Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa

Chương 93: "Ta thấy hình như ngươi không bị thương ở bụng..."




Edit: Ryal
"Vậy là vết thương của ngươi do Tam Hoàng tử gây ra". Dung Ngọc giúp Vệ Kinh Đàn thay băng rồi thấp giọng nói.
Vệ Kinh Đàn sờ nút thắt do chính tay cậu buộc, lại ôm cậu ngồi lên đùi mình, sau đó mới nói tiếp: "Những chuyện xảy ra gần đây đều là chuyện bất lợi đối với hắn ta, giờ còn có khâm sai được phái tới vùng Giang Nam nữa, hắn ta cũng chỉ là loại chó cùng rứt giậu".
Mấy ngày nay Yến Minh Huyên liên tục sai người dọn dẹp bằng chứng vì sợ khâm sai sẽ nắm thóp được mình, lại phải lo miệng lưỡi thiên hạ, hiển nhiên cũng vì thế mà phong cách hành sự của hắn ta trở nên táo bạo hơn hẳn.
Vô số những quan viên có dính líu đến hắn ta bị uy hiếp hoặc bị ám sát, ngay cả những nô lệ đã trốn khỏi mỏ muối nhưng vì sợ hãi mà không dám ra làm chứng trước công đường cũng lần lượt gặp chuyện không may.
Thậm chí hắn ta còn muốn bắt giữ kẻ đứng sau đang quấy nhiễu mình, bèn cố ý tiếp tay cho một vài sự việc để khiến Dương Châu trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết.
Căn cứ của Vệ Kinh Đàn suýt bị phát hiện vào đêm qua, cũng may thành Tây là nơi lẫn lộn thượng vàng hạ cám, loại người nào cũng có mặt, quá trình lùng sục của đám thuộc hạ dưới trướng Yến Minh Huyên không mấy suôn sẻ.
Đúng lúc đó Vệ Kinh Đàn quay lại và phát hiện mục đích của lũ người kia, hắn bèn dùng mưu dụ chúng ra khỏi nơi này, cuối cùng bị thương sau một trận giao chiến kịch liệt.
Dung Ngọc nghe hắn kể lại từ đầu đến cuối, đôi mắt cậu càng lúc càng âm u.
"Ba ngày nữa ngươi tới phủ họ Dương tìm ta, ta sẽ cho ngươi một món vũ khí phòng thân".
Vệ Kinh Đàn nhìn nét mặt nghiêm trang của tiểu thiếu gia mà như mở cờ trong bụng.
Em lo cho mình, em yêu mình lắm – hắn nghĩ.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được cười, bèn ôm má cậu rồi hôn.
Nụ hôn của Vệ Kinh Đàn đầy vội vã, hắn chiếm đoạt mọi ngóc ngách trong khoang miệng cậu, hắn mút lấy cái lưỡi ướt mềm đo đỏ, thưởng thức chất lỏng ngọt ngào như mỹ vị cao lương, lại ngậm lấy đôi môi cậu mà gặm cắn.
Môi dưới đã bị cắn rách da lúc trước giờ lại đau, Dung Ngọc giơ tay tát Vệ Kinh Đàn, vừa cố sức đẩy hắn ra vừa cau mày mắng: "Đừng có gặm, ngươi lại lên cơn nữa à!".
Vệ Kinh Đàn không giận, thậm chí hắn còn cười, khóe mắt đuôi mày rạng rỡ sung sướng, đôi đồng tử đen huyền cũng lấp lánh như sao.
"Ta vui lắm, Dung Ngọc". Hắn tựa trán vào trán cậu, lại không kìm nổi mà tiếp tục hôn, hôn cặp mắt hoa đào xinh đẹp, hôn cái mũi nhỏ nhắn, hôn cần cổ trắng nõn nà...
Vệ Kinh Đàn cứ như một kẻ nghiện ngập đang đắm chìm trong thứ chất lỏng ngọt ngào nhất, nhịp tim hắn không ngừng tăng nhanh, hắn chỉ muốn hôn khắp toàn thân cậu, thích đến mức chẳng nỡ xa rời.
"Phiền chết đi được, nói chuyện nghiêm túc đi". Dung Ngọc đẩy hắn ra, cậu nghĩ Vệ Kinh Đàn cứ như con chó to quấn chủ, có đuổi cũng không đuổi được.
"Thì nói". Hắn vẫn ôm eo cậu mà chẳng chịu buông, dụi mặt vào hõm vai gầy. "Thế này cũng nói được".
Dung Ngọc lườm hắn. "Thái tử đã đến Dương Châu, nếu không có bất ngờ gì thì hẳn gã chính là khâm sai do Hoàng đế chọn lựa".
Nhắc đến Thái tử, cõi lòng Vệ Kinh Đàn vốn đang ngọt lịm lại chua chảy nước. Hắn gặm vai Dung Ngọc thật khẽ, nhấm nháp làn da mềm mịn của cậu thiếu niên, vừa gặm vừa nói bằng giọng buồn buồn: "Sau này em đừng cười với gã nữa".
Rõ ràng đang nói chuyện nghiêm túc, sao Vệ Kinh Đàn lại lạc đề rồi?
Dung Ngọc nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên: "Ta thấy hình như ngươi không bị thương ở bụng mà là ở não mới đúng".
Ánh mắt của Vệ Kinh Đàn sầm hẳn lại, hắn cắn mạnh hơn.
"Hừ...". Dung Ngọc đau tới nỗi mí mắt giật giật, cậu túm tóc Vệ Kinh Đàn rồi kéo hắn ra, giận dữ nói: "Ngươi cắn ta nữa thử xem, ta đeo rọ mõm cho ngươi bây giờ!".
Vệ Kinh Đàn mím môi, đổi sang cắn má trong của mình, nét mặt u ám.
"Đồ chó tính!". Dung Ngọc giận tới nỗi ngực phập phồng, cậu hít vào một hơi sâu, lại nói tiếp. "Tống Tử Khiêm muốn nắm thóp Tam Hoàng tử. Y không có đủ quyền lực để thẩm vấn và xét tội người của hoàng gia, lại sợ nếu bản thân hành động chậm trễ thì sẽ có chuyện bất trắc, đành kiên nhẫn chờ đợi. Khâm sai thì khác, có quyền tiền trảm hậu tấu, vậy nên Thái tử sẽ là người bù đắp cho những gì còn thiếu của Tống Tử Khiêm".
"Thái tử sẽ không đích thân xử chết Yến Minh Huyên đâu". Vệ Kinh Đàn nói.
Dung Ngọc tỏ vẻ nghi ngờ: "Tại sao? Đây là cơ hội tốt nhất để gã diệt trừ đối thủ cạnh tranh còn gì?".
Nét mặt Vệ Kinh Đàn càng lúc càng âm u, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn giải thích cho cậu: "Tên Hoàng đế già rất đa nghi, đồng thời lão cũng rất coi trọng tình thương ruột thịt. Nếu Thái tử xử chết Yến Minh Huyên thì Hoàng đế sẽ cho rằng gã là kẻ máu lạnh bạc tình, bỏ mặc anh em, tệ hơn là hoài nghi gã có âm mưu chiếm đoạt ngai vàng và đang nung nấu ý định phản phúc. Lần này lão phái Thái tử tới đây, mục đích đầu tiên là để thử lòng Thái tử, sau là vì lão nổi giận trước hành vi tự tiện của Tam Hoàng tử nên muốn bắt hắn ta lại".
"Tam Hoàng tử đã gây ra nhiều điều khi quân phạm thượng, Hoàng đế không muốn giết hắn ta sao?".
"Nếu hắn ta chết thì không một ai có thể kìm chân Thái tử được nữa".
Dung Ngọc chớp mắt, nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện.
Thì ra không phải Hoàng đế không nhận ra lớp ngụy trang của Tam Hoàng tử, ngược lại, lão còn cố ý tiếp tay cho Tam Hoàng tử để hắn ta kìm chân Thái tử trong cuộc chiến tranh đoạt ngai vàng. Suy nghĩ của bậc đế vương quả thực rất khó đoán định, xét về lĩnh vực quyền mưu thì cậu vẫn thua con người thời phong kiến.
"Ta không ngờ ngươi thông hiểu quyền mưu thế đấy". Dung Ngọc mỉa mai. "Cứ tưởng trong đầu ngươi chỉ toàn những thứ dâm dục".
Đôi đồng tử của Vệ Kinh Đàn tối đi, bàn tay hắn mân mê vòng eo trơn mịn, giọng hắn trầm thấp: "Ta đâu thể làm gì khác được, chỉ cần nhìn thấy em là phía dưới của ta đã cương lên rồi".
Dung Ngọc không đáp lời hắn.
Vệ Kinh Đàn chẳng thể dừng tay, bởi làn da cậu mềm như tơ lụa gấm vóc. Động tác mơn trớn chuyển dần xuống giữa cặp chân thon dài.
Những hạt châu ban nãy vẫn chưa được lấy ra. Sợi xích vàng lấp lánh thấm đẫm mật ngọt, treo ngang dương v*t hồng hồng đang cúi đầu ủ rũ, tạo nên một cảnh tượng đẹp đến lóa mắt.
Yết hầu Vệ Kinh Đàn khẽ nhúc nhích, hắn đưa tay cầm lấy nó.
Những hạt ngọc nhấp nhô đè nghiến vách thịt mẫn cảm, Dung Ngọc rên lên. Cậu nhíu mày, đập mạnh vào tay hắn: "Đừng có nghịch! Ta đang nói chuyện nghiêm túc!".
Dĩ nhiên là Vệ Kinh Đàn sẽ chẳng thèm nghe. Hắn dùng một tay ghì chặt lấy hai tay cậu, tay kia cầm chuỗi hạt châu, vừa nghịch vừa đáp: "Thế này cũng nói được".
Dung Ngọc không thể phản kháng, chỉ đành nén tiếng rên rỉ: "Dù Thái tử không thể xử chết Tam Hoàng tử nhưng hẳn gã sẽ tìm mọi cách để dồn Tam Hoàng tử vào đường cùng, ta... ha ưm... ta đã cho gã một mồi nhử...".
"Thầy thuốc lang thang kia à?". Vệ Kinh Đàn thuận miệng hỏi, mắt vẫn dán vào vị trí giữa hai chân cậu, chăm chú thực hiện hành động thấp hèn phá quấy.
"Ư, ngươi, lại nghe lén, a ưm!".
"Ta chỉ tình cờ nghe được thôi". Hắn tiếp tục đẩy những hạt châu vào bên trong, đóa hoa ướt mềm phun ra từng tia mật, thằng em phía trước chậm rãi ngóc đầu.
Ta tin ngươi mới là lạ đấy! Dung Ngọc oán thầm.
Tâm hoa mẫn cảm nhiều lần bị hạt châu nghiền ép, vách trong vừa nóng rát vừa tê dại. Cậu không nhịn được mà co bóp lối vào, ngờ đâu mật ngọt vẫn tiếp tục chảy ra, thậm chí khắp thân người còn trở nên bồn chồn bứt rứt.
Vệ Kinh Đàn gục mặt vào cần cổ cậu, hơi thở bỏng rẫy kích thích làn da khiến cậu run rẩy, khoái cảm dồn dập kéo đến khiến cậu gần như không thể thốt thành lời.
"Thầy thuốc lang thang đó... Ha... a... Hẳn ông ta đã bị Tam, Tam Hoàng tử đưa đi rồi".
Vệ Kinh Đàn dừng lại trong thoáng chốc, khẽ nhíu mày rồi chợt hiểu. "Quả thực hắn ta cần một con át chủ bài để lập công chuộc tội".
"Ngươi biết chuyện đó sao?". Dung Ngọc ngạc nhiên, sao Vệ Kinh Đàn lại biết về con át chủ bài của Tam Hoàng tử?
Hắn cười khẽ rồi ngậm lấy vành tai cậu mà liếm mút: "Em còn nhớ Thái Thư không? Thầy lang thường tới phủ để trị thương cho ta khi còn ở kinh thành ấy. Thầy thuốc lang thang đó chính là sư phụ của Thái Thư, chỉ mới vài ngày trước họ vẫn đang cùng nghiên cứu phương thuốc chữa dịch bệnh, còn thiếu vài vị thuốc chưa xác định nữa là sẽ hoàn thành".
Dung Ngọc nhướng mi: "Thì ra là người của ngươi. Vậy thì ta, ưm... có được tính là đang dẫn sói vào nhà không nhỉ?".
Gã thanh niên thoáng im lặng rồi nói bằng giọng khàn khàn: "Cứ coi như ta đã âm mưu dụ dỗ em".
Dù đã chung đường, hắn vẫn chưa để lộ thân phận thật của mình cho Dung Ngọc biết, cũng chẳng dám nói cậu hay về mục đích ban đầu của hắn khi vào phủ.
Bởi tình yêu của hắn vốn không trong sạch.
Tiểu thiếu gia của hắn là vầng trăng treo giữa bầu trời, vừa cao ngạo lại vừa tôn quý, hắn chỉ là một con chó hoang đã sảy chân rơi xuống vũng bùn, vừa bẩn thỉu lại vừa hèn mọn.
Hắn chỉ biết đợi, đợi đến ngày thành công, cái ngày hắn bắt ánh trăng trên cao và nhốt cậu lại trong một nhà tù nơi cậu không thể trốn thoát.
Vệ Kinh Đàn sầm mặt xuống, bàn tay hắn cũng vô thức dừng lại – Dung Ngọc cứ ngỡ hắn đang lo Tam Hoàng tử sẽ thoát tội nhờ phương thuốc bí ẩn.
Cậu ôm cổ Vệ Kinh Đàn: "Ngươi không cần lo lắng. Dù hắn ta có được phương thuốc thì cũng chẳng sao đâu".
Hắn cụp mắt.
Dung Ngọc cười, cặp mắt hoa đào hơi nheo lại, đuôi mắt đỏ ửng cong cong. Một tia ranh mãnh xuất hiện thoáng qua trong đôi mắt ấy.
"Quân át chủ bài chỉ là át chủ bài khi một mình hắn ta biết đến nó. Nếu tất cả mọi người đều biết, ý nghĩa của át chủ bài cũng đâu còn nữa, phải không?".
Vệ Kinh Đàn ôm eo Dung Ngọc, khẽ cau mày.
Dung Ngọc không giải thích gì thêm nữa. Cậu cọ ngực mình vào lồng ngực rắn rỏi căng đầy của gã thanh niên, eo đong đưa nhẹ nhàng, cẩn thận né khỏi vết thương trên bụng để áp thân dưới đẫm nước vào bàn tay hắn.
"Ngón tay ngươi còn không cử động". Đôi mắt long lanh chìm trong ham muốn, cậu cố ý giễu cợt Vệ Kinh Đàn. "dương v*t của ngươi không dùng được nữa, chẳng lẽ ngón tay cũng vậy hay sao?".
"...". Vệ Kinh Đàn đâu còn tâm tư nghĩ đến chuyện gì khác, hắn sầm mặt, nghiến răng: "Để ta cho em xem nó có tác dụng gì!".
"Thôi, ta sợ ngươi sẽ chết trên người ta mất". Dung Ngọc châm biếm. Một giây trước khi Vệ Kinh Đàn nổi điên, cậu vuốt ve thứ nóng rực sau lớp vải, hương thơm ngọt ngào như hoa lan nở rộ. "Cởi quần ra, ta sẽ tự làm".
"A, được". Vệ Kinh Đàn ngoan như con chó đã được thuần, hắn im lặng một chốc rồi nhanh chóng nghe theo.
Ngoài kia trời nắng như đổ lửa, nhưng cảnh xuân trong căn phòng nọ chỉ vừa mới bắt đầu.
Vệ Kinh Đàn mê mẩn bao nhiêu dịu dàng âu yếm mà Dung Ngọc ban cho. Hắn nào hiểu được – vầng trăng sáng rực rỡ kia từ lâu đã biết hắn bị giam hãm trong bùn lầy, nhưng cậu vẫn nguyện đọa xuống trần gian vì hắn.
Lời tác giả:
Dung Ngọc *mỉm cười*: Cái gì ta cũng biết hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.