Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa

Chương 68: Cuối cùng Dung Ngọc cũng thấy sợ




Edit: Ryal
Nước mưa rơi lộp độp trên song cửa sổ, ván giường kêu ken két, tiếng thở dốc thô nặng, ba âm thanh ấy cứ như một bản hòa tấu lạ kì.
Tất cả những ngọn nến đều được thắp lên, căn phòng sáng rực, đủ để Sở Đàn chiêm ngưỡng từng tấc cơ thể của người bên dưới.
Dung Ngọc cau mày, tình dục khiến đôi mắt cậu mờ sương, trên sống mũi thon thả là vài giọt mồ hôi đọng lại, những đường nét vốn kiều diễm được phủ lên một lớp đỏ ửng đầy khao khát, nom hệt như đóa hoa ướt đẫm bung nở giữa trời xuân.
Sở Đàn cũng vì thế mà mê muội. Hắn hôn lên cổ cậu, ngón tay thăm dò lối vào mềm nhũn: "Công tử, em đẹp quá".
Dung Ngọc thở hổn hển, run lên không ngừng: "Vào mau đi".
Sở Đàn nâng mặt cậu, hôn đôi môi đỏ bừng, đầu lưỡi xông vào càn quấy, dương v*t cũng từ từ lấn chiếm bên trong đóa cúc.
"Hừ, ưm...".
Khoái cảm khi vách ruột chặt khít bị nong ra từng chút một đủ để khiến Dung Ngọc run rẩy, cậu rên lên, không kìm được mà cắn vào lưỡi hắn.
Mùi máu lan đầy trong khoang miệng, Dung Ngọc lại cau mày nhả ra. Sở Đàn dịu dàng liếm môi cậu, máu rỉ từ đầu lưỡi hắn nhuộm đỏ đôi môi mềm, trông chẳng khác nào một lớp son quyến rũ.
Dung Ngọc dùng một cái tát để đẩy hắn ra: "Có thôi đi không, tanh lắm".
"Nhưng rất đẹp". Sở Đàn vừa cười vừa ngậm lấy môi cậu mà hôn tiếp.
Hắn nâng một bên chân Dung Ngọc, tốc độ đẩy vào lúc chậm lúc nhanh, vách thịt không ngừng co rút, gân xanh cọ xát với bức tường mềm mại, nhiệt độ bỏng rẫy khiến da đầu cả hai tê rần.
Sở Đàn nheo mắt, cơ lưng phập phồng, dường như từng tấc da thịt đều đang phát ra những tiếng rên đầy thỏa mãn.
"Khít quá, nóng quá, công tử mút giỏi thật".
Dung Ngọc nghiến răng, hơi bực mình: "Ngươi lắm lời quá vậy?".
"Công tử không thích sao?". Sở Đàn nhổm người lên, banh chân cậu ra thật rộng để nơi bí ẩn kia hiện ra trước mắt.
"Không thích!".
Chưa được bao lâu mà lối vào mềm mại đã đỏ bừng, liên tục co bóp để ôm lấy gậy th*t, Dung Ngọc càng nói nó càng ngậm chặt hơn.
Mỗi khi dương v*t lùi ra, vách ruột lại mút vào như đang níu kéo. Mật ngọt chảy tràn bị đánh sủi lên thành bọt trắng, tiếng nhóp nhép dâm đãng không ngừng vang vọng.
"Rõ ràng em thích lắm mà, mút chặt thế kia".
Sở Đàn thúc mạnh, đẩy hết dương v*t vào bên trong, quy đầu nghiền qua lớp lớp thịt mềm cản trở để đâm vào nơi sâu nhất.
Dung Ngọc mở to mắt, cần cổ ngưỡng cao, những ngón tay siết tấm chăn bên dưới chuyển màu trắng bệch. Một tiếng rên rỉ cao vút bật lên, dương v*t nơi bụng dưới ngẩng đầu, lúc lắc giữa không trung, phần đỉnh rỉ nước.
"Xem đi, em sướng đến mức sắp bắn rồi kìa". Sở Đàn gõ nhẹ lên nhóc con tội nghiệp ấy.
"Ha, a... Đệch mẹ ngươi... Đừng có động vào...". Dung Ngọc run rẩy, cả người tê dại như có dòng điện chạy qua, chất dịch nơi đầu đỉnh tuôn trào mãnh liệt. Sở Đàn bị cấm chạm vào dương v*t cậu, nhưng chính cậu lại chẳng nhịn được mà duỗi tay.
Khoái cảm căng tức nơi bụng dưới, dương v*t như sắp phát nổ cần được an ủi vỗ về.
||||| Truyện đề cử: Bác Sĩ Nguy Hiểm |||||
Nhưng Dung Ngọc vừa thoáng cử động đã bị Sở Đàn phát hiện ra ngay tức khắc. Hắn túm tay cậu, cười cợt nhả: "Công tử không cho ta sờ mà sao lại mò mẫm thế?".
"Hưm, a... Sướng quá... Muốn bắn...".
"Đừng vội". Sở Đàn thè lưỡi liếm ngón tay Dung Ngọc, dục vọng khiến đôi mắt hắn sâu thăm thẳm và đen sẫm. "Cứ giao hết cho ta. Ta sẽ chơi em đến khi em tự bắn".
Hắn cong eo, chùm tóc đuôi ngựa rủ xuống bên sườn mặt, cơ lưng căng ra tạo nên những đường nét uyển chuyển và mạnh mẽ. Sở Đàn cứ như một con sói thực thụ, một con sói đầy ham muốn xâm lược và công kích.
dương v*t hung hãn tựa lưỡi dao khai mở con đường bí mật, mỗi lần đâm rút là một lần gân xanh cọ qua vách thịt mềm, khắc ghi hình dạng của bản thân trên những tế bào mẫn cảm ấy.
Dưới thế tiến công mãnh liệt, cơ thể Dung Ngọc hoàn toàn mềm nhũn. Cậu chỉ biết ngửa cổ và rên không ngừng.
Sở Đàn cố tình đâm thẳng vào tuyến tiền liệt. Dung Ngọc không chịu nổi kích thích ấy, mọi cảm quan đều đang dồn cả vào thân dưới cậu, cậu chẳng cảm nhận được bất cứ thứ gì ngoài sung sướng, đôi tay siết chặt lấy tấm chăn để giúp những ngón tay bớt run phần nào.
"Ư a... Chậm, chậm thôi... Sắp bắn... Ư...". Nước mắt ứa ra trong đôi mắt mờ sương, mái tóc đen xõa khắp chiếc gối mềm hệt như tảo biển đang uốn mình theo từng con sóng, khoái cảm ập đến không gì sánh được.
Đáy mắt Sở Đàn vằn tia máu, hắn cúi người cắn lên đôi môi đỏ mọng, hung tợn như thể muốn nuốt cậu vào trong bụng mình.
"Gọi tên ta đi, Dung Ngọc, em gọi tên ta đi". Giọng hắn rất khàn. Dường như hắn đang cố nén nỗi kích động nào đó.
"Ly Hối... Ưm... Ly Hối... chậm thôi... Ta sắp bắn... A!". Dung Ngọc hét lên một tiếng, vòng eo mảnh mai căng chặt rồi ưỡn cao, thằng em nơi bụng dưới giần giật, từng dòng dịch trắng tuôn trào nơi đầu đỉnh.
Cửa sau không ngừng co bóp, vách thịt ôm siết lấy kẻ xâm nhập.
Khoái cảm khiến mi mắt Sở Đàn co giật, đôi ngươi đen nhánh thoáng chốc thất thần, hắn nghiến răng rồi thở ra một tiếng, cố đâm dương v*t vào nơi sâu nhất để gửi thứ dịch đục lại bên trong.
Hắn bắn quá lâu, từng dòng tinh dịch cọ vào vách ruột, kích thích mãnh liệt tới nỗi Dung Ngọc run run và phát ra những tiếng nức nở không thể kiểm soát.
"Ha...". Sở Đàn thở dốc, mồ hôi nóng rẫy chảy xuống theo cơ ngực phập phồng. Hắn giơ tay vuốt tóc mái ra sau, để lộ những đường nét đầy hoang dại, hàng mi đen nhánh ướt đẫm vì mồ hôi, vẻ thỏa mãn và sung sướng sau cơn khoái lạc hiện rõ trong đôi đồng tử.
Hắn cụp mắt nhìn Dung Ngọc, cậu thiếu niên vẫn đang chìm đắm trong dư vị khoái cảm, cơ thể cậu run run, lồng ngực mảnh mai đỏ ửng, hai bên đầu nhũ ưỡn cao như hai quả mọng chín đẫy.
Vị trí tiếp giáp nhầy nhụa, dịch đục dính dớp nơi lối vào, ngay cả bụng dưới của Sở Đàn cũng lấm tấm đầy vệt trắng. dương v*t nửa mềm vẫn cắm trong cửa sau của Dung Ngọc, mới thoáng cử động đã thấy tinh dịch trào ra.
Sở Đàn nghiêng đầu nhìn đóa hoa phía trước đã bị quên lãng một lúc lâu – dù không được chăm sóc lấy một lần nhưng nó vẫn đang rỉ nước, môi hoa hồng nhạt nở to, ướt đẫm.
Hắn giơ tay chạm nhẹ, Dung Ngọc lập tức rên lên thành tiếng, đóa hoa rụt lại, ọc ra thêm nhiều mật ngọt trong suốt.
"Nước dâm của công tử chảy khắp nơi rồi, phải làm gì đây?". Giọng Sở Đàn vừa trầm vừa khàn đặc, gợi cảm đến lạ kì.
Cả người Dung Ngọc nhũn ra như một vũng nước, đến cả hai tai cũng tê rần. Cậu mềm giọng đáp: "Đợi, đợi một chút, ta hết sức rồi".
"Nhưng ta không đợi được". Sở Đàn nói.
Dung Ngọc nhíu mày rồi nheo mắt nhìn hắn, đôi mắt rưng rưng phản chiếu bóng hình gã thanh niên. Ảo giác ư? Dường như cậu thấy nét mặt hắn thoáng buồn.
Nhưng chỉ một giây sau, mọi ý nghĩ đã bị khuất lấp bởi khoái cảm đột ngột.
Sở Đàn đâm ngón tay vào đóa hoa mềm, móc mạnh, những khớp xương không ngừng cọ xát với vách trong, tiếng nước nhơm nhớp liên tục phát ra trong quá trình đưa đẩy.
Dung Ngọc vừa lên đỉnh nhờ tuyến tiền liệt nên cơ thể chẳng còn lấy một chút sức, hoàn toàn không chịu nổi, chỉ biết lắc mông cố trốn khỏi tay Sở Đàn – thế nhưng hành động ấy lại làm tăng phạm vi cọ xát giữa đôi bên, khiến khoái cảm càng thêm mãnh liệt.
Chẳng bao lâu sau, cậu bắn.
"Ha... Ngươi đúng là đồ... A...". Dung Ngọc chẳng còn sức mà mắng hắn nữa, cậu đưa tay che mắt, môi hơi bĩu, trông ấm ức và bất lực.
Sở Đàn gỡ bàn tay ấy ra, dịu dàng hôn lên đôi gò má ươn ướt: "Sướng lắm mà phải không? Thêm lần nữa nhé, công tử".
Hắn lùi lại và rút dương v*t ra ngoài, kéo theo từng dòng dịch trắng, tiếp đó lập tức đâm vào trong đóa hoa đầy nước để lần nữa tạo nên một vòng xoáy tình dục.
Dung Ngọc cắn môi, nức nở, gương mặt đỏ ửng nửa sung sướng nửa đớn đau. Đóa hoa siết chặt lấy Sở Đàn, vui sướng đón chào kẻ xâm nhập như một vị khách và giữ hắn ở lại bằng mọi điều nó có.
Sở Đàn ôm Dung Ngọc dậy để cậu ngồi trong lòng mình, thúc vào chậm rãi nhưng thật mạnh, phô bày cho cậu một cảnh tượng phóng túng biết bao.
... dương v*t to dài khiến lối vào phải căng ra hết cỡ, đến mức chỉ còn một lớp thịt mỏng cố bao lấy phần gốc rễ của cây gậy. Môi nhỏ sưng phồng lên bám chặt vào kẻ mới tới, nom hệt như hai cánh hoa đỏ ửng.
Hắn khàn giọng: "Công tử nhìn xem, em siết chặt lắm. Rõ ràng em rất thích mà".
"Câm miệng!". Dung Ngọc che mắt Sở Đàn, khóa kín đôi môi hắn đầy hung hãn.
Sở Đàn cong môi trước nụ hôn chẳng chút dịu dàng, hàm răng khẽ mở để nghênh đón đầu lưỡi của tiểu thiếu gia, mặc cho cậu thỏa thích chiếm giữ khoang miệng.
Giá mà hắn được nghe tiểu thiếu gia nói rằng cậu thích hắn. Hắn nguyện lòng móc trái tim mình ra đặt trước mắt cậu, trần trụi hết mức có thể, để cậu biết những cái tên được khắc đầy trên đó thuộc về ai.
Nhưng Dung Ngọc là một chú thiên nga kiêu ngạo. Thiên nga sẽ không cúi đầu vì một con chó.
Sở Đàn càng nghĩ càng không cam lòng, tốc độ đẩy eo bỗng tăng lên, mang theo đôi chút hờn giận.
Một tay hắn đỡ lấy tấm lưng mảnh khảnh, tay kia bóp mông Dung Ngọc, không ngừng nâng lên hạ xuống. Vòng eo rắn rỏi cũng cố sức thúc thật mạnh như muốn khảm cậu vào cơ thể mình.
"A! Nhẹ thôi... Ưm, a... Không được... nhẹ thôi... A a!". Cảm giác nhức mỏi mãnh liệt xuất phát từ bụng dưới, Dung Ngọc hét lên, cắn mạnh vào vai Sở Đàn, những ngón tay mất kiểm soát tạo nên từng vết cào đỏ tươi trên lưng gã thanh niên cao lớn.
"Hừ...". Sở Đàn ngửa cổ, yết hầu nhô cao, đâm thẳng vào vị trí sâu nhất.
Chỉ trong nháy mắt, kẻ xâm nhập hung hãn đã bị bọc lấy bởi tử cung mềm mại, cảm giác thỏa mãn như được quay về một căn nhà ấm áp khiến hắn phải rên lên. Sở Đàn khẽ rùng mình, đôi mày đen cau chặt, cặp đồng tử lẫn chút màu đỏ tươi lấp lánh.
"Sướng quá, công tử, ta chỉ muốn mãi mãi ở lại đây". Hắn lưu luyến xoa ngực cậu, cúi xuống ngậm lấy một bên đầu nhũ mẫn cảm.
Sở Đàn lại thúc eo, cảm nhận được thằng em mình đang làm loạn trong tử cung bé nhỏ và ấm áp, hệt như đứa trẻ sơ sinh được quay về bụng mẹ. Cả người hắn run run, nét mặt si mê điên cuồng.
Thế nhưng Dung Ngọc lại thê thảm không tả xiết – cảm giác bị mở tử cung là chơi vơi như thể cậu đang nhảy xuống từ độ cao ngàn vạn thước, hưng phấn và sợ sệt hòa lẫn với nhau, lí trí của cậu lập tức sụp đổ.
dương v*t chưa từng được chạm vào lại bắn thêm một lần nữa, tâm hoa co lại, một dòng mật ấm tuôn trào.
Cậu vừa run bần bật vừa chạm đến đỉnh cao khoái lạc trong vòng tay Sở Đàn, đôi ngươi thất thần, nước mắt hòa với bước bọt, cơ thể như sắp tan ra.
Sở Đàn nhìn Dung Ngọc một lượt từ đầu đến chân, chiêm ngưỡng giây phút cậu ngẩn ngơ vì tình dục, cuối cùng lại như phát điên vì vô vàn quyến rũ.
"Dâm chết tiệt. Công tử à, em nên tự nhìn em bây giờ mà xem... Không một ai có thể kìm lòng được". Hắn khàn giọng than thở.
"Để ta xem xem ta đã vào tận đâu mà em lại lẳng lơ đến thế?". Sở Đàn cụp mắt nhìn bụng Dung Ngọc, khẽ thúc hông, một khối tròn bỗng nhô lên trên vùng eo thon thả.
Hắn dùng ngón tay đo kích thước, lại cầm lấy tay Dung Ngọc để cậu tự sờ lên bụng mình: "Em sờ đi, dương v*t của ta nằm ở đây, nếu công tử mang thai con ta thì nó cũng sẽ được sinh ra tại nơi này, phải chứ?".
Đại não Dung Ngọc lúc này hoạt động chậm rãi như một bánh răng đã rỉ sét. Cậu đứt quãng mắng:
"A... Đệch mẹ, ai thèm... ha, ưm... sinh con cho ngươi... Tên chó điên biến thái... A a a... Đừng ấn nữa...".
Dung Ngọc vừa chạm tay vào khối nhô lên trên bụng đã thấy da đầu mình râm ran, da gà nổi lên khắp người, cậu hét to, quăng cho Sở Đàn một cái tát trong lúc giãy giụa.
Cả người Dung Ngọc đã nhũn ra, cái tát kia cũng mềm oặt, không chỉ không có tính uy hiếp mà còn như đang tán tỉnh.
Sở Đàn cau mày, ánh đỏ trong mắt càng lúc càng đậm. Dường như hắn đã hưng phấn tới nỗi không còn kiểm soát được chính mình.
"Chó điên? Công tử nói đúng, ta là chó điên". Hắn tháo dây buộc tóc, trói hai tay Dung Ngọc lại, chậm rãi nhưng quyết liệt, rồi đè cậu xuống giường.
Sở Đàn nhìn xuống, cong môi bỡn cợt: "Ta là chó điên, vậy công tử bị ta chơi sướng chảy cả nước thì là gì? Chó cái hửm?".
Dung Ngọc cố giãy, nhưng không thoát được khỏi sợi dây đang trói chặt hai tay mình. Lửa giận dần bốc lên. "Sở Đàn... Người dám làm thế này với ta... A... Đợi mai ta sẽ đánh ngươi một trận!".
Mai? Sở Đàn thoáng ngơ ngẩn.
"Mai rồi tính". Hắn gác chân cậu lên vai mình, lại lần nữa thúc mạnh.
Giữa những tia sáng chập chờn, Dung Ngọc không thấy được nỗi buồn thoáng qua trong đôi mắt hắn. Cậu nhanh chóng bị nhấn chìm trong khoái cảm vô cùng vô tận.
Cậu kêu rên, khắp người đầy những vết đỏ tím, hai bắp chân mảnh khảnh lần lượt bị liếm mút, từng dấu răng trải rộng.
Nếu không phải hai đùi vẫn còn cảm giác thì cậu đã tưởng mình đang bị Sở Đàn ăn tươi nuốt sống.
Dường như gã thanh niên không biết mệt là gì, hắn liên tục đẩy eo, dương v*t cứng rắn đâm vào rồi xuất ra trong tử cung mềm mại.
Dung Ngọc đã mẫn cảm tới độ chỉ cần chạm vào là chảy nước, từng đợt khoái cảm chen nhau kéo tới như sóng cuộn. Cậu có cảm tưởng mình sắp chết đuối trong ngực Sở Đàn.
Chẳng biết bao lâu sau, Dung Ngọc thấy hắn rút ra. Cậu chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã bị hắn lật lại trong tư thế nằm úp mặt xuống gối đầu.
Cậu cảm nhận được đôi tay to lớn đỡ lấy bụng mình, dương v*t nóng như lửa lại lần nữa gác lên cửa sau mềm nhũn.
"Dừng lại! Ta không chịu nổi!". Cuối cùng Dung Ngọc cũng thấy sợ, cậu sợ mình sẽ bị Sở Đàn chơi đến chết. Cổ họng cậu đã khàn đi vì kêu rên, hai gò má ươn ướt, chẳng biết là mồ hôi rơi hay lệ trào.
"Ta thực sự không chịu nổi đâu...".
Dung Ngọc vừa nức nở vừa bò về phía trước, cố thoát khỏi tên ác quỷ đáng sợ này, vì đầu gối đã chẳng còn sức nên đôi tay phải gánh vác sức nặng của toàn cơ thể. Ngay trong khoảnh khắc thiếu niên sắp chạm đến đầu giường, Sở Đàn lại túm eo cậu kéo mạnh ra sau, hung hãn đẩy dương v*t vào vách trong ấm nóng.
Kích thích mãnh liệt khiến Dung Ngọc trợn mắt, lần nữa lên đỉnh, nhưng chỉ có độc một dòng tinh dịch loãng chảy ra từ thằng em giần giật phía trước.
"Thêm lần nữa nhé, ta yêu em". Sở Đàn liếm gáy cậu, đôi mắt sâu không thấy đáy.
"Ta không chịu nổi... Ta không bắn được nữa đâu... Ta chết mất...". Một bên má Dung Ngọc áp xuống gối, cậu khàn khàn thở dốc, đầu lưỡi thắm đỏ thè ra khỏi miệng, nước bọt chảy xuống khóe môi, đuôi mắt ửng đỏ, trông tội nghiệp vô cùng.
Thế nhưng giọng Sở Đàn nghe còn tội nghiệp hơn: "Thêm lần nữa nhé, công tử. Xin em".
Hắn vừa khép nép cầu xin vừa thúc mạnh như một con dã thú, không cho phép Dung Ngọc chối từ, thậm chí còn cắn vào gáy cậu hệt như con thú đực giam cầm thú cái trong quá trình giao phối với nhau.
"Thêm lần nữa nhé, ta yêu em".
"Thêm lần nữa nhé, ta yêu em".
...
Dường như Sở Đàn muốn khắc sâu những lời này vào tận đáy lòng Dung Ngọc, vì thế hắn làm hết lần này đến lần khác, giày vò cậu đến chết đi sống lại.
Dung Ngọc thực sự không đoán nổi rốt cuộc tại sao Sở Đàn lại lên cơn, và cậu cũng chẳng còn sức để đoán nữa. Cái đầu trống rỗng của cậu liên tục ngất đi rồi tỉnh dậy trong cơn khoái cảm.
"Dung Ngọc, ta phải đi rồi. Em sẽ nhớ về ta chứ?".
Cậu nghe Sở Đàn nói vậy giữa lúc mê man.
"Ta sẽ nhớ... phải đánh chết ngươi...". Dung Ngọc đáp trong tình trạng không còn tỉnh táo.
"Cũng được". Hình như Sở Đàn thoáng bật cười. "Dung Ngọc, xin đừng quên ta".
Ryal's note: Huhu mấy nay mình bận quá ( ̄ 'i  ̄;) Mình sẽ bù chương sau nghen.
Tác giả bảo là không ngược đâu ('艸`)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.