Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa

Chương 75: Hay cứ thẳng tay chôn thuốc nổ quanh bốn góc của phủ Công chúa




Edit: Ryal
Cù Hồng Triết được phát hiện trong tình trạng rất thê thảm: thất khiếu chảy máu ròng ròng, hơn mười con rắn độc bò qua bò lại, gặm cắn khắp thi thể gã, tạo nên vô số vết thương.
Cù lão gia có rất nhiều vợ bé nhưng chỉ sinh được một gái một trai, đứa con trai vốn đã được coi là người thừa kế lăn đùng ra chết, lão ngất xỉu ngay tại chỗ.
Người thừa kế còn lại là Cù Thải Lan cũng tái mặt, thất hồn lạc phách, sợ đến nỗi không khóc nổi.
Nhà họ Cù nát bét.
Tin ấy được báo cho nhà họ Dương, tất cả đều vô cùng kinh ngạc. Tuy hôm qua Dung Ngọc bị Cù Hồng Triết bày mưu hãm hại nhưng thằng ranh con khốn kiếp kia đã bị dạy cho một bài học rồi, họ giận thì có giận nhưng chưa từng nảy sinh ý nghĩ muốn gã phải chết.
Tại sao bỗng dưng gã lại bị giết chết nhỉ? Lại còn chết theo cách kì lạ và đáng sợ thế kia nữa chứ.
Hiện giờ khắp Dương Châu không ai là không biết công tử nhà họ Cù đã thả rắn hãm hại biểu thiếu gia nhà họ Dương, sau đó bị biểu thiếu gia đánh cho một trận sống dở chết dở.
Nay Cù Hồng Triết lại chết vì rắn độc... Quả thực có vẻ như nhà họ Dương nổi cơn thịnh nộ nên cố tình sắp xếp người ám sát Cù Hồng Triết để trả thù.
Bà cụ cau mày, im lặng một lúc lâu rồi hỏi ba anh em Dương Hoài Thận: "Là do các con làm à?".
Cả ba cùng lắc đầu, nét mặt cực kì vô tội.
Thế nhưng Dương Hoài Cẩn lặng lẽ nhìn sang phía Dương Hoài Diệp đang há miệng ngáp một cái thật to, hai mắt thoáng sẫm lại.
"Vậy thì chuyện này lại càng quái lạ". Dương Nhị cữu thấp giọng lẩm bẩm.
Những người còn lại cũng đều im lặng, nếu không phải thành viên trong nhà sắp xếp thì chắc chắn có người đang cố tình hãm hại họ. Là ai?
Dương Đại cữu nhìn bà cụ: "Mẹ à, nhà họ Dương chúng ta từ trước tới nay luôn duy trì mối quan hệ hòa hảo với những đối tác làm ăn trên thương trường, rất ít khi gây thù chuốc oán. Ai là người muốn hại nhà ta đây?".
Nhị cữu mẫu xen vào: "Muội nghĩ Đại ca đừng quá để tâm danh tính của kẻ đã giở trò mà đầu tiên hãy tìm cách chứng minh rằng chúng ta trong sạch, nếu không e rằng sẽ có rắc rối tìm tới cửa. Giải quyết chuyện trước mắt rồi truy tìm người giật dây cũng chưa muộn".
Bà cụ chỉ cau mày không nói.
"Nếu chuyện này đã không liên quan tới nhà ta thì chúng ta cũng không cần chứng minh bất cứ điều gì". Dương Hoài Thận lên tiếng, giọng rất trầm. Gương mặt hắn lạnh lẽo như tuyết phủ trên đỉnh núi cao, dường như ngay cả những trận gió đang gào thét cũng không thể khiến cõi lòng hắn xao động.
Bàn tay đang lần chuỗi Phật châu của bà cụ khẽ buông lỏng. Bà vui mừng nhìn Dương Hoài Thận, khích lệ hắn: "Lời của Hoài Thận rất hợp ý ta".
"Các con là người lớn mà suy nghĩ còn không bằng một đứa trẻ. Không cần phải rối rít lên chỉ vì vài chuyện cỏn con như thế, con trai nhà họ Cù chết thì liên quan gì đến chúng ta? Cây ngay không sợ chết đứng. Bình tĩnh đi".
Bà cụ đặt chuỗi Phật châu lên bàn, tiếng vang lanh lảnh khiến mọi người ở nhà họ Dương đều tỉnh táo lại. Những lời bà vừa nói hệt như một liều thuốc an thần.
Thực ra đâu phải họ không biết mình không cần hoảng loạn? Nhưng mục đích hãm hại của kẻ đứng sau sự việc lần này đã quá rõ ràng, họ chỉ sợ kẻ đó đang nhắm vào Dung Ngọc.
Hôm qua Dung Ngọc vừa lấy mất nửa cái mạng của Cù Hồng Triết, nếu nhà họ Cù thực sự tìm tới cửa thì chuyện đầu tiên mà chúng yêu cầu sẽ là bắt Dung Ngọc phải đền mạng.
Sau bữa sáng, mọi người tản đi.
Các trưởng bối của nhà họ Dương lần lượt trấn an Dung Ngọc, họ nói cậu không cần lo lắng, đã có mọi người ở đây, nhất định cậu sẽ không phải vô duyên vô cớ chịu ấm ức.
Dung Ngọc cười mỉm, gật đầu, nét mặt không mảy may lo sợ. Nhưng vừa về tới phòng ngủ cậu đã sầm mặt xuống, quanh người như có một luồng khí âm u.
Chắc chắn người gây ra chuyện này không phải Vệ Kinh Đàn. Vệ Kinh Đàn cẩn thận và kín đáo, dù hắn có muốn giúp cậu xả giận thì cũng sẽ đợi đến khi mọi chuyện đã lắng xuống rồi tiễn Cù Hồng Triết về Tây Thiên bằng một cái chết khiến người ta không thể bắt bẻ được gì. Hắn sẽ không xuống tay ngay sau khi vừa có chuyện.
Hiển nhiên kẻ đứng sau muốn nhắm vào Dung Ngọc.
Về phần kẻ đó là ai, Dung Ngọc có dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết.
Dung Nguyệt! Dung Ngọc nghiến răng, đôi mắt lạnh lẽo.
Vì sao Dung Nguyệt lúc nào cũng phải khiêu khích cậu, vì sao y cứ bám dai như đỉa thế! Vì Vệ Kinh Đàn? Hay vì khúc mắc giữa Bạch thị và mẹ cậu, hay vì cậu là vai lót đường, số phận của vai lót đường là bị vai chính giẫm nát dưới chân?
Một giọng nói vang lên từ tận đáy lòng trả lời thay cậu: vì mày quá yếu đuối, vì mày cứ nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, thế nên y mới không ngừng khiêu khích điểm mấu chốt của mày.
Dung Ngọc nghiến răng, hít một hơi sâu, một cảm xúc kì lạ bỗng dấy lên, và dường như nó đang hóa thành ngàn mũi kim đâm vào trái tim và dây thần kinh trong đầu cậu.
Hay cứ thẳng tay chôn thuốc nổ quanh bốn góc của phủ Công chúa, cho họ chết hết luôn đi!
Dung Ngọc u ám nghĩ, đôi mắt khép hờ chớp chớp, đồng tử sáng màu núp dưới hàng mi có vẻ trống rỗng và lạnh như băng, kì dị như ma quỷ.
Mặc Thư rùng mình một cái giữa trưa hè nóng bức, nó nuốt nước bọt, dâng lên một chén trà, dè dặt gỡ bàn tay đang siết lại thật chặt của chủ nhân nó: "Ca nhi uống chén trà đi ạ".
Cái chén sứ lạnh như băng được đặt vào lòng bàn tay, khiến lửa giận trong lòng Dung Ngọc yếu đi đôi chút. Cậu nhắm mắt, cố bình tĩnh lại.
Phải kiên nhẫn, phải đợi, phải kết thúc chỉ trong một đòn duy nhất – Dung Ngọc không ngừng tự nhủ.
Cậu ngửa đầu uống cạn chén trà lạnh như băng, ép những suy nghĩ đang lộn xộn trở nên tỉnh táo hơn đôi chút, cuối cùng giơ tay lau một giọt trà lăn trên cần cổ.
"Mặc Thư, lấy giấy bút ra đây".
Ở một nơi khác, Dương Hoài Cẩn gọi Dương Hoài Diệp vào thư phòng rồi khóa kín cửa lại.
"Hoài Diệp, tối qua đệ đã làm gì?".
Dương Hoài Diệp tựa lưng vào ghế, ngồi vắt chéo chân: "Chẳng làm gì cả".
Dương Hoài Cẩn nhìn bọng mắt xanh tím của y, cau mày hỏi: "Vậy tại sao trông đệ thiếu ngủ trầm trọng thế này?".
"À, tối qua đệ đi uống rượu với Lý Tư ở Hoa Mãn Lâu". Dương Hoài Diệp ngáp một cái, giọng điệu biếng nhác. "Các cô nương ở Hoa Mãn Lâu nhiệt tình quá, đệ không chống cự được".
Dương Hoài Cẩn vừa nghe tên quán rượu đã mím môi, chỉ bực một nỗi rèn sắt không thành thép: "Đệ lại đi uống rượu với gái làng chơi! Nhị thúc với Nhị thẩm mà biết thì kiểu gì đệ cũng bị mắng đấy!".
Dương Hoài Diệp cười ngả ngớn: "Có gì đâu. Việc buôn bán trong nhà đã có Đại ca lo, nhiệm vụ làm rạng danh gia tộc đã có huynh đảm nhận, đệ chỉ cần sống cho thoải mái là được rồi".
"Nếu đệ cứ ăn chơi trác táng thế kia thì làm sao cưới vợ được? Làm gì có cô nương nhà nào muốn chồng mình là một công tử ham chơi biếng làm cơ chứ?".
Dương Hoài Diệp mở to mắt, đôi ngươi đen sẫm nhìn thẳng vào mắt Dương Hoài Cẩn. Rồi y lại nhắm mắt, hờ hững nói: "Không cưới được thì thôi".
"Đệ đấy!". Dương Hoài Cẩn thở ra một hơi dài thượt. Chàng là anh, có trách nhiệm dạy dỗ em mình, vậy mà từ nhỏ đến lớn chàng luôn hết cách với Dương Hoài Diệp.
"Thôi, không nói chuyện này nữa". Dương Hoài Cẩn nhìn Dương Hoài Diệp bằng ánh mắt nghi ngờ. "Hoài Diệp, ta hỏi đệ một lần nữa, tối qua đệ đã làm gì?".
Y vừa há miệng đã bị Dương Hoài Cẩn ngắt lời: "Đệ đừng nói đệ đi Hoa Mãn Lâu nữa, ta không tin. Nói thật đi, có phải đệ đã đến nhà họ Cù hay không?".
Dương Hoài Diệp nhíu mày nhìn Dương Hoài Cẩn một chốc, mãi sau mới nghiêng người, tựa đầu vào bả vai chàng mà bất đắc dĩ nói: "Đúng là không gì gạt được Nhị ca của đệ".
"Là đệ thật ư!". Dương Hoài Cẩn đẩy Dương Hoài Diệp ra, bàng hoàng. "Vậy cái chết của Cù Hồng Triết...".
"Đệ không giết gã". Dương Hoài Diệp chống cằm, ánh mắt mơ màng buồn ngủ. "Hôm qua đệ chỉ dạy cho Cù Hồng Triết một bài học thôi. Đệ lấy bao tải trùm đầu gã rồi đánh cho một trận, cuối cùng đổi thuốc đắp trên da gã thành bùn, lúc đệ đi gã vẫn còn sống trơ trơ, gào khóc thê thảm lắm đấy".
"...". Dương Hoài Cẩn cũng chẳng biết mình nên khen y khoan dung độ lượng hay nên bảo y khôi hài.
Dĩ nhiên lòng chàng cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút khi nghe câu trả lời ấy, Cù Hồng Triết đã bắt nạt Dung Ngọc, gã đáng bị trừng phạt. Chàng chỉ là một thư sinh, không có võ nghệ cao cường, không có bản lĩnh lén vào nhà người khác để báo thù thay biểu đệ.
"Vậy đệ có nhìn thấy người nào khả nghi không?". Dương Hoài Cẩn im lặng chốc lát rồi lại hỏi.
Dương Hoài Diệp lắc đầu: "Không. Đệ ra khỏi nhà họ Cù lúc canh tư, bên ngoài chỉ có phu canh [1], không còn ai khác".
[1] Người đi tuần và thông báo canh giờ buổi đêm thời xưa.
"Vậy thì là ai được cơ chứ?". Dương Hoài Cẩn cau mày lẩm bẩm.
Là ai được cơ chứ? Thực ra trong lòng Dương Hoài Diệp có một đáp án mơ hồ – bởi trong thành Dương Châu này, trừ Dung Nguyệt thì chẳng thể tìm được bất kì ai khác có địch ý với Dung Ngọc.
Nếu thực sự là Dung Nguyệt thì mục đích của y đã quá rõ ràng, không cần đoán cũng biết.
Quả nhiên, xế chiều hôm ấy, khi Dung Ngọc còn đang ngủ trưa, một đội nha dịch gõ cửa lớn nhà họ Dương cùng tờ lệnh bắt giữ. Họ trông thì có vẻ khách sáo, thực ra lại kéo nhau xông thẳng vào tiểu viện của Dung Ngọc rồi đưa cậu đi nhanh như chớp.
Hóa ra Cù lão gia vừa tỉnh dậy đã tới nha môn đánh trống kêu oan.
Chiếc trống ấy đã vài năm không ai đoái hoài, nay lại vang lên những ba lần chỉ trong một tháng ngắn ngủi, dân chúng ở Dương Châu đều lấy làm lạ mà xúm xít vây xem.
Tại cổng nha môn, Cù lão gia kêu gào thảm thiết, lên án nhà họ Dương đã giết Cù Hồng Triết con lão, cũng một mực khăng khăng rằng Dung Ngọc chính là thủ phạm. Lão xin Tri châu đại nhân thay mình tróc nã hung thủ về xét tội, nợ máu phải trả bằng máu.
Vậy là Tống Tri châu sai nha dịch tới phủ họ Dương bắt Dung Ngọc đến, chuẩn bị thẩm vấn cậu trước công đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.