Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa

Chương 10: Công tử nhà ta...




Muốn ra tiền sảnh gặp khách, tất sẽ đụng mặt Dung Nguyệt.
Dung Ngọc suy nghĩ một lát rồi kêu Sở Đàn đi cùng mình. Còn Mặc Thư thì bị y tống cổ xuống bếp nấu trân châu.
Hai người còn chưa vào tới tiền sảnh đã nghe thấy tiếng nói chuyện của Dung Tu Vĩnh và một nam tử trẻ tuổi.
Bánh xe lăn lăn trên sàn nhà phát ra âm thanh đặc biệt, khiến những người đang có mặt trong phòng đồng loạt quay đầu nhìn y.
Trong phòng có ba người, Dung Tu Vĩnh đang ngồi trên chủ vị cùng nam nhân trẻ tuổi mặc áo gấm màu tím, đeo thắt lưng màu vàng.
Là tam hoàng tử Yến Minh Huyên.
Lúc Yến Minh Huyên nhìn thấy Dung Ngọc, gã lập tức ngó phía sau lưng y, nhận ra bóng hình mà gã mong nhớ lâu nay không xuất hiện ở đó, trong mắt gã thoáng qua nỗi mất mát. Nhưng đây chỉ là cảm xúc lướt qua trong giây lát, ngoại trừ Dung Ngọc và Sở Đàn ra thì không còn ai phát hiện.
"Còn thất thần làm gì, không mau qua đây hành lễ với tam điện hạ và đại tỷ của ngươi. " Dung Tu Vĩnh quở trách.
Dung Ngọc nhướng mày, cười hòa nhã: "Bái kiến tam điện hạ, chân cẳng thần bất tiện, mong điện hạ thứ lỗi thần không đứng dậy hành lễ. "
Diện mạo Yến Minh Huyên anh tuấn, phiêu dật, tuy là xuất thân hoàng gia nhưng khí chất trên người lại rất bình dị, gần gũi. Lần đầu gặp mặt, đúng như lời Tần ma ma đã nói, nhìn gã giống như một người không thích tranh đoạt vậy.
Gã cười nói: "Không sao, sức khỏe ngươi không tốt, ngoài cửa gió lớn, mau vào đây ngồi. "
Sở Đàn đẩy Dung Ngọc vào trong ngồi xuống, Dung Ngọc nhìn người ngồi phía dưới tam hoàng tử, nữ tử mặc chiếc váy màu hồn nhạt, cười nhẹ: "Chào đại tỷ. "
Dung Thanh Tuyết hơi sửng sốt, tam đệ của nàng đó giờ luôn lạnh lừng trừng mắt mỗi lần họ gặp nhau, từ bao giờ lại ôn hòa thế này?
Nhưng Dung Thanh Tuyết cũng chỉ ngây người trong chốc lát, rất nhanh đã nở nụ cười: "Đã lâu không gặp tam đệ, đệ gầy đi nhiều rồi, phải chăm sóc bản thân thật tốt chứ. "
Đáy mắt Dung Ngọc toàn là ý cười, giống như muốn ám chỉ điều gì. "Đa tạ đại tỷ đã quan tâm, ta ở trong phủ hết thảy đều tốt. Nhưng thật ra ta đang muốn hỏi đại tỷ, tỷ sống có tốt không? "
Dung Thanh Tuyết cúi đầu, bàn tay lơ đãng vuốt ve bụng, cười dịu dàng: "Đa tạ tam đệ quan tâm, tất nhiên là ta sống rất tốt. "
Dung Ngọc cũng nhìn xuống phần bụng phẳng lì theo động tác của nàng, vẻ mặt như đã hiểu thấu tất cả, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.
"Tỷ tỷ trở về rồi! " Một giọng nam trong trẻo truyền từ bên ngoài vào, ngay sau đó là Dung Nguyệt chạy như bay vào trong, trực tiếp vọt tới trước mặt Dung Thanh Tuyết.
"Nhị lang. "
Hai tỷ đệ thân thiết kề sát nhau trò chuyện, ai nấy đều tươi cười ấm áp, nhiệt tình, chân thành hơn lúc nhìn thấy Dung Ngọc nhiều lắm.
Dung Ngọc nhìn hai gương mặt gần như giống hệt nhau này, khóe miệng chậm rãi cong thành một vòng cung châm chọc.
Đáy mắt Sở Đàn cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hai tỷ đệ này là thai sinh đôi, diện mạo có thể nói là giống nhau như đúc, chỉ là khí chất Dung Thanh Tuyết dịu dàng, xinh đẹp, còn Dung Nguyệt hoạt bát, tuấn tiếu. Dung Thanh Nguyệt ra đời sớm hơn Dung Nguyệt nửa canh giờ nên làm chị.
Sau khi Dung Thanh Tuyết mười lăm tuổi cập kê, tam hoàng tử rất nhanh đã tới cửa cầu thân, nói là khuynh tâm đã lâu. Nhưng lúc ấy Bạch Thị chưa được nâng làm chính thê, Dung Thanh Tuyết vẫn còn là thứ nữ nên chỉ có thể làm trắc phi của tam hoàng tử.
Nghe nói tam hoàng tử cực kỳ yêu thương nàng, cả phủ hoàng tử to là vậy nhưng chỉ có một nữ nhân là Dung Thanh Tuyết. Tuy chỉ là trắc phi, nhưng chi tiêu, ăn mặc trong phủ đều do nàng quản lý, ngay cả phí sinh hoạt của nàng cũng được đong đếm theo tiêu chuẩn của chính phi.
Dung Thanh Tuyết gả đến phủ hoàng tử ba năm nhưng lại chưa sinh được mụn con, khiến nàng trở thành cái đích cho người khác chỉ trích. Rất nhiều tiểu thư quý tộc mến mộ tam hoàng tử mượn chuyện này công kích nàng, ngay cả hoàng thượng và Thục phi, mẫu phi của tam hoàng tử cũng đến thăm hỏi rất nhiều lần, thậm chí còn tặng vài cung nữ tử nhưng đều bị tam hoàng tử cự tuyệt.
Người đời đều nói tam hoàng tử có tình sâu như biển với trắc phi.
Nhưng sự thật là như vậy sao?
Dung Ngọc liếc nhìn Yến Minh Huyên, tam hoàng tử nhìn hai tỷ đệ không chớp nổi con mắt, ánh mắt lập lòe tình yêu dạt dạo và vui mừng. Nhưng nói chính xác phải là tam hoàng tử nhìn chằm chằm Dung Nguyệt mới đúng.
Dung Ngọc vuốt ve tràng hạt* trên cổ tay trái, trong mắt là sự mỉa mai.
Tràng hạt: Chuỗi hạt dài mà người theo đạo Phật đeo để dùng lần từng hạt khi tụng niệm kinh kệ.
Tràng hạt này là do Tần ma ma đến Trấn Quốc Tự hôm mùng năm Tết cầu cho y. Mùng năm Tết hàng năm là ngày Trấn Quốc Tự mở đàn giảng về Phật pháp. Hôm đó có vô số bá tánh đến Trấn Quốc Tự lễ Phật, cầu nguyện cho tâm tưởng sự thành.
Mấy ngày nay Dung Ngọc ngủ không ngon giấc nên Tần ma ma mới giúp y cầu một chuỗi hạt, nói là có thể giúp trấn an tâm thần.
Có trấn an tâm thần được không Dung Ngọc không biết, dù sao y cũng không tài nào an giấc. Nhưng sau khi nhìn màn kịch này, y cảm thấy đêm nay chắc chắn là ngủ ngon.
"Nhị lang, con cười đùa như vậy còn ra thể thống gì nữa, tam điện hạ đang ở đây kìa. "
Dung Tu Vĩnh cao giọng, nhìn như là đang răn dạy, nhưng không đau không ngứa, ánh mắt cũng tràn đầy dung túng. So với Dung Ngọc thì đúng là một trời một vực.
Dung Nguyệt nhanh chóng điều chỉnh tư thế, khom lưng chắp hai tay hành lễ với tam hoàng tử: "Dung Nguyệt bái kiến Tam điện hạ. "
Tam hoàng tử vội vàng bước đến duỗi tay nâng tay Dung Nguyệt lên, nhẹ giọng nói: "Nhị lang không cần đa lễ. "
Dung Nguyệt giương mắt, đối diện với ánh mắt nhu hòa như nước của tam hoàng tử, trong đó tràn ngập cưng chiều và yêu thương, khiến cho Dung Nguyệt không khỏi mặt đỏ tim đập, vội vàng cúi đầu lùi ra sau hai bước, kéo dài khoảng cách.
Lúc này tam hoàng tử mới lưu luyến thu tay, nhưng ánh mắt vẫn dính chặt trên người Dung Nguyệt không dứt ra được.
Bầu không khí giữa hai người bọn họ rất mờ ám, nhưng những người đang có mặt ở đây, ngoại trừ Dung Ngọc thì dường như cũng không còn ai phát hiện điều khác thường. Dung Tu Vĩnh thậm chí còn nhìn Dung Nguyệt với vẻ mặt như được an ủi phần nào.
Đại khái chắc là cảm thấy con trai nhà mình xuất sắc quá nên dù là hậu duệ hoàng thất cũng nguyện lòng làm bạn với Dung Nguyệt.
Sau khi hành lễ, Dung Nguyệt lại đến gần Dung Thanh Tuyết nói chuyện. Dung Tu Vĩnh mắng nhẹ: "Không được lỗ mãng, chị con đang có mang, cần phải cận thận. "
Vừa nghe thấy lời này, Dung Nguyệt sửng sốt: "Có... Có thai? "
Sắc mặt hắn ta cứng đờ, khó tin mà nhìn bụng Dung Thanh Tuyết, sau đó quay đầu, đau lòng nhìn tam hoàng tử. Tam hoàng tử trốn tránh ánh nhìn của Dung Nguyệt.
Dung Thanh Tuyết cảm thấy có gì đó không đúng. "Nhị lang, làm sao vậy? "
Dung Nguyệt chớp chớp mắt, đè nén sự chua xót xuống đáy lòng, chậm rãi thở dài một hơi, cười nói: "Không phải, đệ vui thay cho tỷ, nói sao thì tỷ và tỷ phu mong mỏi đứa nhỏ này đã lâu. "
Dung Thanh Tuyết rủ mắt sờ lên bụng, gương mặt hiện rõ nét mềm mại của người làm mẹ. "Đúng vậy, mong ba năm, rốt cuộc cũng mong được đứa nhỏ này. "
"Ra là đại tỷ đang có thai sao? Chúc mừng đại tỷ! "
Âm thanh vui mừng của Dung Ngọc vang lên bên tai mọi người. Nụ cười của y cực kỳ chân thành, rạng rỡ, khuôn mặt tối tăm thường ngày đang tỏa sáng rực rỡ, so ra càng khiến thái độ của Dung Nguyệt trông rất quái lạ.
"Xem ra đệ sắp phải làm cậu rồi, không biết là cháu trai hay cháu gái nữa. Chờ khi đứa bé chào đời, đệ nhất định sẽ chuẩn bị lễ vật phong phú cho nó! "
"Nam hay nữ tất nhiên đều tốt. Bọn nó đều là cốt nhục của điện hạ, là kết tinh tình yêu của chúng ta. " Ánh mắt Dung Thanh Tuyết nhìn tam hoàng tử đong đầy tình yêu. "Thiếp nói đúng không, điện hạ? "
Tam hoàng tử né tránh ánh mắt Dung Nguyệt, thấp giọng "ừ" một tiếng.
Mỗi một câu bọn họ nói ra, ánh mắt Dung Nguyệt lại mất mát thêm một phân, mà nụ cười trên khóe môi Dung Ngọc cũng càng sâu thêm một phần.
Mục đích hôm nay y đến đây là để tìm niềm vui cho bản thân, sẽ không ngại đổ thêm chút dầu vào đống lửa.
"Được rồi. " Dung Tu Vĩnh chặn ngang câu chuyện của bọn họ. "Thanh tuyết, mẹ con ở hậu viện đợi con rất lâu, con mau đến thăm nàng đi. "
"Vâng, phụ thân. " Dung Thanh Tuyết đứng dậy, nha hoàn đỡ nàng đi ra ngoài.
Hạ nhân bên ngoài vào bẩm báo, nói là có đồng liêu ở Lễ Bộ đến tìm ông ta để nghị sự. Dung Tu Vĩnh nói một câu cáo tội với tam hoàng tử rồi cũng đến thư phòng.
Vậy nên trong phòng còn dư lại bốn người, Dung Nguyệt cúi đầu ngồi ở ghế trên, trông rất giống thất hồn lạc phách. Tam hoàng tử có lòng an ủi hắn ta, nhưng ngại có Dung Ngọc và hạ nhân ở đây nên không tiện mở miệng.
Dung Ngọc xem kịch hát không chê kịch ồn, giả vờ ngây thơ hỏi: "Nhị ca làm sao vậy? Tâm tình không tốt sao? Sao vừa nghe được tin đại tỷ có thai mà đã thành người mất hồn rồi. "
Dung Nguyệt ngẩng đầu, mím môi cười nói: "Lý nào lại thế. Đại tỷ có mang, ta lên chức cậu, tất nhiên là vui còn không kịp. Chỉ là chuyện này đến hơi đột ngột, ta vui mừng quá độ mà thôi.
"Ồ, ra là thế, vậy... "
"Tam đệ." Dung Nguyệt sợ Dung Ngọc lại mấy câu kinh thiên động địa, vội vàng ngăn lại: "Sao hôm nay đệ lại có hứng mang Sở Đàn đến đây vậy, vết thương của hắn lành rồi sao? "
Dung Ngọc liếc nhìn Sở Đàn, bĩu môi cười cợt: "Người ta ở ngay chỗ này sao nhị ca không hỏi? Nghe hạ nhân trong viện nói người của Triều Huy Đường cứ đến chỗ đệ mãi. Đệ còn tưởng rằng nhị ca rất quan tâm đến tên nô bộc này. Hôm nay vừa vặn trời trong nắng đẹp, ta đưa hắn qua đây cho nhị ca nhìn thử. "
Dung Nguyệt xác thật là muốn gặp Sở Đàn, chẳng qua Dung Ngọc vẫn luôn không cho hắn cơ hội.
Bây giờ đã nhìn thấy Sở Đàn, tuy không phải là lúc thích hợp, nhưng hắn ta có chút ý đồ riêng, vậy nên quan tâm hỏi: "Thương thế của ngươi thế nào? Ta có sai người tặng thuốc cho ngươi mấy lần, ngươi có nhân được không? "
Nghe những lời này tam hoàng tử lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt âm trầm nhìn Sở Đàn.
Dung Ngọc luồn hai ống tay áo vào nhau, tựa lưng vào xe lăn, đầu ngón tay lần tràng hạt, dù bận rộn nhưng vẫn không quên hóng biến.
Hai công một thụ, cộng thêm một tên pháo hôi là mình, ngươi có hát ở nơi nào ta cũng đều sẽ nghe thấy*. Màn kịch này cũng thật nhiều trò hay.
*Câu này xuất phát từ tác phẩm kinh điển Hồng Lâu Mộng, có trong bài hát Xích Linh, còn nghĩa là gì thì tui cũng k hiểu.
Nhưng mà Sở Đàn không sợ hãi run rẩy như hạ nhân bình thường dưới khí thế áp bức của tam hoàng tử, mà hắn cúi đầu, ngữ điệu bình đạm: "Tạ nhị công tử quan tâm, thương tích của nô tài đã khỏi rồi. Thuốc mà người đưa tới bị công tử nhà ta ném rồi, nô tài không nhận được. "
Y siết chặt ngón tay, tràng hạt suýt chút đứt lìa, Dung Ngọc không ngờ Sở Đàn sẽ chơi y một vố. Y ngẩng đầu, híp mắt lại, tràn ngập giận giữ.
Sở Đàn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cúi đầu không nhúc nhích.
Nhưng thật ra Dung Nguyệt cũng không mấy ngạc nhiên. Đây là phong cách hành sự thường ngày của tam đệ hắn ta. Thoạt nhìn còn tưởng hai tháng này thay đổi rất nhiều, kỳ thật trong xương cốt vẫn rất thích chơi trò ngáng chân, cản trở hắn ta.
Dung Nguyệt nói: "Ở chỗ ta còn một ít thuốc trị lở loét, lát nữa ta sai hạ nhân đưa qua cho ngươi. Lần này tam đệ cũng đừng ngăn lại nữa. "
"Không cần nhị ca phiền lòng, tên nô tài này da dày thịt béo, vết thương chắc cũng sắp lành rồi."
"Đệ đánh hắn mạnh như thế, lý nào lại lành nhanh đến vậy? " Dung Nguyệt không tin. "Tam đệ đừng nghịch ngợm nữa. Mạng của nô tài thì cũng là mạng, cứ cho hắn dưỡng thương thật tốt rồi sau này dày vò hắn cũng không muộn. "
"Nhị ca nói đùa, sao đệ lại dày vò hắn được? Đệ thích hắn nhất mà. " Dung Ngọc cười tủm tỉm nhìn Sở Đàn: "Nói cho Nhị ca biết, ta có thương ngươi hay không? "
Đôi mắt đen nhánh của Sở Đàn dừng trên khuôn mặt tươi cười giả tạo của Dung Ngọc, nụ cười kia như thể cảnh cáo hắn, nếu không theo ta thì ngươi chết chắc.
Lông mi Sở Đàn lông mi run lên, sâu trong đôi mắt hiện lên sự ác ý, nhẹ giọng nói: "Bẩm nhị công tử, công tử nhà ta cực kỳ thương ta. Ngày ngày cùng ăn cùng ngủ, nửa khắc cũng không bỏ được. "
Dung Nguyệt khiếp sợ.
Dung Ngọc nghiến chặt răng.
【 Tác giả muốn nói:】
Dung Ngọc: Mẹ mày nha. Sớm muộn gì tao cũng khâu mõm mày lại:)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.