Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa

Chương 98: "Thiên tử phạm pháp, xử tội như dân thường"




Edit: Ryal
Tia nắng đầu ngày rọi xuống từ dãy núi xa xa, Tống Tử Khiêm cũng bước vào căn viện u ám.
Công chúa Lâm Ngu là người đầu tiên ngăn y lại.
Đã một tháng hai người chưa gặp mặt nhau. Tờ mờ sáng, ngôi nhà xây theo kiểu cổ nom như một ngục giam, họ đứng đối diện sau song sắt.
"Phò mã, chàng có biết dẫn quân vào nơi ở của một Hoàng tử là tội gì không?".
Trên tóc Công chúa Lâm Ngu cài những món châu ngọc tinh xảo vô cùng. Nàng vận y phục lộng lẫy, tư thái kiêu ngạo, hất cằm gọi Tống Tử Khiêm như đã gọi suốt bốn năm ròng – "Phò mã".
Tống Tử Khiêm không coi bản thân là Phò mã. Y thi đậu tiến sĩ, đề danh bảng vàng, là Trạng nguyên được đích thân Hoàng đế khâm điểm trước điện Sùng Chính, lẽ ra y phải ở lại viện Hàn Lâm, mai sau trở thành Đại học sĩ rồi gia nhập Nội các.
Nhưng một thánh chỉ ban hôn là đủ để phá tan nỗ lực suốt nửa cuộc đời y.
Hoài bão y mơ, sự kiêu hãnh y giấu trong cốt tủy, bao nhiêu tham vọng đầy nhiệt huyết, chúng tan đi như giấc mộng.
Người đời chỉ nghe danh "Tống Phò mã", chẳng ai nhớ đến một Tống Yến An.
"Phò mã, chàng về đi. Ta sẽ xin hoàng huynh tha cho chàng một mạng". Công chúa Lâm Ngu ngẩng cao đầu, xinh đẹp lộng lẫy, nhưng không giấu nổi đôi môi mím chặt và vẻ trấn tĩnh đầy gượng gạo trong ánh mắt.
Dường như miệng Tống Tử Khiêm mấp máy, nhưng y chẳng nói một lời. Cơn gió rét khiến khuôn mặt y nom lạnh lẽo đến kì lạ.
"Tam Hoàng tử đâu?". Y hỏi.
Công chúa Lâm Ngu lảng tránh: "Hoàng huynh đang bận, không có thời gian gặp chàng".
Công chúa nhìn người đàn ông trước mắt, hồi tưởng lại ngày đầu tiên gặp gỡ.
Phố xá nhộn nhịp phồn vinh, tân Trạng nguyên cài trước ngực một đóa hoa màu đỏ, cưỡi ngựa mà đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của trăm ngàn người.
Nàng đứng trên một tòa nhà cao vút, phải lòng chàng trai tuấn tú khôi ngô giữa làn gió xuân dìu dịu.
Thiếu nữ vội chạy về hoàng cung, xin phụ hoàng và mẫu phi gả mình cho chàng trai ấy.
Nàng không nghĩ sẽ có ngày này.
Người thanh niên nàng từng thương nhớ, vị phu quân chung chăn sẻ gối với nàng, hiện đang đứng trước mặt nàng với thanh kiếm dài trong tay. Y khép tội nàng bằng giọng nói lạnh nhạt nhất: "Công chúa Lâm Ngu, lén kinh doanh sòng bài, gieo trồng cấm vật Thần Tiên Túy, dung túng và dẫn dắt quan viên phạm tội mại dâm, chia bè kết đảng, can thiệp vào công tác bổ nhiệm trong quan trường, lừa bán dân lành, giúp đỡ Tam Hoàng tử độc chiếm mỏ muối riêng, buôn muối lậu...".
Dứt lời, y thản nhiên hạ lệnh: "Bắt giữ".
"Tống Yến An!". Lâm Ngu gào thật to, muốn đuổi theo nhưng bị binh lính sau lưng ghìm chặt lại, búi tóc gọn gàng xổ ra chút ít.
"Tống Tử Khiêm, ta là Công chúa!". Cuối cùng nàng cũng không còn gọi Tống Tử Khiêm là "Phò mã" nữa, nhưng bản thân nàng vẫn chìm đắm trong hư vinh của một Công chúa cao ngạo.
"Thiên tử phạm pháp, xử tội như dân thường".
Tống Tử Khiêm cầm kiếm bước ngang, không quay đầu lại.
Y băng qua hành lang yên tĩnh, đơn độc bước vào căn viện oai nghiêm nhất.
Viện chính thắp đèn sáng trưng, ba bốn nồi thuốc vẫn đang được nấu, mùi thuốc Đông y nồng nặc. Yến Minh Huyên ngồi trong sảnh, một tay cầm sách thuốc, tay còn lại day huyệt thái dương, nét mặt mệt mỏi vô cùng.
Hắn ta mở bừng mắt khi nghe tiếng bước chân vọng tới, thoáng sửng sốt khi trông thấy Tống Tử Khiêm, sau đó quát người hầu: "Yến An tới mà tại sao không ai báo cho ta biết!".
Người hầu quỳ rạp xuống: "Bẩm điện hạ, tất cả mọi người đều đã thức trọn một ngày hai đêm, khó có thể lo liệu chu toàn".
Yến Minh Huyên bảo gã cút xuống, sau đó mỉm cười với Tống Tử Khiêm: "Yến An mau ngồi xuống đi, đệ sang đây có chuyện gì thế?".
Nét mặt hắn ta hiền từ như thể hoàn toàn không biết đến những gì vừa xảy ra ngoài tiền viện.
Tống Tử Khiêm không muốn tốn công giả vờ giả vịt, nhưng y bị Yến Minh Huyên cắt ngang khi chưa kịp cất lời.
"Yến An, ta muốn báo cho đệ một tin tốt!". Yến Minh Huyên kích động đứng lên, hắn ta giơ tay chỉ vào những nồi thuốc đang sôi sùng sục. "Phương thuốc đã hoàn thành! Phương thuốc để chữa bệnh dịch đã được hoàn thành! Thái tử ở hiền gặp lành, trời cao có mắt, nhất định huynh ấy sẽ không sao!".
Người hầu của Yến Minh Huyên vội đỡ lấy hắn ta, lo lắng khuyên nhủ: "Xin điện hạ hãy mau ngồi xuống, người đã mất ngủ nhiều ngày để tìm kiếm phương thuốc chữa trị, sức khỏe của người là quan trọng nhất".
Yến Minh Huyên đẩy gã ra: "Ngươi thì biết cái quái gì? Thái tử là tương lai của sông núi Đại Chu, chỉ cần huynh ấy khỏe lại thì bách tính Dương Châu cũng sẽ khỏe lại, cái mạng quèn của ta có tính là gì?!".
Hắn ta ăn nói hiên ngang như thể sẵn sàng hi sinh cả tính mạng cho Đại Chu và cho Thái tử. Người hầu kia cũng nhìn hắn ta với vẻ sùng kính, đôi mắt đẫm lệ hết sức đau lòng.
Tống Tử Khiêm lạnh nhạt nhìn hai chủ tớ diễn kịch.
Đêm nay y đã làm ầm ĩ khắp mọi nơi, Yến Minh Huyên không thể không biết, vậy mà hắn ta còn vờ vịt thế này. Dối trá đến mức kinh tởm.
"Đi nào Yến An, đệ hãy tới gặp Thái tử cùng ta!". Yến Minh Huyên phấn khích vỗ vai Tống Tử Khiêm.
Tống Tử Khiêm lùi lại một bước.
"Đệ có ý gì?". Sắc mặt Yến Minh Huyên sầm xuống.
Tống Tử Khiêm bắt đầu luận tội: "Tam Hoàng tử Yến Minh Huyên, cấu kết với Công chúa Lâm Ngu để uy hiếp và hối lộ quan viên triều đình, trắng trợn vơ vét của cải, sát hại nhân dân, độc chiếm và khai thác trái phép mỏ muối, buôn muối lậu, con số ước chừng khoảng một trăm năm mươi tư thạch muối...".
Y kể rõ từng tội danh, mỗi chữ thốt ra lại khiến nét mặt Yến Minh Huyên lạnh lẽo hơn đôi phần. Vẻ ôn hòa và mừng rỡ đã hoàn toàn biến mất, mặt nạ của hắn ta cứ thế lung lay, gần như sụp đổ.
Yến Minh Huyên vẫn cố cười: "Đệ có chứng cứ không?".
Tống Tử Khiêm chẳng hề biến sắc: "Chứng cứ vô cùng xác thực".
"Được! Được! Được lắm!". Khóe môi Yến Minh Huyên co rúm lại, hắn ta bỗng nhiên cười lớn rồi vỗ tay: "Tống Tri châu quả là người tận tụy!".
Giọng điệu của hắn ta đầy mỉa mai trào phúng.
Kể từ bốn năm về trước, Tống Tử Khiêm đã trở thành con rối trong tay Yến Minh Huyên và Công chúa Lâm Ngu.
Y không thể làm tròn trách nhiệm, bị ép ăn không ngồi rồi, cũng chưa từng hoàn thành bổn phận của một Tri châu. Dân chúng Dương Châu lúc đầu vốn kính trọng y, tin tưởng y, giờ họ đã coi thường y, căm ghét y, thậm chí còn mang lòng thù hận y nữa.
Y là kẻ bị thóa mạ nhiều nhất Dương Châu này, sao có thể coi là tận tụy?
Nhưng Tống Tử Khiêm không dao động trước những lời mỉa mai ấy, y cứ im lặng như một tảng đá vô tri, lại như một thanh gươm đã rỉ sét. Sau bao nhiêu năm nhẫn nhịn giấu mình, y không cho phép bản thân dao động.
"Tam điện hạ, mời ngài theo ta về nha môn để thẩm vấn".
Yến Minh Huyên bật cười, vẻ khinh thường hiện lên trong mắt: "Ngươi thẩm vấn ta? Ta là Hoàng tử, ngươi lấy thân phận gì để thẩm vấn ta?".
Tống Tử Khiêm giơ kiếm chĩa thẳng về phía Yến Minh Huyên: "Ta có thể thẩm vấn bất cứ người nào".
Yến Minh Huyên nhìn thân kiếm, con ngươi co lại.
... Kiếm Thượng Phương, trên chém hôn quân, dưới chém nịnh thần.
"Nhị ca đưa ngươi thứ này?". Hắn ta cụp mắt nhìn máu loang lổ trên lưỡi kiếm, mùi máu tanh nồng gần như át cả mùi thuốc Đông y trong viện.
"Ngươi giết khá nhiều người rồi đấy nhỉ". Yến Minh Huyên cười nhạt. "Trước khi to gan làm loạn như thế, ngươi có từng nghĩ đến Tống lão phu nhân và em trai ngươi ở kinh thành chưa hả Tống Tử Khiêm?".
Hắn ta muốn lấy mẹ ruột và em trai ra uy hiếp Tống Tử Khiêm, suốt bốn năm nay luôn là vậy, hắn ta chỉ cần một chiêu trò duy nhất để ép Tống Tử Khiêm trở thành con chó quỳ gối dưới chân mình.
Nỗi hận ấp ủ bao năm chợt bùng lên như lửa cháy, gió bão rít gào trong tâm khảm, hai mắt Tống Tử Khiêm đỏ vằn, y gần như không kiềm chế nổi bản thân.
Đáy lòng y không ngừng gào thét, giết hắn ta đi! Giết hắn ta đi, rồi tất cả mọi chuyện đều sẽ kết thúc!
"Ngươi muốn giết ta sao?". Yến Minh Huyên không hề sợ sệt, thậm chí hắn ta còn nghiêng người về phía trước để lưỡi kiếm sượt qua cổ mình. Hắn ta thấp giọng nói: "Ngươi giết ta bây giờ cũng là giết Thái tử, giết trăm ngàn bách tính Dương Châu".
Yến Minh Huyên lại cười: "Cứ thử xem nào, Yến An".
Tống Tử Khiêm nghiến răng thật chặt, bàn tay siết chặt chuôi kiếm đến mức chuyển màu trắng xanh.
Đúng lúc đôi bên giằng co không ngừng nghỉ, một giọng thái giám lảnh lót bỗng vọng lại: "Thái tử đến...".
Yến Minh Huyên biến sắc, hắn ta trợn mắt thật to, không tin nổi – Thái tử đang bước vào, bình an vô sự.
Sao có thể thế được?! Lẽ ra bây giờ Thái tử đang nằm trên giường chờ chết mới đúng!
Thái tử vẫn còn yếu bệnh, cần có người dìu từng bước. Gã vừa đi vừa ho khan, mãi sau mới uể oải ngồi xuống ghế.
Gã thở ra một hơi thật dài rồi chậm rãi đưa mắt nhìn hai kẻ đang trong thế giằng co.
"Yến An, hạ kiếm xuống". Thái tử nói thật chậm.
Môi Tống Tử Khiêm mấp máy, y tra kiếm vào trong vỏ rồi bước sang.
Thái tử ngửi mùi máu tanh trên người Tống Tử Khiêm, cau mày trách mắng: "Yến An, ta đưa cậu kiếm Thượng Phương không phải để cậu giết người".
"Thần sẽ tạ tội với bệ hạ sau". Tống Tử Khiêm đáp.
Yến Minh Huyên nhìn Thái tử chằm chằm như muốn tìm kiếm dấu vết chứng tỏ gã là do kẻ khác hóa trang.
"Nhị ca, chẳng phải huynh đang nhiễm bệnh sao?".
Thái tử ho khan hai tiếng rồi dùng khăn che miệng với ý ra lệnh cho Đức Bảo giải thích thay mình.
Đức Bảo hắng giọng một cái, nói thật to: "Vào đêm hôm trước, y quán nhà họ Dương đã đưa phương thuốc chữa trị đến viện Thái tử. Chúng nô tài nhờ cậy Thái y kiểm tra kĩ lưỡng, sau đó tìm người dân nhiễm bệnh để thử thuốc, xác nhận phương thuốc thực sự có tác dụng rồi mới cho điện hạ dùng. Đến giờ Hợi hôm nay thì điện hạ đã giảm sốt và tỉnh táo lại".
Yến Minh Huyên lập tức quay đầu nhìn Dung Nguyệt đang đứng phía sau bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Dung Nguyệt lắc đầu đầy hoảng loạn, y không hề để lộ phương thuốc cho bất kì ai.
Kẻ nào? Kẻ nào đã để lộ phương thuốc?! Y quán nhà họ Dương, nhà họ Dương...
Là Dung Ngọc! Là Dung Ngọc lén lút giở trò! Sao y có thể quên Dung Ngọc được cơ chứ!
Dung Nguyệt và Yến Minh Huyên biết có thế lực thứ ba xuất hiện trong ván cờ sinh tử, nhưng họ cứ tưởng mình đã nắm chắc phần thắng trong tay nên chưa từng để tâm tìm kiếm.
Mặt Dung Nguyệt xám ngoét, hai chân mềm nhũn, y gần như không thể đứng vững được. Quân át chủ bài đã mất, họ lấy gì để chống lại Tống Tử Khiêm đây?
Yến Minh Huyên cũng liên tưởng đến Dung Ngọc, hai mắt hắn ta đỏ bừng, vừa giận điên lên vừa sợ hãi.
Một kẻ tàn tật không đứng dậy nổi như Dung Ngọc, một kẻ chỉ biết trốn ở sân sau, lại có thể khiến Dương Châu loạn cào cào! Hắn ta thực sự đã quá coi thường Dung Ngọc! Lẽ ra hắn ta nên giết chết Dung Ngọc ngay từ lần đầu tiên cậu có ý đối chọi với hắn ta khi còn ở kinh thành mới đúng!
Cõi lòng Yến Minh Huyên rối như tơ vò vì biến số đầy đột ngột, hắn ta gần như không bình tĩnh nổi, nhưng hắn ta vẫn nhủ thầm – tội mình không đáng chết. Tội lớn có thể khiến hắn ta rơi đầu là lén tập hợp quân binh, nhưng chưa ai phát hiện.
"Nhị ca ở hiền gặp lành, ta biết nhất định huynh sẽ không sao. Chỉ tiếc ta đã chậm chân nên không có phúc góp công giúp cho Nhị ca khỏe lại".
Chuyện đã đến nước này mà Yến Minh Huyên vẫn còn đang giãy chết.
Nhưng tiếng thở dài của Thái tử đã cắt đứt mọi vọng tưởng của hắn ta: "Minh Huyên, đệ khiến ta cực kì thất vọng".
Tiếng bước chân truyền đến, các binh sĩ dẫn theo một cô gái trẻ xuất hiện, cô trừng mắt với Dung Nguyệt và Yến Minh Huyên, đôi đồng tử căm hận đến tột cùng.
Yến Minh Huyên không nhớ gì về cô gái ấy, nhưng Dung Nguyệt thì không quên nổi. Chính tay y đã chọn lựa các tỳ nữ thử thuốc.
Mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, y ngã khuỵu.
"Tam Hoàng tử Yến Minh Huyên, tận mắt thấy Thái tử nhiễm dịch bệnh nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại giấu kín phương thuốc. Thái tử chính là Thái tử của Đại Chu ta, hành động của Tam Hoàng tử lần này chẳng khác nào khi quân phạm thượng. Xét cả những tội danh đã nêu từ trước, theo luật, Tam Hoàng tử sẽ bị chém đầu".
Giọng nói của Tống Tử Khiêm trong trẻo tựa ngọc vỡ châu tan thả trôi theo dòng suối lạnh, phá tan bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Vầng dương vượt lên đỉnh núi, bầu trời u ám tách làm đôi, cuối cùng một đêm dài đằng đẵng cũng đã gần kết thúc.
Lời tác giả:
Cuối cùng tui cũng viết xong đoạn này rồi, cảm giác hình như hơi loạn, sau này sẽ sửa thêm. Nhân vật Yến Minh Huyên tạm thời sẽ không chết, hắn ta là Hoàng tử, phải có thánh chỉ xử tội của Hoàng đế thì hắn ta mới chết, Thái tử cũng chưa thể ra tay để tránh việc Hoàng đế nghi ngờ. Yến Minh Huyên sẽ sống thêm một khoảng thời gian nữa nhưng không được phép thò mặt ra để giữ thể diện, tóm lại là chẳng khác gì đã logout. Dung Nguyệt là nhân vật tương đối quan trọng và cần thiết để thúc đẩy tình tiết truyện sau này, thế nên y vẫn sẽ xuất hiện thêm vài lần nữa, mọi người đừng chê, cứ mỗi lần y xuất hiện sẽ là một lần thắt chặt tình cảm giữa hai nhân vật chính. Thực ra tui cũng có hơi xấu hổ vì viết nội dung nhiều đến mức này, để chương sau cho tụi nó xoạc chia tay vậy hì hì hì.
Ryal's note: Chương mới nhất tác giả cập nhật là chương 159 vào ngày 12/8, tác giả có nói truyện sắp kết thúc rồi, đến ngày 17/8 thì bả lên Weibo nói sẽ sắp xếp lại tình tiết cho chỉn chu rồi viết và up lên một lượt. Sau đó bả chuyển sang viết tiếp ngoại truyện ABO cho đỡ xì chét (◉Θ◉) Cá nhân mình thấy cho đến chương 159 thì vẫn còn một vài vấn đề khó giải quyết, nhưng mình nghĩ truyện sẽ không vượt quá 200 chương đâu. Mấy chương cốt truyện ở cuối bắt đầu dài gấp đôi chương bình thường...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.