Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa

Chương 74: Chó hư không có lương tâm, chỉ có một bụng đầy ý xấu




Edit: Ryal
Trong phòng bừa bộn gối chăn.
Dung Ngọc và Vệ Kinh Đàn quấn lấy nhau từ giữa buổi chiều đến khi trời chạng vạng. Hai canh giờ đã trôi qua, cả hai đều ướt sũng vì mồ hôi như vừa mới tắm.
Dung Ngọc mệt tới nỗi không mở nổi mắt, yếu ớt đẩy Vệ Kinh Đàn: "Xê ra, nóng quá".
Vệ Kinh Đàn thì lại bừng bừng sức sống, một tay hắn ôm vòng eo mảnh khảnh của cậu thiếu niên, tay kia chống bên đầu. Hắn cứ như một con mèo lớn đã được ăn no, nét mặt đầy thỏa mãn, giọng điệu cũng trở nên biếng nhác: "Ôm thêm một lúc nữa thôi".
Dung Ngọc lại đẩy hắn ra, không đẩy nổi thì uể oải nhắm mắt: "Phiền chết đi được".
Vệ Kinh Đàn cau mày: "Ban nãy em còn khen ta lợi hại để cổ vũ ta cơ mà".
"Ai khen ngươi lợi hại? Ngươi có biết xấu hổ là gì không đấy!". Đôi mắt vừa nhắm lại đã lập tức trợn to, Dung Ngọc giận tới nỗi muốn cắn người.
"Em khen chứ ai. Em còn bảo em rất thích cơ thể ta nữa". Vệ Kinh Đàn chỉ vào ngực hắn – trên đó là vài dấu hôn đỏ thẫm, lại thêm một dấu răng tròn tròn, tất cả đều là tác phẩm của Dung Ngọc giữa lúc tình nồng ý mật.
"...". Dung Ngọc không còn lời nào để chối cãi.
Cơ ngực của gã thanh niên rất đẹp, không phải kiểu cơ bắp cuồn cuộn phô trương, đường cong rất vừa vặn, đủ khêu gợi mà cũng đủ để phô ra thứ hormone đầy mạnh mẽ. Khi gồng mình thì cứng, khi thả lỏng lại mềm, độ đàn hồi tốt, sờ đã tay, nếm cũng thích miệng.
Cậu không nhịn được nên cứ vừa bóp vừa cắn.
"Nhưng ta không khen ngươi lợi hại!". Dung Ngọc trừng hắn bằng cặp mắt hoa đào sóng sánh, trông chẳng khác nào một chú mèo xù lông.
"Ừ ừ, em không khen thì ta vẫn lợi hại". Vệ Kinh Đàn vuốt lông mèo, ôm cậu vào lòng hôn lấy hôn để.
Hắn vừa cử động là Dung Ngọc đã phát hiện ra có điều gì không đúng, cậu cúi xuống nhìn, thân dưới hai người vẫn còn đang quấn quýt.
"Sở Đàn!". Dung Ngọc cau mày. "Sao ngươi vẫn còn chưa rút ra!".
Vệ Kinh Đàn cong môi bỡn cợt: "Bên trong em vừa ướt vừa mềm, rất thoải mái".
Hắn vừa nói vừa đẩy eo nhè nhẹ.
"Ta khó chịu!". Nửa thân dưới của Dung Ngọc đã không còn cảm giác, nhất là hai đóa hoa chẳng biết đã bị chơi bao nhiêu lần, sưng ê ẩm, nếu không tập trung thì cậu thậm chí còn không cảm nhận được.
Bụng cậu cũng nằng nặng, chứa đầy tinh dịch Vệ Kinh Đàn bắn vào bên trong, dù đã bị dương v*t hắn chặn lại nhưng vẫn rỉ ra chút ít, dâm đãng tột độ.
Nghe Dung Ngọc nói khó chịu, Vệ Kinh Đàn giả vờ giả vịt hỏi: "Khó chịu à? Để ta xem xem nhé".
Hắn lùi ra sau một chút, rút thứ đang vùi trong người cậu ra, cúi xuống nhìn phần thân dưới Dung Ngọc.
Cửa sau bị giày vò thê thảm, lối vào đỏ ửng dường như không thể khép lại trong phút chốc, xung quanh sưng lên, hệt như một cái miệng nhỏ xinh đang bĩu ra đầy tội nghiệp, thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy vách trong đang co rụt để nhả ra từng giọt dịch trắng, chúng bị đẩy khỏi miệng hang, rơi xuống chăn đệm.
Vệ Kinh Đàn đưa một ngón tay vào bên trong, Dung Ngọc cau mày, không kìm được tiếng rên rỉ.
"A, ưm... Ngươi làm gì đấy?".
"Em khó chịu mà? Ta xử lí giúp em". Hắn vừa nói vừa móc nhẹ.
Những khớp xương trên ngón tay thon dài cọ vào vách ruột mẫn cảm, quen cửa quen nẻo mà tìm đến vị trí mềm mại kia rồi nhấn nhá, tạo thành tiếng nhơm nhớp. Hai tay Dung Ngọc siết chặt tấm chăn, cả người run bần bật, chẳng bao lâu sau đã đạt cực khoái.
Nhưng cậu không bắn được gì nữa, chỉ còn chút dịch loãng trong veo chảy ra từ quy đầu.
Vách thịt ngậm chặt lấy ngón tay Vệ Kinh Đàn, thứ dịch đục bên trong chảy ra, rơi xuống mu bàn tay rắn rỏi.
Vệ Kinh Đàn ngước nhìn nét mặt dâm đãng giữa cơn khoái cảm của Dung Ngọc, họng khát khô. Rồi hắn lại cúi xuống, há miệng ngậm lấy thằng nhóc đã mềm oặt.
"Ư...". Dung Ngọc hít một hơi sâu, cơ thể đã đạt mức mẫn cảm tột độ lại run lên lần nữa. Cậu ưỡn eo trong vô vọng. "Đừng... ha, a... đừng mút...".
Gã thanh niên dùng khoang miệng bỏng rẫy bao kín dương v*t cậu, mút mát, tạo ra cảm giác tê dại và ngứa ngáy như lan vào tận trong xương – thứ khoái cảm mềm mại khó tả ấy bò dọc theo sống lưng, đầu cậu trống rỗng, chỉ muốn cao giọng rên rỉ.
Nhưng tiếng thở dốc nặng nề kia lại khiến Vệ Kinh Đàn càng thêm kích động, hắn mút mạnh hơn, lưỡi đâm vào phần đầu đỉnh, nuốt sạch dịch nhờn rỉ ra từ nơi đó, không ngừng nhả ra rồi lại ngậm vào cây gậy cứng ngắc.
Dung Ngọc thở gấp, mắt nhắm chặt, một giọt lệ chực trào. Cậu khó chịu tới nỗi giọng nhũn cả đi: "Không được... ư... Ly Hối, Ly Hối, ta không bắn được, đừng mút nữa...".
Cậu mềm giọng gọi tên tự của Vệ Kinh Đàn, muốn đánh thức chút lương tâm còn sót lại trong lòng chó hư.
Nhưng chó hư không có lương tâm, chỉ có một bụng đầy ý xấu.
Hắn vừa dùng miệng chơi đùa dương v*t cậu vừa không ngừng đưa đẩy ngón tay, liên tục kích thích vị trí nhạy cảm nhất trong vách ruột.
Khoái cảm ập đến như thủy triều dâng, cuốn phăng cả lí trí của Dung Ngọc. Những đầu ngón tay cậu níu chặt tấm chăn tới mức chuyển màu xanh trắng, bụng dưới co quắp, đóa hoa nãy giờ chưa được thương yêu cũng bị kích thích tới nỗi không ngừng rụt lại, tiếp tục chạm đỉnh.
Cặp mắt thất thần mở to, dường như một sợi dây trong đầu cậu đã bị cắt đứt, trước mắt cậu bỗng hiện lên tia sáng trắng.
"A, ưm!". Dung Ngọc thở ra một tiếng khàn khàn gấp gáp, đóa hoa phun từng dòng mật ngọt, tất cả đọng lại trên gương mặt Vệ Kinh Đàn.
Hắn chớp mắt, cuối cùng cũng tha cho thằng nhóc tội nghiệp đã đỏ bừng, thậm chí còn liếm môi để thưởng thức chất lỏng tanh ngọt.
"Ngọt lắm". Hắn thỏa mãn mỉm cười.
Vệ Kinh Đàn nhìn Dung Ngọc, cậu thiếu niên trợn mắt, vành mắt đỏ ửng, đôi môi mềm khẽ hé, bên khóe miệng là một sợi chỉ bạc trong suốt, dường như ý thức của cậu đã biến mất hoàn toàn. Vòng eo mảnh khảnh không ngừng run lên, giữa cặp chân thon dài là tinh dịch quyện với mật ngọt dính dớp.
Hơi thở của hắn lại trở nên nặng nhọc: "Ngại quá, công tử, ta vẫn còn muốn chơi em".
"Ngươi cứ chơi đi". Hai mắt Dung Ngọc đờ đẫn, cậu chết lặng trả lời. "Dù sao ta cũng không muốn sống nữa".
Vệ Kinh Đàn: "...".
Cuối cùng hắn vẫn kìm nén dục vọng đang dậy sóng vì lo cho cơ thể cậu.
Hắn thè lưỡi liếm đóa hoa sưng đỏ, ngậm môi hoa nóng bừng vì ứ máu vào trong miệng âu yếm một hồi, sau đó xâm nhập vào bên trong, mút sạch mật thơm còn sót lại.
Vệ Kinh Đàn dọn dẹp sạch sẽ cả bên trong lẫn bên ngoài đóa hoa, ngay đến phần đùi trong đầy vết mút cắn cũng được liếm láp vài lần, cuối cùng mới ngồi thẳng dậy rồi nghiêng người nằm xuống.
"Sao nào? Giờ em thấy dễ chịu chưa?". Hắn hỏi như không biết ngượng.
Hơi thở của Dung Ngọc vẫn chưa quay về với nhịp điệu bình thường, cậu cố mở mắt lườm hắn, bàn tay bên hông siết chặt, cuối cùng lại chỉ yếu ớt phẩy tay một cái rồi nói bằng giọng khàn khàn: "Ngươi lại đây, ôm ta".
Chính miệng tiểu thiếu gia đã mời thì sao Vệ Kinh Đàn có thể từ chối được, hắn vui vẻ ôm Dung Ngọc vào lòng, miệng cười hớn hở. Bỗng hắn nhe răng: "Shhh...".
Dung Ngọc cắn thật mạnh vào vai Vệ Kinh Đàn, hắn đau tới nỗi nheo mắt, nhưng chỉ nằm im. Hắn im lặng đợi tiểu thiếu gia nguôi giận vì tự biết mình có lỗi khi đã giày vò cậu thê thảm.
Chẳng biết bao lâu sau, mãi đến khi miệng Dung Ngọc đã nhưng nhức, cậu mới bực bội nhả ra.
Vệ Kinh Đàn cụp mắt – trên vai hắn là một dấu răng tròn trịa, rất sâu và rơm rớm máu.
"Công tử đã bớt giận chưa?". Hắn hỏi, ý cười hiện lên trong mắt.
"Bớt giận? Nếu bây giờ ta có sức thì ngươi cứ ở đó mà đợi ăn đòn!".
Dung Ngọc hung hãn trừng mắt nhìn hắn, cặp mắt hoa đào trợn to như mắt mèo, tỏa sáng long lanh, vành mắt ửng đỏ và đáy mắt sóng sánh hãy còn chưa tan hết. Vệ Kinh Đàn chỉ thấy dễ thương, hắn hôn lên mí mắt xinh đẹp.
Dung Ngọc lại lầm bầm: "Phiền chết đi được, nóng chết đi được!". Cậu thấy mệt và bức bối không chịu nổi. Vệ Kinh Đàn vừa dùng quạt phe phẩy vừa thấp giọng dỗ dành, giọng hắn trầm khàn dễ nghe, cuối cùng tiểu thiếu gia của hắn cũng tựa vào lòng hắn mà thiếp ngủ.
Khi Dung Ngọc tỉnh lại lần nữa, sắc trời đã tối đen. Cơ thể cậu sạch sẽ khoan khoái, ngay cả chăn đệm cũng đã được thay sang một bộ khác.
Thế nhưng trong phòng lại chẳng có ai, tĩnh mịch đến nao lòng.
Dung Ngọc nhìn lên trần nhà tối om, ngẩn ngơ một chốc, mãi sau mới đưa tay lên dụi mắt rồi mở miệng gọi Mặc Thư.
Cậu vừa cất tiếng đã thấy họng mình khản đặc.
Mặc Thư lập tức chạy tới: "Ca nhi dậy rồi!".
Nó nhanh nhảu thắp nến, lại rót cho cậu một chén trà: "Ca nhi uống chút nước cho nhuận họng".
Trà nóng làm dịu thực quản khô rát, Dung Ngọc cũng tỉnh táo lại, cậu khàn giọng hỏi: "Ai đã tắm rửa cho ta?".
Mặc Thư im lặng một lúc lâu. "Sở Đàn ạ".
Nó ngước nhìn Dung Ngọc bằng ánh mắt ai oán vô cùng, lẩm bẩm: "Sao tên phản bội ấy lại về hở ca nhi? Sao cậu không xử lí hắn, mà còn, còn...".
Mặc Thư muốn nói lại thôi, có vẻ rất bất mãn.
Có trời mới biết nó đã sợ hãi đến mức nào khi nhìn thấy Vệ Kinh Đàn bước ra khỏi phòng công tử trong tình trạng áo quần xộc xệch, lại còn đòi nó đưa sang một thùng nước nóng. Nó tưởng tên yêu râu xanh vô sỉ đê tiện này đột nhập vào cưỡng bức công tử giữa đêm hôm khuya khoắt.
Mặc Thư lao vào Vệ Kinh Đàn, chẳng trụ được bao lâu, nó đấm Vệ Kinh Đàn một cú, Vệ Kinh Đàn trả lại cho nó hai đạp, đến giờ chân nó vẫn còn đau nhức và bủn rủn.
Rồi Vệ Kinh Đàn nói cho nó biết hắn không cưỡng bức công tử, công tử mới là người chủ động, nó không tin thì cứ vào mà xem. Mặc Thư bước vào, cái tên hẹp hòi kia thậm chí còn quấn chăn kín mít, chỉ cho nó nhìn mặt cậu.
Khi đã tận mắt chứng kiến công tử đang chìm vào giấc ngủ say với nét mặt bình thản khoan khoái, nó mới hậm hực đi nấu nước.
Nếu chỉ có thế thì cũng thôi đi, dù sao nổi lửa nấu nước cũng là đang hầu công tử, nó rất sẵn lòng. Nhưng cụ lớn sai người sang hỏi chuyện nhiều lần, ba vị thiếu gia cũng thay nhau tìm tới, chính nó là người phải bịa chuyện để bao che cho Vệ Kinh Đàn chứ đâu ai khác.
Tức chết đi được, càng nghĩ càng thấy tức.
Mặc Thư bĩu môi dài cả thước, ngồi bệt bên chân giường, không muốn nói gì thêm nữa.
Dung Ngọc: "...".
"Mặc Thư, ta đói rồi. Có cơm không?".
"Có ạ!". Mặc Thư là một thằng hầu rất có đạo đức nghề nghiệp, nó vừa nghe chủ nhân bảo đói đã hết ủ ê, lập tức ba chân bốn cẳng chạy đi lấy thức ăn về cho công tử.
"Tối nay cụ lớn sai người mang sang món bồ câu hầm cách thủy, canh sườn om với củ sen, cả bánh nếp nữa". Mặc Thư đặt khay thức ăn lên bàn rồi đỡ Dung Ngọc dậy.
Dung Ngọc vừa ngồi xuống xe lăn đã phải hít một hơi sâu, cái eo mỏi nhừ kêu răng rắc, mông đau âm ỉ, dường như cả hai bên đã bị Vệ Kinh Đàn bóp mạnh đến mức sưng tấy.
Cậu thầm chửi hắn một trận rồi bảo Mặc Thư lót xuống xe lăn thêm hai cái nệm thật dày, ăn bừa hai ba đũa để bụng dạ mình không trống rỗng, sau đó tiếp tục về giường nằm ngủ.
Mặc Thư dọn bàn, đút Dung Ngọc uống thuốc, cuối cùng mới dè dặt hỏi: "Ca nhi ơi, để em xem mấy nốt đỏ trên lưng cậu lặn chưa nhé?".
Dung Ngọc uể oải gật đầu.
Mặc Thư cởi áo cậu ra, nhìn thấy những dấu tay và vết hôn trải khắp tấm lưng trần trắng nõn thì nghiến răng ken két.
Hai chủ tớ cùng thầm chửi Vệ Kinh Đàn.
"Lặn rồi, lặn rồi". Nốt phát ban đã lặn hết, Mặc Thư cũng thở phào nhẹ nhõm. "Ca nhi cứ nghỉ ngơi đi ạ, em phải báo tin cho cụ lớn để cụ bớt lo".
"Đi đi". Dung Ngọc nói. "À phải, đưa tên đó tới đây".
Mặc Thư chớp mắt: "Người sáng nay phải không ạ? Hắn vẫn đang đợi, để em dẫn hắn vào".
Nó sang Thọ An Đường trước, sau đó mới quay lại dẫn thanh niên lạ mặt kia vào phòng ngủ của Dung Ngọc.
Y có vóc người cao lớn, dáng đứng thẳng tắp, Mặc Thư đứng cạnh thấp hơn đến nửa cái đầu.
Dung Ngọc hỏi: "Ngươi tên gì?".
"Vệ Ngũ".
Nghe được họ của y, Dung Ngọc nhướng mày. Xem ra là người hầu trong gia tộc Vệ Kinh Đàn, chẳng trách hắn lại nói kẻ này đã ở bên hắn từ nhỏ.
"Quê quán ở đâu?".
"Nô tài là người huyện Đường". Vệ Ngũ trả lời rành rọt, khuôn mặt không chút biểu cảm, nói dễ nghe thì là khí chất chín chắn nhã nhặn, nói khó nghe thì chẳng khác gì một cái cọc bằng gỗ.
Đúng lúc đó, Mặc Thư chen vào để giải thích: "Huyện Đường là một huyện nhỏ nằm ở phía Nam của thành này ạ".
Dung Ngọc lại hỏi: "Vì sao ngươi lại xuất hiện ở phủ Công chúa?".
"Thôn nô tài sống trước kia gặp nạn lũ, cha mẹ không còn, nô tài vào thành kiếm sống, tình cờ xin được một chân chăm nom rừng trúc trong phủ Công chúa".
Dối trá quen mồm, Dung Ngọc cười xùy một tiếng, đám người bên cạnh Vệ Kinh Đàn cũng chẳng khác hắn là bao. Tên nào cũng giỏi ngụy trang, mở mồm ra là nói dối, coi người khác như đồ ngốc vậy.
Nhưng Dung Ngọc không vạch trần lời nói dối của y, bởi thân thủ của Vệ Ngũ rất linh hoạt. Nay cậu gây thù oán với khá nhiều người, Dung Nguyệt đã bắt đầu bày mưu tính kế, cậu đang cần một người như y – huống chi y còn là thuộc hạ của Vệ Kinh Đàn, dù sao cũng đáng tin hơn những kẻ xa lạ.
"Nếu ngươi chưa có chốn về thì cứ ở lại cạnh ta". Dung Ngọc biếng nhác cất lời.
Vệ Ngũ không biết chủ nhân mình đã khai hết mọi chuyện, y ngẩn người, không ngờ kế hoạch lại thuận lợi đến thế. Mặc Thư huých vào tay y: "Còn không mau mau tạ ơn nữa à?".
Y quỳ một chân xuống đất, chắp tay: "Xin tạ ơn công tử".
Cơ thể Dung Ngọc nhức mỏi vô cùng, cậu bực bội vươn vai, chiếc áo trong rộng thùng thình trượt xuống, để lộ làn da trắng như tuyết.
Vệ Ngũ lập tức cúi xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nín thở. Thế tử mà biết y dám nhìn lén Thế tử phi thì chắc chắn y sẽ bị móc mắt.
"Được rồi, lui xuống". Dung Ngọc phẩy tay. Cậu trở mình rồi nhắm mắt.
Mặc Thư dẫn Vệ Ngũ sang chái nhà: "Sau này ngươi ngủ ở đây. Ta ở phòng bên cạnh, nhưng buổi tối ta sẽ chịu trách nhiệm gác đêm cho công tử nên sẽ không thường xuyên quay về. Việc hầu công tử tắm rửa và thay y phục là của ta, việc dọn dẹp phòng ốc cho công tử cũng là của ta nốt... Nói chung tất cả những gì liên quan tới công tử sẽ do ta đảm nhận, ngày thường ngươi cứ canh ngoài cửa đợi lệnh đi".
Nó vừa nói liền một mạch vừa cảnh giác nhìn Vệ Ngũ, nó phải ngăn Vệ Ngũ tới gần công tử, không thể để một Sở Đàn thứ hai xuất hiện được.
Dù sao tên Vệ Ngũ này cũng có cái mặt tiền khá ổn, tuy y ít nói và biểu cảm thì cứng ngắc. Nó nhất định phải bảo vệ công tử thật chu toàn.
Cũng may Vệ Ngũ có vẻ khá ngoan, dù Mặc Thư nói gì thì y vẫn gật đầu lia lịa. Mặc Thư rất hài lòng, nó hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?".
"Hai mươi mốt".
Mặc Thư bĩu môi: "Hơn ta ba tuổi, nhưng ngươi vẫn phải nghe theo ta. Trong viện này trừ công tử ra thì ta là to nhất, hiểu chưa?".
Vệ Ngũ gật đầu.
"Công tử của chúng ta không phải người Dương Châu mà là con trai trưởng nhà Thị lang bộ Lễ, thân phận cao quý, ngươi phải hầu hạ cậu ấy cho cẩn thận, sau này cậu ấy về kinh thì ngươi cũng phải đi theo, hiểu chưa?".
Vệ Ngũ lại gật đầu rồi im lặng cụp mắt.
Mặc Thư lườm y, mặt mũi thì tuấn tú mà sao cứ im thin thít như thịt nấu đông, đúng là tẻ nhạt.
"Thôi được rồi, ngươi cứ đợi đi, có gì cần ta sẽ gọi. Đừng có mà lăn ra ngủ đấy". Mặc Thư hạ lệnh rồi hất cằm bỏ đi.
Sau lưng nó, Vệ Ngũ mở to mắt, cặp mắt tĩnh lặng như miệng giếng cổ. Y nhìn chằm chằm Mặc Thư, đợi đến khi nó đã hoàn toàn khuất dạng thì mở cửa sổ rồi huýt sáo.
Một con chim nhỏ bé với bộ lông đen tuyền bay vút qua bầu trời đêm, lặng lẽ đậu trên khung cửa sổ.
Nếu Mặc Thư ở đây, nó sẽ phát hiện con chim này giống hệt chú chim nhỏ vàng rực mà nó và Dung Ngọc đã trông thấy vài ngày trước – chỉ có màu lông khác biệt mà thôi.
Vệ Ngũ viết một lá thư nhỏ kể lại vắn tắt chuyện mình đã được cho phép theo hầu Dung Ngọc, buộc vào chân chim, thả nó bay về.
Sáng sớm hôm sau, Dương Hoài Cẩn đứng đợi sẵn trong sân viện của Dung Ngọc.
Dương Hoài Cẩn đã vô cùng lo lắng kể từ khi biết về sự việc hôm qua, thế nhưng Dung Ngọc vẫn luôn khóa cửa phòng mà không chịu gặp mặt bất kì ai khác, chàng có sốt ruột đến mấy cũng đành thôi vì lo mình sẽ làm phiền cậu.
Mãi đến khuya, khi Mặc Thư báo cho mọi người biết rằng những nốt đỏ trên người Dung Ngọc đã lặn và cậu cũng đã dùng cơm, chàng mới yên tâm đèn sách.
Nhưng trong lòng Dương Hoài Cẩn vẫn chưa nguôi nỗi lo lắng, vậy nên từ rất sớm chàng đã tới đón Dung Ngọc sang Thọ An Đường.
Mặc Thư mời Dương Hoài Cẩn vào phòng khách, hầu Dung Ngọc rửa mặt rồi thay quần áo, sau đó mới cẩn thận đẩy cậu ra ngoài.
"Biểu ca". Dung Ngọc mỉm cười. Đêm qua trước khi ngủ cậu mới phát hiện Vệ Kinh Đàn đã bôi thuốc cho mình, sáng nay cơ thể cũng thấy khá hơn, tuy eo vẫn còn đau nhưng ít ra vẫn ngồi được.
Vừa nhìn thấy Dung Ngọc, Dương Hoài Cẩn đã đứng dậy hỏi han ân cần: "Đệ sao rồi, Ngọc ca nhi?".
"Đệ không sao, xin biểu ca đừng lo lắng".
Dương Hoài Cẩn có vẻ phiền muộn: "Lẽ ra ta nên đi cùng đệ, chắc chắn nhà họ Cù sẽ tới phủ Công chúa cơ mà. Nếu có ta thì chắc chắn Cù Hồng Triết không làm gì được đâu".
"Biểu ca đừng áy náy, đây cũng chẳng phải chuyện lớn gì". Dung Ngọc trấn an. "Huống chi Cù Hồng Triết cũng đã bị dạy cho một bài học nhớ đời, đệ đâu có bị thiệt".
Dương Hoài Cẩn mím môi, nét mặt rầu rĩ. Chàng nhận lấy xe lăn từ tay Mặc Thư: "Để biểu ca dẫn đệ đi ăn sáng vậy".
Vệ Ngũ đứng ngoài cửa, Mặc Thư liếc nhìn y, y bèn im lặng bước theo sau họ.
Khi đến Thọ An Đường, mọi người ở nhà họ Dương đều đang đợi sẵn.
Bà cụ giơ tay: "Ngọc nhi mau lại đây để ngoại tổ mẫu xem nào, con đã thấy khá hơn chưa?".
Dung Ngọc cầm tay bà: "Thưa ngoại tổ mẫu, con ổn rồi ạ, cũng chỉ là vài nốt phát ban đã lặn thôi. Con đâu có yếu ớt thế chứ".
Mọi người đều nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, thấy nét mặt cậu sáng láng thản nhiên mới thoáng thở phào.
"Không sao thì tốt, không sao thì tốt rồi".
Bà cụ giận dữ mắng: "Thằng ranh con nhà họ Cù kia cứ kiếm chuyện với Ngọc nhi, đúng là giống nòi oan nghiệt!".
Nghe tin Dung Ngọc quậy tung phủ Công chúa, khắp người toàn là máu me, trái tim bà cụ suýt ngừng đập. Phải đến khi tên hầu báo tin đã lặp lại năm sáu lần thì bà mới hiểu rằng Cù Hồng Triết bị Dung Ngọc đánh cho một trận chứ không phải Dung Ngọc bị thương, bèn ôm ngực thở dốc, vội vàng sai người tới phủ Công chúa đón cậu về.
"Không thể để yên cho nó được!". Nhị cữu mẫu mắng cùng bà cụ. "Cái đám nhà họ Cù là cái đám thất đức, dột từ trên nóc dột xuống!".
Bà cụ mắng Cù Hồng Triết xong thì chĩa mũi dùi sang phía Dương Hoài Diệp: "Diệp ca nhi! Hôm qua con làm gì mà không tới phủ Công chúa cùng biểu đệ con? Ngọc nhi bị bắt nạt kia kìa, con có xứng làm biểu ca không đấy!".
Dương Hoài Diệp đang gà gật, Nhị cữu mẫu lén cấu vào đùi y, y mới giật mình tỉnh giấc: "Tổ mẫu dạy phải, tất cả đều là lỗi của con".
Dương Nhị cữu cũng lườm Dương Hoài Diệp. Đối diện với sự uy hiếp của cả cha lẫn mẹ, Dương Hoài Diệp trợn mắt, cố ép mình tỉnh táo lại rồi nhìn sang phía Dương Hoài Cẩn.
Dương Hoài Cẩn cúi đầu, hiển nhiên chàng vẫn rất áy náy.
Không chỉ mình chàng, Dương Đại cữu và Đại cữu mẫu cũng thấy hổ thẹn. Nếu hôm qua họ để mắt đến Dung Ngọc thay vì mải mê trò chuyện với những thương buôn ở tiền viện phủ Công chúa thì cháu trai họ đã không gặp nguy hiểm.
Hai người đã bị bà cụ răn dạy từ chiều qua, giờ phút này đang nhìn Dung Ngọc bằng ánh mắt quan tâm lo lắng.
Thấy bầu không khí trở nên nặng nề, Nhị cữu mẫu đành mỉm cười hòa giải: "Con thấy Ngọc nhi rất lợi hại, nghe đâu chỉ mới vài roi mà Cù Hồng Triết đã vỡ đầu chảy máu, đến cha mẹ nó cũng chẳng nhận ra. Ngọc nhi xuống tay vừa dứt khoát vừa mạnh mẽ, đúng là có dòng máu nhà họ Dương chảy trong huyết quản!".
Đại cữu mẫu gật đầu: "Phải đấy. Lúc chúng con chạy đến thì máu đã văng tung tóe khắp nơi, trông đáng sợ vô cùng, ông chủ Cù kinh hãi tới độ ngồi bệt xuống đất, suýt thì bất tỉnh".
Tất cả mọi người khi ấy đều giật mình trước cảnh tượng đẫm máu, không chỉ vì Cù Hồng Triết đang nằm rũ rượi trên đất mà còn bởi khí chất khát máu tỏa ra từ Dung Ngọc cũng thu hút vô cùng.
Cậu thiếu niên gầy gò yếu ớt, bộ quần áo trắng nhuốm đầy máu tươi, cây roi trong tay cậu cũng dính máu, nét mặt có vẻ tỉnh táo ung dung. Thế nhưng trong mắt cậu chỉ còn sát khí lạnh lẽo rợn người.
Ông chủ Cù khóc rống lên, sai người đưa Cù Hồng Triết tới y quán chữa trị rồi quay sang dập đầu với Công chúa Lâm Ngu và Tam Hoàng tử, xin họ hãy ra mặt vì con lão. Lão muốn Dung Ngọc phải đền mạng.
Khung cảnh chìm vào hỗn loạn.
May là Mặc Thư nhanh trí kể rõ chuyện Cù Hồng Triết dùng rắn dọa Dung Ngọc, nó vừa nói vừa rơi nước mắt, ghim Cù Hồng Triết vào hình tượng một kẻ hại người nên mới gặp quả báo, còn công tử nhà nó chỉ là nạn nhân phải bất đắc dĩ ra tay.
Cái thói huênh hoang ngang ngược của Cù Hồng Triết đã in sâu trong tiềm thức mọi người, gã lại đang trong tình trạng chẳng biết sống chết ra sao nên không cự cãi được, huống chi lũ rắn vẫn đang bò trườn lổn nhổn trên đất. Dĩ nhiên số đông sẽ nghe theo lời Mặc Thư.
Công chúa Lâm Ngu và Tam Hoàng tử chỉ im lặng, chẳng biết là vì cả hai không thèm đếm xỉa đến sự việc lần này hay vì một nguyên do nào khác.
Nghe xong Dương Đại cữu và Đại cữu mẫu kể lại chuyện sáng hôm qua, bà cụ mới nở nụ cười. Bà dùng bàn tay nhăn nheo siết lấy tay Dung Ngọc, dịu giọng nói: "Ngọc nhi không phải chịu ấm ức là được rồi. Con muốn làm gì thì cứ làm, có ngoại tổ mẫu là chỗ dựa cho con".
Dung Ngọc cũng mỉm cười.
Bà cụ lại hỏi: "Nghe nói con đã nhận thằng nhóc giúp đỡ con ngày hôm qua làm hộ vệ?".
"Thưa vâng". Dung Ngọc hất cằm nhìn ra cửa.
Vệ Ngũ lập tức bước lên, bà cụ hỏi y vài câu rồi gật đầu thỏa mãn: "Thưởng, cả Mặc Thư nữa, thưởng hết!".
Vệ Ngũ và Mặc Thư cùng quỳ xuống tạ ơn.
Thấy bầu không khí đã dịu đi, Nhị cữu mẫu cười: "Được rồi cụ ơi, rề rà nữa thì đồ ăn nguội mất".
"Được được, ăn đi!". Bà cụ lên tiếng, đến lúc này mọi người mới bắt đầu ăn.
Bữa cơm còn chưa kết thúc, một tên sai vặt đã sốt sắng chạy vào từ ngoài cửa.
Cù Hồng Triết chết rồi.
Ryal's note: Mấy chương gần đây tác giả viết dài gấp đôi chương bình thường, tuần này mình cũng khá bận nữa nên không thể edit nhanh. Có gì qua tuần sau mình sẽ bù lại nhé இ௰இ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.