thể qua mặt vị Phán Quan là hắn đây!
Nghĩ vậy, Trần Dương thuận miệng nhìn Cao Thông đang run rẩy phía dưới nói:
- Cao Thông, ngươi bao che tội phạm? Có biết tội hay chưa?
Cao Thông phía dưới nghe lời này tựa như lôi âm quanh quẩn trong lỗ tai, uy áp ầm ầm đánh vào thần trí, liền giật mình kinh hãi, khuôn mặt trắng bệch run rẩy liên hồi, sợ hãi đến mức cả người run như cầy sấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.