Nước mắt thuận hốc mắt rơi xuống thấm đẫm đệm chăn và quần áo, để lại một mảnh vết nước.
Chẳng bao lâu, tầm nhìn của Khúc Kỳ lại mờ đi, cô chỉ có thể nhìn thấy Boss rất mờ mịt ngồi đối diện nhưng không thể nhìn thấy biểu cảm của người kia.
Thịnh Tây Chúc: "Đừng suy nghĩ, chỉ là một ác mộng."
Giọng nói của nàng nghe rất kỳ quái, giống như đang đè nén cảm xúc nào đó.
Khúc Kỳ vô tri phản bác: "Không phải, đó là mộng đẹp!"
Lại nghĩ đến mộng, tim đều sẽ dấy lên cảm giác chua xót, hơi thở trắng như tuyết và cảm giác lạnh buốt ở ngón tay út. mái tóc đen nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt mình.
Thịnh Tây Chúc không nóng không lạnh nói: "Đã rất tốt, tại sao phải khóc."
Khúc Kỳ lấy mu bàn tay lau nước mắt, nức nở:
" Chỉ là vì đẹp quá lúc đánh mất sẽ khó chịu... Meo meo, ngươi lý giải sao?"
Cô lại lại khụt khịt rồi hạ giọng hít mũi một cái:
"Nói với ngươi những lời này, nhất định ngươi không hiểu? Dù sao ngươi chỉ là con mèo nhỏ nha."
Mèo con chỉ cần đáng yêu ngồi đấy là được, không cần bị những phiền não này ràng buộc.
Khúc Kỳ không có chú ý tới, ánh mắt của Thịnh Tây Chúc lướt qua gò má cô, bắp chân, rồi đến vết thương trên mắt phải, bờ môi mấp máy, hạ giọng một tiếng:
"... Ta hiểu."
Nàng làm sao lại không hiểu đâu. Nếu như lúc ấy đến chậm một bước nữa, nàng sẽ mất đi nha đầu này.
Khúc Kỳ ôm lấy đầu gối, cuộn tròn trong chăn khóc nức nở. Giống như một con tiểu hồ ly bị lạc, vết thương nó chằng chịt nằm co ro và tâm trí nó đang tự hỏi liệu có ai ở đó không.
Thịnh Tây Chúc nhìn nàng rất lâu, khẽ thở dài.
"... Rốt cuộc là ai, có thể để cho ngươi thương tâm như vậy."
Bình thường đều vui vẻ trì độn, giờ vì người trong mộng lại khóc thành thế này.
Khúc Kỳ níu lấy đệm giường, vô ý thức lắc đầu: "Ta không biết a."
Thịnh Tây Chúc: "Đừng đi tìm nàng."
Khúc Kỳ: "Ô, ta cố gắng."
Thịnh Tây Chúc có chút phiền muộn:
"... Nàng đối với ngươi thật quan trọng đến vậy sao?"
Nàng không biết tại sao đè ép yết hầu, giọng nói trở nên khàn khàn, Khúc Kỳ bỗng nhiên bị hung một chút, nước mắt lập tức giống vòi nước dường như rơi không ngừng.
"Ô ô ô, mèo hư! Ngươi nói lớn tiếng như vậy làm gì!"
Thịnh Tây Chúc: "..."
Nàng phiền não xoa thái Dương, cúi xuống mắt nói: "Không phải cố ý mắng ngươi."
Nhìn bộ dáng nha đầu này thương tâm, bản thân tựa hồ cũng lây chút cảm giác chua xót từ lâu không thấy.
Khúc Kỳ cắn môi nhìn nàng, bỗng nhiên nước mắt giàn giụa giang hai tay ra, nói:
"Meo meo, ôm một cái."
Thịnh Tây Chúc: "Không giận ta?"
Khúc Kỳ lắc đầu: "Ta biết, ngươi chỉ lo lắng ta. Đối với ta mà nói, ngươi cũng rất quan trọng."
Thịnh Tây Chúc ngắm đối phương một chút, vươn tay ôm chặt lấy tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly cọ tới cọ lui bên cổ nàng, những giọt nước mắt ấm áp rơi xuống làn da lạnh lẽo, lập tức khiến nàng ấm lên một chút.
Thịnh Tây Chúc không khỏi nhéo vào gáy Khúc Kỳ ngăn cản cô động đậy:
"Cẩn thận vết thương lại hở ra."
"Ờ."
Khúc Kỳ ngoan ngoãn ngồi xuống, ôm chặt lấy lưng Thịnh Tây Chúc, cảm giác an toàn thường trực lớn dần trong lòng cô.
Không biết từ khi nào, chỉ cần có con mèo nhỏ ở bên người, cô rất an tâm.
Đỉnh đầu bị xoa không nhẹ cũng không nặng, Khúc Kỳ chợt nghe Thịnh Tây Chúc không đầu không đuôi nói: "... Chỉ là cũng thôi sao?"
Khúc Kỳ nghiêng đầu: "Ân?"
Thịnh Tây Chúc thu tay lại, nói: "Không có gì."
Khúc Kỳ không để ý: "Nói trở lại, không phải trước đó ta ở hắc tổ sao? Meo meo ngươi mang ta về?"
Thịnh Tây Chúc ừ một tiếng.
Khúc Kỳ khẩn trương nói: "Thạch hầu đâu? Nó sao rồi?!"
Thịnh Tây Chúc thanh âm lạnh xuống: "Chết rồi."
Khúc Kỳ hít vào một ngụm khí lạnh: "Chết thế nào?!"
Loại Boss ẩn che giấu thực lực như vậy ngay cả nữ chính cũng khó giải quyết...
Chẳng lẽ là...
Khúc Kỳ nhìn vòng eo tinh tế mềm mại nữ nhân trước mặt, quả quyết lắc đầu:
Làm sao có thể, mèo nhỏ này gầy yếu thế này! Nó sao giết Boss, dựa manh hỗn qua ải sao?
Chẳng lẽ là lương tâm Tô Phù Vãn trỗi dậy, trở về tìm nàng thuận tiện chém chết con Boss?
Khúc Kỳ rút khỏi vòng tay mèo con, hỏi: "Lúc ngươi tìm ta có thấy Tô Phú Vãn không?"
Thịnh Tây Chúc: "Không có. Nàng ta cũng ở đấy à?"
Vừa nhắc tới Tô Phù Vãn, Khúc Kỳ nhịn không được nhăn mày, nắm chặt tay gõ lên ván giường:
"Quả nhiên, đồng đội heo đó sao có lương tâm mà quay lại. "
Thịnh Tây Chúc trong mắt tràn ngập nghi hoặc. Khúc Kỳ kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối, cuối cùng thở hổn hển nói thêm:
"Ta thực sự nghi ngờ rằng nàng ta cố tình ném chệch hướng thanh kiếm, làm sao chuẩn xác cắm đến đùi phải của ta? Chủ đích nàng ta không muốn ta đoạt thần binh mới đúng?"
"Dù có cần thiết hay không thì ta cũng không có hứng thú với món đồ chơi đó."
Dứt lời, nàng cúi đầu nhìn bắp chân bị băng bó của mình, cau mày, không thể biểu lộ sự đau, "Xong rồi, lần này đi đường đều không đi được."
Thịnh Tây Chúc: "Ta bôi thuốc mỡ cho ngươi, rất nhanh sẽ hảo."
Khúc Kỳ nghe tới thanh âm nàng lạnh như băng, lập tức ngẩng đầu, ngạc nhiên nói:
"Ngươi sao vậy, biểu tình thật đáng sợ."
Lần đầu tiên nàng nhìn Boss lộ ra vẻ mặt này, cảm giác lãnh khốc "Lão tử muốn hủy diệt toàn thế giới", quá dọa người.
Thịnh Tây Chúc nhìn nàng một cái, thần sắc hơi chậm:
"Ngươi nghỉ ngơi cho tốt."
Nói xong, nàng lập tức muốn quay người lại, Khúc Kỳ tranh thủ thời gian giữ chặt nàng.
"Ngươi muốn đi đâu?"
Khúc Kỳ kéo ngón tay Thịnh Tây Chúc, đung đưa trái phải,
" Sao ngươi có thể mặc kệ thương binh!"
Thịnh Tây Chúc che giấu trong mắt hung lệ, thấp giọng nói:
"Ta rất nhanh sẽ trở lại."
Khúc Kỳ đáng thương ngồi dậy đến: "Không bồi ta sao."
Thịnh Tây Chúc nhìn vẻ mặt đau khổ và chán nản của. "... Bồi, ngươi ngồi trước hảo."
Nàng lại ngồi xuống và đắp chăn cho nữ hài, rồi đứng dậy đi đến bàn rót một cốc nước và đưa cho Khúc Kỳ. "Cẩn thận bỏng."
Khúc Kỳ cầm tách trà lên thổi nhẹ cho nguội rồi uống một ngụm, dịu dàng đáng yêu như một con thú nhỏ đang uống nước.
Thịnh Tây ngồi ở mép giường lặng lẽ nhìn cô uống nước rồi đứng dậy bưng cốc đi. Khúc Kỳ nhìn xem bóng lưng nàng hiền lành làm việc, nhịn không được nói:
"Meo meo, ngươi là hảo mèo."
Khúc Kỳ mười phần kiêu ngạo mà nghĩ: Mèo con của người khác chắc chắn không thể rót nước cho chủ nhân, chỉ có nhà nàng meo meo có thể, bao nhiêu lợi hại a!
Thịnh Tây Chúc quay đầu nhìn nàng một cái: "Ngươi vừa mới nói ta hư."
Khúc Kỳ nghẹn một chút: "Ta nhất thời nói nhảm!"
Thịnh Tây Chúc mấp máy môi, lại nói: "Ta rất tốt sao?"
Từ khi bắt đầu biết chuyện, rất nhiều người đua đòi tán dương nàng. Khi đó, tất cả mọi người nói nàng là thiên chi kiêu tử, là người ứng cử chưởng môn đời tiếp theo, một số người nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ lại kinh sợ, trong khi những người khác lại chủ động đến gần và lấy lòng cô, tự xưng tri kỷ bạn tốt.
Sau này nàng mới thấu, những lời yêu thích cùng tán dương kia chung quy đều giả vờ.
Mũi nhọn lộ ra ngoài, chỉ toàn người đố kỵ cùng ghi hận.
Nhưng là Khúc Kỳ nói: "Ngươi là mèo con tốt nhất trên đời này, không có mèo so được ngươi nha."
Thịnh Tây Chúc lại hỏi: "Vậy ta so với người trong mộng ngươi, ai hơn hảo."
Khúc Kỳ chiến thuật ngửa ra sau: "Cái này so sánh được sao?"
Cảm giác là nói mất mạng đề...
Thịnh Tây Chúc: "Rất khó so?"
Khúc Kỳ quả quyết nói: "Đều rất tốt, các ngươi đều là của ta!"
Nàng nói xong mới phát hiện, nghe vào thế nào có chút tham lam?!
Thịnh Tây Chúc không nói, từ trên cao nhìn xuống liếc nhìn nàng. Khúc Kỳ cảm thấy sắc mặt nàng ấy có chút khó coi, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt dữ tợn, dường như không hài lòng với câu trả lời.
Cô lập tức thức thời: "Đương nhiên mèo con tốt nhất, người kia hoàn toàn kém hơn ngươi! Ta đều không nhớ rõ nàng, không quen biết nàng ta chút nào!"
Thịnh Tây Chúc sắc mặt dịu lại, bộ dáng được dỗ dành thành công.
Nàng hướng về phía trước mấy bước, bỗng nhiên biến thành mèo, chủ động nhảy đến bên cạnh Khúc Kỳ.
Ánh nắng ấm áp từ cửa sổ chiếu vào, chiếu lên làn da và mái tóc rối bù của nó, nhuộm thành màu vàng nhạt, sờ vào rất dễ chịu
Thương binh Khúc Kỳ gian nan đưa tay, xoa đầu con mèo hồi. Mèo đen cọ sát cánh tay cô nương rồi ngồi xuống: "Meo."
Khúc Kỳ: "Ngoan ngoan."
Khi ngươi xấu hổ biến thành mèo con, chị đây xem ra biết tỏng rồi.
Cô quay người lại, cảm thấy mặt và người đều nhớp nháp, chắc là do thuốc bôi nên cô thay một kiện áo sạch sẽ vừa vặn và thoải mái. Giây sau, Khúc Kỳ kịp phản ứng:
"A, meo meo ngươi giúp ta đổi quần áo?"
Mèo đen: "Meo." Nếu không thì sao.
Khúc Kỳ gương mặt nóng lên: "!"
Cô đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, đưa tay ôm con mèo đen vào lòng xoa xoa:
"Ai nha, làm sao bây giờ... Để mèo nhỏ nhìn thấy hết rồi."
Mèo đen cứng một chút. Nó không khỏi nghĩ tới cảnh nó đang thay hộ quần áo, tất cả đều tập trung bôi thuốc lên vết thương Khúc Kỳ căn bản không để ý đến những thứ khác.
Khúc Kỳ cúi đầu ngượng ngùng:
"Khụ, tỷ tỷ đây có thân hình rất tốt? Không cần ao ước, lại qua mấy năm ngươi cũng có thể."
Mèo đen: "..."
Nhân thân của nàng mười tám tuổi, luận thân cao cùng dáng người, vẫn là so Khúc Kỳ mười sáu mười bảy tuổi đều khá một chút.
Nó quấn đuôi quanh cổ tay Khúc Kỳ để ngăn cô tiếp tục nói bậy nói bạ tiếp.
Khúc Kỳ: "A, tiểu yêu tinh câu người, ngươi thành công hấp dẫn chú ý của tỷ đây."
Khoảnh khắc ôm con mèo, cô cảm thấy bản thân tràn đầy năng lượng.
Trên thế giới không có chuyện gì không thể dùng hút mèo để giải quyết, nếu như có, kia tranh thu hút một hồi đi!
Đúng lúc này, một cỗ linh áp phá vỡ bầu trời mây xanh bí cảnh Vân Sinh, để lại bầu trời vạn sắc, chiếu sáng cả thế giới như ánh sáng ban ngày mà không có một tu sĩ nào không khỏi vì ngừng chân.
Khúc Kỳ cũng chú ý tới ngoài phòng động tĩnh, ra bên ngoài cửa sổ liếc nhìn, giật mình nói: "Trên trời thứ gì sáng thế? UFO sao?!"
Mèo đen ngẩng đầu, con mắt vàng kim như có điều suy nghĩ híp híp.
Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ không trung:
"Các vị các đạo hữu, hiện nay bí cảnh Vân Sinh xảy ra một chút đại sự, vì cam đoan các vị tiểu hữu an toàn, bí cảnh đã sớm mở ra. Mời các vị bảo trì trấn định, nhanh chóng tìm ra con đường gần nhất để rời khỏi bí cảnh."
Khúc Kỳ nghe được, giọng nói kia rõ ràng chính là lão đầu Tĩnh Thù!
"Đại sự?"
Khúc Kỳ suy tư nói, "Bọn họ đã biết chủ nhân bí cảnh chết rồi? Nói lên đến, hắc tổ đều sụp, vì cái gì bí cảnh còn không có giường đâu?"
Nàng không nghĩ rõ ràng, lại nghe Tĩnh Thù tiếp tục nói:
" Nếu đạo hữu nào vì nhiều lý do bất khả kháng mà tạm thời không thể rời khỏi bí cảnh, xin hãy chú ý tuân theo những quy tắc sau có thể giúp đỡ ngươi"
"Chú ý, phải tuân thủ tất cả quy tắc, nếu không Vấn Kiếm tông khó để bảo đảm nhân thân của ngươi an toàn!"
Khúc Kỳ: "Sự tình gì nghiêm trọng vậy?"
Cô nhìn bản thân đầy vết thương, thời gian ngắn nhất định là không ra được, kia liền nghe một chút quy tắc này là cái quỷ gì.
Tĩnh Thù chậm rãi nói:
"Quy tắc một, nếu ngươi cùng một chỗ với đồng môn, bất luận thời điểm nào làm ơn tất bảo trì cảnh giác, nếu nhìn thấy bọn họ bỗng nhiên rời đi ngươi để hành động đơn độc, đừng ngăn cản bọn họ. Bởi vì bọn họ có khả năng đã không phải đồng môn của ngươi.
Hai, đừng đứng trong bóng râm quá lâu. nếu thấy cái bóng dưới chân mình hơi lạ, bảo trì trấn định bình tĩnh rời đi, đừng để nó phát hiện ngươi, thời gian cách mỗi một canh giờ kiểm tra một lần.
Ba, xin lưu ý rằng nó không an toàn vào ban ngày và an toàn nhất vào ban đêm. Ban ngày nó mượn ánh sáng tìm tới ngươi, ban đêm lúc nó rất khó tìm ngươi.
Bốn, Đừng sử dụng bất cứ thứ gì quá sáng ở nơi tối. Nó thích ánh sáng và ngươi sẽ bị nó chú ý.
Năm, nếu như gặp phải có người hướng ngươi xin giúp đỡ, hoặc là muốn gia nhập đội ngũ của ngươi, hoặc là đột nhiên đến gần ma thú, mời nhiều lần kiểm tra lòng bàn chân hắn bóng tối có vấn đề hay không. Nó có thể là bất kỳ hình dạng con người nào, nó có thể là bất kỳ hình dạng nào, con chim, nước hay con cá, nó ở khắp mọi nơi, nhất định phải cẩn thận nhận biết nó!
Sáu, nếu ngươi vô tình bắt gặp nó và tận mắt nhìn thấy bản thể của nó, đừng ngần ngại duy trì lý trí của mình bằng mọi giá. Ghi nhớ ngươi là nhân loại, hãy nhớ con người trông như thế nào. nhân loại là hai con mắt ngang sắp xếp ở cái mũi hai bên sinh vật, nhân loại có thể đứng thẳng hành tẩu, nhân loại không phải là chất lỏng màu đen sinh trưởng, nhân loại không thể di động thông qua bóng tối.
Bảy, lối ra của cõi bí mật nằm ở những khu vực có xếp hạng cao nhất. Nếu ai đó tự xưng là thủ vệ bí cảnh muốn mang ngươi rời đi thì đừng tin vì thủ vệ căn bản không tồn tại. ở tất cả.
Tám, nếu như trái với kể trên tùy ý một đầu quy tắc, mời không tiếc bất cứ giá nào liên hệ ngươi sư tôn, bọn họ sẽ vì ngươi cung cấp trợ giúp.
Chín, Ca ngợi loài người là ca ngợi lòng dũng cảm. Sự vĩ đại của loài người là sự vĩ đại của lòng dũng cảm! Hãy luôn lý trí, đoàn kết và dũng cảm dù ngươi ở đâu, điều đó sẽ giúp ngươi tìm ra bí quyết thoát ra."
Khúc Kỳ oa một tiếng, kích động vỗ đùi: "Khá lắm, quy tắc chuyện ma rất hay!"
Mèo đen: "...". Tai nó giật giật, lại nằm xuống giường.
"Hắn nói cái bóng cái gì? Hắn nói có người có thể xuyên qua bóng tối?!"
Khúc Kỳ mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhỏ giọng thầm thì,
" Sóng cũng xuyên qua nó sao?"
Không thể nào, nhị thứ nguyên người xuyên qua đến một lần nguyên lại biến thành thứ nguyên sao?
Khúc Kỳ nghĩ xem còn ai khác trong tiểu thuyết gốc có thể điều khiển bóng chuyển động và đột nhiên một tia sáng lóe lên!
Ôi chao, sao ta lại quên nữ nhân kia.
Lúc đầu cho rằng chỉ là một tiểu Boss, không nghĩ tới... Lớn sắp tới!
Khúc Kỳ nháy mắt ôm chặt mèo đen, vẻ mặt cầu xin:
"Quả, quả nhiên là Đại ma vương, nàng ta cũng tới bí cảnh!"
Mèo đen: "... Meo."
Tại sao lại là cái Đại ma vương kia, thèm người của nàng thật nhiều, phiền.
Nó cuộn đuôi tiến lại gần cánh tay Khúc Ký an ủi như vỗ về, như muốn bày tỏ:
Không sao đâu, Không có chuyện gì, có ta ở đây ngươi liền không cần tuân thủ bất luận quy tắc gì.
Mèo đen nheo mắt mỉa mai. Trên thực tế, những quy định đó không có tác dụng ràng buộc gì cả.
Tĩnh Thù chỉ sợ cũng biết, bộ quy tắc này có lẽ chỉ là để khoe khoang và thể hiện sự quan tâm của hắn đối với đệ tử của mình.
A, thật sự là một kẻ giả nhân giả nghĩa.
Khúc Kỳ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của mèo đen lên, trìu mến nhìn nó:
"Meo meo, nếu như ta ở bí cảnh bị nàng ta chộp được, ngươi cũng không cần quản ta, chạy càng xa càng tốt."
Mèo đen lập tức xù lông: "Meo?!" Không có một câu ta thích nghe. Có ta ở đây ai dám động đến ngươi?
Khúc Kỳ một bên cho nó vuốt lông, một bên hiểu chi lấy lý:
"Nghe tỷ một lời khuyên, nàng ta rất kinh khủng, ngươi căn bản không đấu được. Giống ngươi con mèo nhỏ yếu như vậy, vài phút liền bị nàng nuốt chửng."
Mèo đen cười lạnh.
A, ta ngược lại muốn xem xem là ai khiến ngươi sợ hãi? 3
Tĩnh Thù đọc xong nội quy, bầu trời trong xanh bên kia lập tức tối sầm, toàn bộ bí cảnh dần dần trở lại hình dáng trước đây, nhưng một chút không thể diễn tả sợ hãi đã lặng yên lan tràn trong đám người.
Mấy ngày về sau, một đám người tu hành đi qua thanh khê trong tình trạng kiệt sức, sôi nổi dừng lại nghỉ ngơi đàm luận.
Một người nói: "Kia quy tắc nghe giống như quái dọa người, có cái gì ma thú có thể truyền tống thông qua bóng tối a? Cái này cũng quá đáng sợ a?"
Thiếu nữ khác nhỏ tuổi hơn nói: "Không, khẳng định không phảima thú. Thông thường ma thú có mạnh như vậy sao?"
Một tiểu tử cường tráng có lực cũng nói nói: "Ta sư huynh vừa mới truyền âm nói cho ta, có thể là cường đại gì ma tu xông vào bí cảnh, trưởng lão không nghĩ tạo thành chúng ta khủng hoảng, mới không có nói rõ rốt cuộc là cái thứ gì."
Thiếu nữ nói: "Không nói những thứ này, mệt mỏi quá nha, kề bên này có thể có chỗ nghỉ là tốt."
Có người đứng dậy đi ra suối uống nước, bỗng thấy xa xa có một căn nhà gỗ, đôi mắt sáng ngời, xua tay nói: "Mọi người, mau nhìn nơi đó có gian phòng ốc, chúng ta có thể đi trong phòng tạm thời nghỉ chân."
Đám người không khỏi mặt lộ vẻ mừng rỡ, bọn họ đều là đệ tử Minh Nguyệt sơn trang, quen sống trong những căn hộ sang trọng, quần áo là thứ quý giá nhất, khi đến nơi sơn dã trong rừng rất không thích ứng, vừa thấy rốt cục có phòng ốc, sôi nổi kích động lên.
Thiếu nữ chần chờ nói: "Vạn nhất bên trong đã có người ở làm sao bây giờ a?"
Cường tráng thiếu niên nói: "Hi, cái này có gì? Người chúng ta nhiều, không giả. Ghê gớm trả hơn điểm linh thạch, để bọn hắn đem phòng cho chúng ta ở."
Một cái khác gầy gò thiếu niên hỏi: "Nếu như bên trong có ma thú hoặc bẫy, nên làm cái gì?"
Thiếu nữ nói: "Vậy chúng ta tiến trước cửa cẩn thận một chút, trước gõ cửa một cái nhìn tình huống gì."
Đám người trùng trùng điệp điệp đi đến trước nhà gỗ, cẩn thận quan sát một phen.
Mà trong nhà gỗ, Khúc Kỳ nửa quỳ trên giường xé bỏ lớp băng bó. Sau khi Boss bôi thuốc cho cô, những vết thương nghiêm trọng trên cơ thể cô gần như đã lành hoàn toàn, tuy nhiên bắp chân cô vẫn chưa mịn màng và cô đi khập khiễng một chút khi đi trên đường. Cô cởi bỏ hết băng vải, đứng dậy tại chỗ, nhảy lên vài cái, vỗ ngực dậm chân hưng:
"Ta muốn đánh mười!"
Thịnh Tây Chúc: "..."
Nàng đi đến Khúc Kỳ bên cạnh, đè Khúc Kỳ tràn đầy sức sống lại:
"Như thế phấn khởi làm gì."
Khúc Kỳ: "Nằm trên giường vài ngày, toàn thân ta đều khó chịu."
Thịnh Tây Chúc: "Ngươi không phải thích nhất nằm ngửa a?"
Khúc Kỳ nghiêm túc nói: "Làm sao có thể gọi nằm ngửa? Cái này gọi là chiến thuật tính khổ nhàn kết hợp, lúc nằm nên nằm, lúc thức dậy nên sống động lên. Nằm không thì khác gì người thực vật đi!"
Thịnh Tây Chúc: "..."
Nhưng vào lúc này, cửa nhà gỗ bỗng nhiên bị gõ. "Xin hỏi bên trong có người ở đây không?"
Thịnh Tây Chúc ôm cánh tay mà đứng, cười như không cười: "Ngươi mười tới rồi."
Khúc Kỳ: "..."
Nàng cao giọng đáp: "Có người, các ngươi là?"
Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện trở nên kích động, một vị thiếu niên trả lời:
"Chúng ta là đệ tử Minh Nguyệt sơn trang, nghĩ cùng ngươi tâm sự, không biết đạo hữu có thể nể mặt."
Khúc Kỳ và Thịnh Tây Chúc nhìn nhau, người sau tỏ vẻ thản nhiên, hiển nhiên không có ý can thiệp vào cách làm của cô.
Khúc Kỳ lập tức bước tới và mở cửa. Trước cửa có sáu nam nữ thanh niên, đều mặc quần áo Minh Nguyệt Sơn trang, sắc mặt xám xịt, đôi mắt đen láy, xem ra đã hơn một năm không có một giấc ngủ ngon. Ngay cả trong trạng thái mệt mỏi như vậy, lưng của họ vẫn thẳng, đôi mắt sáng ngời và khí chất quý phái không hề giảm đi.
Thiếu niên cầm đầu trông thấy nàng, trong mắt xẹt qua một tia kinh diễm:
"Cô nương là đệ tử Vấn Kiếm tông?"
"Ngươi hảo a." Khúc Kỳ đánh giá bọn họ, "Gõ cửa có chuyện gì không?"
Thiếu niên trả lời: "Là như vậy, chúng ta đi đường mệt mỏi, mấy ngày nay ngủ không ngon giấc, muốn hỏi cô nương có muốn nguyện ý cho chúng ta ở vài ngày không."
Những người khác lén nhìn vào nhà gỗ thì thấy trong phòng chỉ có hai cô gái, bóng tối dưới chân họ cũng bình thường, không khỏi mỉm cười nhẹ nhõm.
Khúc Kỳ: "..."
Cảm giác bị coi thường là chuyện gì xảy ra? Tốt xấu cảnh giới của nàng là nơi này cao nhất tốt sao!
Cô quay đầu nhìn Boss, thấy đối phương không có tỏ thái độ, nhất thời có chút do dự.
Khác một thiếu nữ nũng nịu nói:
"Vị sư tỷ này, ngươi được được hảo, nhường phòng đến cho chúng ta ở vài ngày đi, có được không đi?"
Nói xong, nàng còn hoạt bát chớp mắt với Khúc Kỳ, dùng tới chiêu làm nũng.
Khúc Kỳ ánh mắt khó nói: "Ngươi nhìn lên đến rõ ràng lớn hơn ta nhiều, kêu cái gì sư tỷ a?"
Thiếu nữ nghẹn một cái.
Cường tráng thiếu niên thấy nhà mình sư muội kinh ngạc, lập tức không có sắc mặt tốt, khí thế hùng hổ nói:
"Uy, chúng ta muốn phòng của ngươi là để mắt ngươi, đừng được đà lấn tới."
Khúc Kỳ: "?" Rốt cuộc là ai ở đây làm càn!
Một người thiếu niên khác hướng trong phòng Thịnh Tây Chúc gọi:
"Sư muội, ta nhìn ngươi cũng là Minh Nguyệt sơn trang người, cùng một chỗ khuyên nhủ cô nương này, để nàng đem phòng cho chúng ta ở vài ngày là được, chúng ta có thể trả linh thạch."
Thịnh Tây Chúc nhìn hắn một cái, không có phản ứng hắn.
Thiếu nữ lôi kéo góc áo thiếu niên cường tráng, ánh mắt rơi vào một góc nhà gỗ, nói: "Sư huynh ngươi nhìn, trên bàn còn có cao chữa bệnh cùng dược thảo đâu."
Nói xong, nàng nhẹ nhàng vuốt ve vết thương dài trên cổ, trong mắt hiện lên vẻ điềm tĩnh và đáng yêu. Thiếu niên cường tráng thấy thế, đẩy Khúc Kỳ ra liền đi vào nhà, quăng linh thạch hướng trên bàn, nghênh ngang nói: "Nha, cho ngươi linh thạch, lần này nên hài lòng chưa?"
Những người khác thấy thế sôi nổi hướng trong phòng đi, lại bị cô bé trước mắt đưa tay cản lại.
Khúc Kỳ sách một tiếng: "Cầu đậu bao tải, ta còn chưa nói muốn bán cho các ngươi a?"
Thiếu niên cường tráng giật mình hai mắt trừng lớn: "Nha đầu, đây là linh thạch, ngươi không hài lòng?"
Khúc Kỳ đưa ra một cái tay chỉ, quơ trái phải một cái, sắc mặt thâm trầm:
"Ta không phải loại nữ nhân kia dùng tiền có thể thu mua!"
Đám người chiến thuật ngửa ra sau, giật mình trừng mắt nàng:
"Khá lắm, nghĩ không ra thế gian còn có nữ tử như thế thanh cao cao ngạo, xem tiền tài vì rác rưởi?"
Chỉ thấy Khúc Kỳ mỉm cười, tư thái cao ngạo: "Đến thêm tiền!"
Đám người: "...". Lời nói mới rồi rút về.
Thiếu niên cường tráng cắn răng nói:
"Ta thêm mười khỏa linh thạch nữa, lần này được rồi?"
Nói xong, hắn lấy trong túi ra mấy viên linh thạch, đặt lên bàn.
Khúc Kỳ tiến lên đánh giá một ít linh thạch, gật đầu: "Đi thôi."
Vốn là nàng không có ý định ở trong căn nhà này, đám người này nghĩ ở, kia liền thuận nước đẩy thuyền bán cho bọn hắn, bản thân còn kiếm tiền, cớ sao mà không làm?
Bây giờ đã có thể hành động, nhanh chóng tìm tới lối ra mới được. Miễn cho đến lúc đó ở bí cảnh đụng phải Thịnh Tây Chúc, một người một mèo thật chỉnh tề biến thành buổi chiều điểm tâm ngọt của đại ma vương.
Nàng không có chú ý tới, một người trong đám người kia thỉnh thoảng ở liếc trộm Thịnh Tây Chúc.
Hắn nhẹ nhàng đến gần mỹ nhân thanh lãnh kia, lại phát hiện đối phương từ đầu đến cuối đều không có liếc hắn một cái, ánh mắt lãnh đạm vẫn luôn rơi trên người cô gái ở phía trước.
Lúc nàng nghe thấy nữ hài nói "Thêm tiền", tựa hồ rất nhẹ cười một tiếng, sau đó rất nhanh khôi phục thần sắc lãnh đạm.
Thiếu niên nhìn nàng cười đến chóng mặt.
Thấy Khúc Kỳ đồng ý bán phòng, hắn nhịn không được tiến lên một bước, sợ hãi đề nghị nói: "Vị sư muội này... Không thì hai vị muốn hay không gia nhập đội ngũ của chúng ta, như vậy thì có thể ở cùng nhau phòng."
Nói xong, hắn lại liếc nhìn Thịnh Tây Chúc một cái, ánh mắt lại càng che càng lộ dời đi.
Khúc Kỳ nhìn xem hắn một bộ thiếu niên hoài xuân tư thái, trong lòng đoán cái tám chín phần mười.
A, vạn người mê con mèo nhỏ lại bắt đầu phát mị lực rồi!
Nhất định chính là Omega, chỉ dùng tin tức tố liền mê hoặc người đầu óc choáng váng.
Khúc Kỳ hai tay chống nạnh, hừ lạnh nói:
"Ngươi ở ngay trước mặt ta nghĩ thông đồng ta m... Người, thật là quá đáng a?"