Sau khi thoả thuận, Vương Kỳ liền chọn Dương phương, còn Trần Dương chọn Âm phương.
Cũng không hiểu sao, Vương Kỳ đối với việc này thì rất dửng dưng, dù chỗ nào đối với hắn cũng không quan trọng vậy.
Mà việc của Trần Dương cũng đơn giản, đó là chờ tín hiệu của Lý Thanh thì truyền linh lực vào bên trong Âm phương rồi chống lại Âm khí tấn công, chờ cho Lý Thanh yên tâm thi pháp mở Âm Dương Môn là được.
Trần Dương ngồi bên Ao phản chiếu bắt đầu điều chỉnh trạng thái.
Chừng mười lăm phút sau, một đạo hoả quang từ bên trên đỉnh của Độc Tú Phong loé lên.
Trần Dương mắt thấy cảnh này liền nâng tay phải điểm ra một cái vào ngay chính giữa Ao phản chiếu.
Theo cái điểm này, lập tức có một đạo hào quang màu vàng đánh xuống khiến cho mặt nước nổi sóng lên. Nhưng kỳ lạ là dù mặt nước có gợn sóng thế nào thì hình ảnh Độc Tú Phong cũng không hề suy chuyển.
Trần Dương thấy một chỉ điểm ra không mang nhiều tác dụng, thần sắc không thay đổi vẽ ra trên không một cái ký hiệu bằng linh lực, sau đó không chút chần chừ ấn xuống.
Ký hiệu này loé lên rồi chìm vào Ao phản chiếu, hình ảnh Độc Tú Phong trong nó đột nhiên lung lay rồi trở nên đen sì, vô số âm phong theo đó ùn ùn kéo tới tựa như vừa được giải thoát. Trong số, Trần Dương thấy rõ ràng có rất nhiều loại âm hồn chen lấn giãy dụa, thần sắc thê lương lao ra.
Trần Dương cười lạnh, vuốt nhẫn trữ vật một cái lập tức trước mặt hắn xuất hiện một cái bóng.
Cái bóng này vừa hiện ra liền lơ lửng nơi đó không có chút cử động gì.
Đây chính là cỗ Ma thi!
Cỗ Ma thi này Trần Dương thu được từ tay Hắc Ma, từ lâu chỉ để yên đó không sử dụng tới.
Trước khi đến đây, Trần Dương sớm đã nghĩ đến cỗ Ma thi này, giờ phút này không chút do dự liền xuất nó ra.
Cỗ Ma thi này vừa xuất hiện, lập tức âm phong như nhìn thấy mồi ngon, ùn ùn kéo tới.
Trong mắt bọn nó, Ma thi như một cái bánh kem ngon lành trước mặt một đứa trẻ, giờ phút này chúng nó liền ầm ầm chui vào trong cỗ Ma thi.
Trần Dương thấy vậy thì mỉm cười hài lòng, nhìn Ma thi hấp nạp vô số âm phong.
Được một lúc, cả người Ma thi khẽ run rẩy như không còn khả năng chịu đựng nữa, Trần Dương liền nhíu mài.
Hắn thở dài một tiếng, đưa tay vẽ lên đỉnh đầu Ma thi một vòng tròn.
Nét vẽ này vừa ra, liền có một vòng tròn màu vàng chậm rãi bay đến thiên linh cái Ma thi chậm rãi xoay tròn.
Trong giữa vòng tròn trong chớp mắt hiện ra một cái Thái cực đồ trắng đen rõ ràng.
Mắt khép hờ, miệng Trần Dương lẩm nhẩm niệm chú ngữ. Theo tiếng niệm chú của hắn, vòng sáng càng trở nên rõ ràng, mà trên vòng sáng cũng xuất hiện chữ viết, hơn nữa còn càng ngày càng rõ ràng.
Trần Dương mở mắt ra, miệng hô:
‘Ngôn’
‘Chân’
‘Hoá’
‘Độ’
Chính là thần thông Độ Hoá Chân Ngôn!
Đối phó với âm hồn, dùng thần thông này đúng là tuyệt phẩm.
Chỉ có điều, thần thông này cần thời gian để thi triển, niệm chú. Cho nên bình thường nếu đem ra đối địch dĩ nhiên không phát huy tác dụng gì, thậm chí còn tạo cơ hội cho địch thủ có thời gian ra tay với bản thân.
Nhưng trong tình huống này, Trần Dương cũng không ngại mà sử dụng nó.
Sở dĩ lúc trước sử dụng Ma thi để đón đỡ Âm phong chính là vì muốn tụ tập đám âm hồn lại một chỗ, sau đó thi triển Độ Hoá Chân Ngôn mới đạt hiệu quả tốt nhất. Nếu để cho Âm phong bay ra tứ tán, vậy thì việc đối phó cũng sẽ khó khăn hơn nhiều.
Quả nhiên sự suy tính này của Trần Dương đã phát huy hiệu quả kỳ diệu.
Theo Độ Hoá Chân Ngôn ngày càng sáng lạn, thì đám âm phong trào ra cũng càng ngày càng nhiều, cuồn cuộn không dứt.
Trong mắt bọn chúng tất nhiên không biết cái gì là độ hoá, chỉ biết cỗ Ma thi này rất ngon lành, liền cắm đầu lao vào mà thôi.
Trần Dương đối với Âm phong thì tất nhiên là hân hoan chào đón, đồng thời thậm chí còn có ý nghĩ bên kia Lý Thanh càng lâu càng tốt.
Những Âm phong này, trong mắt Trần Dương chính là điểm công đức, mà điểm công đức đến bao nhiêu hắn liền nhận bấy nhiêu, không có gì ngần ngại.
Nhưng đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang, thời gian vừa qua một lúc thì từ phía Độc Tú Phong lập tức có âm thanh ùn ùn kéo đến.
Không biết Lý Thanh làm cách nào, mà Độc Tú Phong bao nhiêu năm qua im lìm không có chút dị động, bỗng nhiền ầm ầm rung chuyển.
Trần Dương thấy cảnh này liền ngay lập tức đình chỉ Độ Hoá Chân Ngôn, ngay cả Ma Thi cũng thu hồi. Bởi vì Âm phong cũng đã gầm rú không cam lòng rồi không tiếp tục trào ra nữa.
Trần Dương không chút do dự nhanh chân hướng về phía Độc Tú Phong chạy tới.
Chỉ trong mấy cái hơi thở liền chạy tới.
Lúc này, thân ảnh Vương Kỳ cũng vừa kịp chạy tới, đứng song song với Trần Dương nhìn lên đỉnh Độc Tú Phong.
Đỉnh Độc Tú Phong lúc này như có một cơn lốc xoáy màu đen đang nhanh chóng xoay, mà ở chính giữa lại có một thân ảnh đứng đó bắt quyết.
Chính là Lý Thanh!
Chỉ thấy Lý Thanh dường như cảm nhận được hai người Vương Kỳ và Trần Dương đã đến, ngay lập tức lớn tiếng nói:
- Hai vị tiền bối, mau đến!
Vương Kỳ nghe vậy liền dậm chân bay lên. Trần Dương cũng nhanh chóng tiến theo sau.
Ngay khi đến nơi, Vương Kỳ không chút do dự nhảy vào bên trong cơn lốc xoáy màu đen, Trần Dương cũng không chút do dự nhảy vào.
Lý Thanh thấy vậy thì pháp quyết trong tay thay đổi, tay nàng cầm một cái viên châu màu đen, ném xuống dưới một cái đồng thời quát:
‘Mở!’
Viên châu vừa bị ném xuống liền hoá thành một đám hắc vụ xoay tròn.
Dưới ánh mắt ba người, một cái thông đạo đen ngòm theo đó chậm rãi xuất hiện.
Lý Thanh thấy vậy ánh mắt loé lên, chắp tay nhìn hai người Vương Kỳ và Trần Dương nói:
- Hai vị tiền bối, vãn bối xin vào trước. Hai vị cũng nên vào, thông đạo này cũng không giữ được bao lâu!
Nói xong, Lý Thanh không chút do dự nhảy xuống, thân ảnh nhoáng một cái liền biến mất hút.
Cũng không hiểu sao, ngay lúc này, Trần Dương đột nhiên thấy trong ánh mắt của Vương Kỳ hiện ra một vẻ hưng phấn.
Đáng lẽ vẻ hưng phấn này rất bình thường ở những kẻ đi tầm bảo, nhưng Trần Dương có cảm giác kỳ lạ khi thấy vẻ mặt này của Vương Kỳ.
Mà Vương Kỳ cũng thu liễm lại vẻ mặt đó rất nhanh, chắp tay với Trần Dương nói:
- Bảo trọng!
Nói xong liền nhảy xuống.
Trần Dương thâm ý nhìn theo cho đến khi Vương Kỳ khuất dạng rồi mới nhảy vào.
Sau khi Trần Dương nhảy vào thông đạo, một giây sau thì thông bạo liền rục rịch muốn tan biến.
Nhưng cũng không ai biết, ngay lúc thông đạo vừa sụp đổ, liền có một bóng đen nhanh như chớp nhảy vào, vừa kịp lúc trước khi thông đạo sụp đổ.
Thông đạo biến mất, mọi thứ nhanh chóng trở lại như cũ.
Trần Dương vừa nhảy vào, trước mắt chợt tối, thân hình hắn cảm thấy một luồng không gian lực kéo đến, nhưng rất nhanh liền biến mất.
Cảm giác này Trần Dương lần đầu trải qua nhưng có điều suy nghĩ, thân ảnh vừa loạng choạng liền như rơi khỏi một cái đường hầm, mạnh mẽ rớt xuống đất.
Cũng may Trần Dương vốn tu luyện Thiên Địa Truy Hồn Bộ đã đến xuất thần nhập hoá, hai chân chỉ đảo một cái liền đứng vững thân hình lại.
Chung quanh Trần Dương lúc này toàn bộ mà một màu đen như mực, không chút ánh sáng nào.
Một mùi không khí mục nát truyền vào mũi làm cho Trần Dương vội vàng vận khởi Quy Tức Thuật thu liễm hơi thở.
Trần Dương búng tay một cái, lập tức có một Hoả cầu nhỏ xíu hiện ra, chiếu thứ ánh sáng mờ mờ ra chung quanh.
Trần Dương theo quán tính liền dựa vào ánh mắt nhìn ra chung quanh, nơi này trụi lủi hoang phế, hoàn toàn không có bất cứ thứ gì.
Nhìn nơi này, Trần Dương lại nhớ tới Thất Giới trên tay.
Hắn giật mình giơ tay lên nhìn Thất Giới, sau khi xác định rõ mình không có tiến vào Thất Giới thì liền nhẹ nhàng ngồi xuống tại chỗ.
- Hiện giờ không phải lúc xông loạn, chuẩn bị một số thứ trước đã!
Trần Dương sau khi thả thần thức ra xác định không có ai chung quanh thì liền ngay lập tức bố trí một cái vòng bảo vệ quanh người, lại thả Ma thi ra ẩn thân chung quanh giám hộ thì mới ngồi xuống, tâm thần tiến vào trong Phán Thần Hệ Thống.
Chừng nửa tiếng sau, Trần Dương hai mắt mở ra, vung tay một cái liền có một viên cầu toả ra ánh sáng mờ mờ, chiếu sáng chung quanh một trăm mét.
- Có Nguyệt Quang Châu này, cũng tiện thăm dò nơi này một chút!
Trần Dương nhìn Nguyệt Quang Châu lơ lửng toả ra ánh sáng trên đầu thì thào, sau đó bước đi vô định về phía trước.
Cũng không phải Trần Dương xông loạn, mà ở nơi này, muốn tìm một đầu mối để đi tới thì hoàn toàn tìm không ra. Trần Dương tin rằng chỉ cần đi tới phía trước sẽ phát hiện được gì đó.
Vừa rồi, Trần Dương cũng thử kiểm tra lại bản thân một lần nữa, sau khi xác nhận mọi thứ vẫn không có gì bất ổn thì mới đi tới.
Đi được một lúc, đột nhiên Trần Dương dừng bước chân lại, tập trung lắng nghe.
- Có tiếng bước chân!
Trần Dương lẩm bẩm, đồng thời không chút do dự vận khởi linh lực bảo hộ toàn thân, đồng thời điểm một cái làm cho Nguyệt Quang Châu ánh sáng càng mạnh thêm mấy phần.
Lúc này, ánh sáng của Nguyệt Quang Châu toả ra khu vực gần năm trăm mét.
Nương theo ánh sáng này, đột nhiên ánh mắt Trần Dương co rút lại.
Chung quanh hắn, đột nhiên có vô số ánh mắt đỏ ngầu như những con đom đóm lập loè hướng về chỗ Trần Dương bay tới.
Ánh mắt hắn quét qua một vòng, liền có cảm giác khí lạnh chạy dọc từ đỉnh đầu xuống tới chân.
Toàn bộ chung quanh Trần Dương đều có những đôi mắt lập loè như vậy.
Trần Dương cắn răng thu lại Nguyệt Quang Châu, đồng thời dán lên mình một lá phù lục.
Chính là Thổ Độn Phù!
Lá phù này mặc dù quý giá, nhưng những giờ phút như thế này, Trần Dương không chút do dự xuất ra sử dụng.
Nhưng sau khi dán phù lên người, Trần Dương mới kinh hãi phát hiện, Thổ Độn Phù vậy mà lại không phát huy được tác dụng tại nơi này!