Editor: Jessie (cảm ơn cậu đã giúp tui edit <3)
[ Liệu bây giờ hắn ta còn ở đây không? ]
Hoài Giảo không phải là người có bệnh sạch sẽ, nhưng trong lúc vô tình chạm vào loại 'đồ vật' khác của nam giới, cậu không thể khống chế được, cả người đều buồn nôn.
Ngoại trừ buồn nôn, còn có chút sợ hãi.
Dù suy đoán trong lòng đã rõ ràng tới một trăm phần trăm nhưng tận mắt chứng kiến sự việc này, vẫn sẽ khiến người ta sởn cả gai ốc, nổi hết da gà, nghĩ đến mà sợ không thôi.
8701 nói: [ Không còn nữa rồi. ]
Đầu ngón tay trắng nõn vì cọ rửa quá mạnh tay dưới làn nước ấm mà bắt đầu ửng đỏ, tạo nên một sự tương phản rất lớn với khuôn mặt tái nhợt của Hoài Giảo, mặt cậu chẳng khác nào đồ sứ trong nhà tắm là bao.
Hoài Giảo rất muốn hỏi hệ thống, tại sao lại không cho cậu biết.
Nhưng những lời vừa định nói, cậu lại nhớ ra, mỗi khi có vấn đề kì lạ xảy ra, hệ thống sẽ có những hành động kì lạ nhỏ, ví dụ như thay bàn chải vào mỗi sáng, thúc dục cậu đặt camera, cho phép cậu dùng điểm để đổi phòng....
8701 đã không ngừng nhắc nhở cậu.
Ngoài cậu ra, trong nhà còn có người thứ hai.
[ Có phải nó liên quan đến cốt truyện chính không, nên cậu không thể nói trực tiếp cho tôi...]
8701 không chút suy nghĩ, trực tiếp trả lời: [ Ừm. ]
Trong phòng khách đã có hai hộp cơm được đặt sẵn, vì thời gian dài chưa mở ra mà bao nilon trong suốt bốc ra hơi nước.
Hoài Giảo sớm không còn tâm trạng ăn uống, vừa rồi cảm giác nhớp nháp trên xúc tua làm cổ họng cậu nghèn nghẹn.
Bình thường với những tình huống thế này, cậu sẽ lập tức kiểm tra cửa sổ, đem tất cả cửa ra vào đều khoá kĩ, sau đó kiểm tra camera.
Nhưng Hoài Giảo lại không dám.
Những dấu tay xuất hiện trên người cậu sáng nay với cơn đau họng, khiến cậu không thể tiếp tục giữ bình tĩnh và suy nghĩ về nó nữa.
[ Tôi không muốn ở đây nữa. ] Khác với những lần trêu đùa làm bộ làm tịch trước đây, bây giờ Hoài Giảo thật sự không muốn ở trong căn phòng này nữa.
8701 trả lời cậu: [ Được. ]
Chẳng qua bây giờ đã muộn, muốn lập tức chuyển nhà là điều không thể.
Không biết người kia có chìa khóa nhà của cậu hay chỉ là một tên tội phạm kỳ cựu, xuất quỷ nhập thần*, đến rồi đi không một lý do. Có khi bây giờ còn chưa đi xa, chỉ là đang trốn trong bóng tối, nơi mà Hoài Giảo không nhìn thấy, tỉ mỉ quan sát nhất cử nhất động của cậu, hoặc khi cậu ngủ quên, tên đó lại từ trong góc nào đó hiên ngang mà đi vào phòng cậu, đối mặt với gương mặt vô tri say giấc của cậu, làm ra những việc ghê tởm.
Hoài Giảo chỉ cần nghĩ đến tinh dịch của tên đàn ông trên ống thoát nước, đã không khống chế được mà lạnh run người, nổi hết cả da gà.
8701 thấy vẻ mặt khó coi của cậu, nhịn không được đề nghị: [ Nếu sợ như vậy cậu có thể ra ngoài ngủ một đêm ]
[ Gần đây có khách sạn, đêm nay không ở đây cũng được. ]
Hoài Giảo nghe theo lời đề nghị của 8701, balo còn không kịp mang theo, chỉ tùy tiện thay một bộ quần áo, cầm điện thoại, chìa khoá nhà và chứng minh thư ra cửa.
Phần mềm hiển thị khách sạn gần nhất cách đây mấy trăm mét ở phía đối diện quốc lộ. Khi ra khỏi tiểu khu một lần nữa, trên đường vẫn còn rất nhiều người lần này không chỉ những người thích hóng drama, còn có phóng viên ở đài truyền hình kéo đến không ít.
"Theo nguồn tin chúng tôi được biết, vụ án này là vụ mất tích của thanh niên thứ hai ở thành phố trong một tháng qua..."
Một nam phóng viên đứng bên đường cầm chiếc micro có logo của đài truyền hình, nam phóng viên đeo kính tràn đầy hưng phấn khi thu thập được một tin tức lớn, anh ta nói một cách hăng say, trước máy quay giải thích chi tiết về danh tính thật của nạn nhân trong vụ việc với lòng kính nghiệp.
Rõ ràng đã sớm nổi lên từ lâu.
Hoài Giảo cau mày nhanh chóng lướt qua, người chịu trách nhiệm đưa tin của đài thậm chí còn không rõ nội tình vụ án như cậu, một học sinh bình thường không hề có thủ đoạn gì.
Hoài Giảo nghĩ đến đây, không khỏi nhớ tới nam nhân mặc tây trang không rõ thân phận -Nghiêm Thù- người đã tình cờ tiết lộ thông tin về vụ bắt cóc cho cậu.
Có lẽ là vì ở vị trí hẻo lánh, vùng lân cận lại toàn khu dân cư, vậy nên khi Hoài Giảo và thì vệ sinh ở nơi này rất sạch, sau khi đăng ký phòng ở quầy lễ tân xong cậu lên lầu.
Cậu ra khỏi nhà mà không mang theo đồ đạc, vào phòng được một lúc thì điện thoại báo pin yếu, Hoài Giảo lại không để ý lắm mà ném nó sang một bên. Cậu không phải là người thích lướt mạng xã hội, trong hai phó bản này thì nhu cầu sử dụng điện thoại không cao, công dụng duy nhất của nó bây giờ có lẽ là để đán Tần Dã thuận tiện liên lạc với cậu.
Từ vụ giết người ở khu xóm nhỏ đến việc phát hiện có người lạ vào nhà mà cả đêm Hoài Giảo không thể ngủ ngon giấc.
Từ giữa trưa cậu không ăn gì, đến bây giờ cũng không thấy đói, Hoài Giảo nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, bên tai lại quanh quẩn tiếng bàn tán của đám người về nam sinh mất tích.
"Thi thể bị nhét trong nắp cống."
"Bị chuột gặm chỉ còn bộ xương khô."
Bị sát nhân giết hại một cách tàn bạo, lại xấp xỉ tuổi cậu, còn sống cùng một tiểu khu...
Thi thể ở quốc lộ kia, nơi cậu mỗi ngày đều đi ngang qua, có lẽ là cách một cái nắp cống, thi thể nam giới trắng bệnh và sưng tấy vì ngâm trong nước lâu mà cơ thể co lại, bẩn thỉu nằm trong cống rãnh.
Đôi đồng tử xám xịt, vì thi thể cứng đờ mà khép hờ, chỉ có thể ngẩn ngơ mà nhìn từng người từng người lướt ngang qua nắp cống
(Tưởng tượng một ngày nào đó phát hiện luôn có 'người' nhìn mình từ nắp cống...( ・– ・ ;)ゞ)
Giấc ngủ của cậu không tốt, trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, điều hòa trong phòng bật không cao lắm, Hoài Giảo cuộn tròn trong chăn, trước mắt là thi thể dưới cống.
Mất điện, trong phòng tắm hẹp vào tối tăm, một dòng chất lỏng bắn tung tóe lên phòng tắm.
Mùi tanh nồng nạc bao trùm tấm kim loại của ống thoát nước, Hoài Giảo không biết chân tướng, cầm trong tay để sát vào.
..
Di động còn lại 20% pin, tối qua đã sớm tự động tắt máy, Hoài Giảo rời giườngn, vì hôm qua chỉ ăn một chút cơm và cả đêm mơ ác mộng mà khi tỉnh dậy sắc mặt cậu rất kém.
Trước gương phòng tắm phản chiếu khuôn mặt trắng bệnh của cậu, chiếc cằm nhòn nhọn dính nước, cậu cau mày, dáng vẻ suy yếu.
[Tôi muốn lập tức chuyển nhà...] Hoài Giảo nhỏ giọng nói với hệ thống.
[Được] 8701 đồng ý rất nhanh, chỉ trong vài phút tìm kiếm, nó đã tìm được một nơi tốt cho cậu. [Có một tòa nhà mới ở phía Tây thành phố. Có rất nhiều phòng đơn cho thuê, chiều nay cậu thu dọn đồ đạc đến tối là có thể dọn vào.]
Hoài Giảo nghe xong tâm tình mới tốt lên một chút.
Buổi sáng cậu có một tiết hoá, cơ bản là có thể trực tiếp xin nghỉ để chuyển nhà, nhưng sau chuyện xảy ra đêm qua, Hoài Giảo không muốn quay về nơi đó ngay lúc này.
Cậu cũng không có việc gì làm nên nghĩ rằng thà ở nơi đông người còn hơn một mình nên đơn giản là đến trường trước.
Vụ án giết người ở tiểu khu đêm qua bắt đầu lên men, trở thành đề tài nóng nhất lúc này, khi đi ngang qua các bạn học xa lạ đều có thể nghe thấy tiếng thảo luận sôi nổi.
Hai chiếc xe quen mắt dừng lại trước cổng trường, khi Hoài Giảo đi ngang qua liền dừng lại, ngay cả người không hiểu biết nhiều về ô tô như cậu khi nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra.
Cửa sổ của chiếc xe bên cạnh Hoài Giảo hạ xuống.
Hoài Giảo nghiên đầu, nhìn Nghiêm Thù vẫn một thân tây trang phẳng phiu như trước, ngồi nghiêm chỉnh ở hàng ghế sau, hắn nâng cằm, nhướn mày nhìn Hoài Giảo nói.
"Lên xe"
Hoài Giảo hơi do dự.
"Tôi biết rất nhiều về vụ án ở tiểu khu Minh Hâm."
Hoài Giảo mấp máy môi, không còn do dự nữa mà đi vòng sang bên kia mở cửa xe ở ghế phụ.
"Ngồi phía sau."
Động tác duỗi chân còn chưa xong đã bị Nghiêm Thù ngồi ghế sau chặn lại.
Xung quanh còn rất nhiều đồng học, Hoài Giảo không muốn gây chú ý nhiều, vậy nên ngoan ngoãn nghe lời mà xuống ghế sau.
Nhưng mà cả hai đều không ngờ được, ngay lúc cửa xe mở ra, có một người bất ngờ nắm lấy cổ tay Hoài Giảo và nhanh chóng ngồi vào xe cùng cậu.
"Ai đây? Cậu đang làm gì vậy?"
Khẩu khí giống hệt như đi đánh ghen, từ lúc hắn đột ngột xuất hiện, mặt Thẩm Thừa Ngộ khó chịu hỏi. Hoài Giảo choáng váng một giây, phản ứng chậm nửa nhịp mà nhìn đối phương.
"Sao cậu lại..."
"Vị này là...?"
Nghiêm Thù và cậu đồng thời mở miệng, sau đó lại đồng thời im lặng.
Chiếc xe màu đen lao ra khỏi cổng trường, Hoài Giảo bị kẹp giữa hai người đàn ông, chân bắt chéo. Ghế sau thật sự không chật, nhưng vì hai người bên cạnh cậu dáng người cao ráo chân dài, cố ý không điều chỉnh dáng ngồi, biến Hoài Giảo trơe thành chim cút nhỏ.
"Đây là bạn của tôi." Hoài Giảo nhìn Nghiêm Thù nói, vốn định nói là bạn học cùng trường không quen, nhưng dưới ánh mắt cưỡng ép của đối phương lại đổi lời nói.
Thẩm Thừa Ngộ bên cạnh, sau một buổi tối không gặp mà trên sống mũi đã có một miếng băng bó, vùng được băng nhỏ che phủ vết bầm mờ nhạt.
Đó là nơi Hoài Giảo đã đánh hắn hôm qua.
Hắn không hề biết bản thân đang ngồi trong xe người ta, nhướng mày, vẻ mặt có hơi hung dữ nhìn Hoài Giảo, nghiêm túc nói: "Cậu không nghe thấy câu hỏi của tôi sao?" "Không phải... Tớ không biết mà..." Hoài Giảo mơ hồ trả lời.
Thẩm Thừa Ngộ nghếch đôi môi mỏng, đang muốn ép hỏi câu thứ hai thì không biết tại sao lại cảm thấy sắc mặt của Hoài Giảo không tốt chút nào.
"Sao mặt cậu tái mét thế? Không khoẻ sao?" Hắn nhíu mày hỏi.
Thẩm Thừa Ngộ không phải người cẩn thận, nếu như không phải hôm qua hắn đã nhìn đối phương thật lâu, nói không chừng hắn cũng chẳng nhận ra.
Nghiêm Thù lúc này cũng nghiên đầu nhìn lại.
Hoài Giảo bị hai người nhìn chằm chằm, hơi lo lắng mà kéo ống quần xuống.
"Chỉ là việc xảy ra đêm qua thôi..." Cậu trả lời cho có lệ
(? Thật sự là không hiểu khúc này ẻm đang nói gì)
...
Xe dừng lại ở bãi đỗ xe của một quán cà phê tư nhân. Trong một căn phòng yên tĩnh được trang trí trang hoàng tao nhã, Hoài Giảo, Nghiêm Thù và Thẩm Thừa Ngộ ba người, cách một mặt bàn đối mặt với nhau.
"Tối hôm qua tôi nhắn tin cho cậu, cậu không trả lời." Nghiêm Thù ăn mặc chỉnh tề nghiêm túc, ngồi đối diện Hoài Giảo, "Gọi điện thoại đến thì điện thoại báo tắt máy."
Hoài Giảo nhỏ giọng giải thích: "Tối qua tôi không mang dây sạc, điện thoại hết pin nên tự tắt."
"Cậu đi đâu mà còn phải mang dây sạc?" Từ lúc gặp sắc mặt của Thẩm Thừa Ngộ đã không tốt, bây giờ vẫn cau mày, hắn nhạy bén tìm thấy trọng tâm trong lời nói của Hoài Giảo, hỏi cậu.
Nghiêm Thù cũng nhìn cậu, đợi cậu trả lời.
Hoài Giảo - người tự cảm thấy bản thân không thân quen với hai người lắm: "..."
Giống như đi qua đêm không về ngủ bị bắt gặp, bây giờ đang bị tra hỏi khiến cậu hơi hoảng.
Hoài Giảo không phải là người sẽ nói dối, nói chung là, chỉ cần không liên quan đến đời tư, người khác hỏi gì cậu sẽ thành thật trả lời, vậy nên cậu nói thẳng: "Tôi ở khách sạn.'
Nhưng mà giây tiếp theo, cậu liền thấy được hai khuôn mặt thoáng chốc biến sắc trước mặt.
Thẩm Thừa Ngộ nghiến răng nghiến lợi, từ trong kẽ răng phát ra âm thanh, nói: "Tốt nhất là cậu đừng làm những việc mà tôi nghĩ đến."
Hoài Giảo sửng sốt, sau hai giây mới phản ứng lại, ý thức được hắn đã hiểu lầm nên vội vàng giải thích: "Không phải, là nơi ở của tôi đột nhiên xảy ra vấn đề nên tôi mới ra khách sạn."
"Vấn đề gì mà không thể nói thẳng chứ." Nghiêm Thù đột nhiên lên tiếng.
"Người mất tích ở tiểu khu của cậu được người dân tìm thấy đêm qua, cảnh sát nhận được tin chạy đến hiện trường là lúc 6 giờ 50 tối, cậu hẳn là vẫn ở nhà vào lúc này."
Không hề có liên quan, một sự kết nối đột ngột cố gắng lãng quên quá khứ của Hoài Giảo.
"Nhìn hành vi của cậu ở nhà tôi tối hôm đó, có vẻ như cậu rất quan tâm đến vụ án này." Giọng Nghiêm Thù trầm thấp, dưới cái nhìn kinh ngạc của Hoài Giảo, hắn bình tĩnh không để ý tới Thẩm Thừa Ngộ còn có mặt trong căn phòng. Hỏi cậu: "Vậy điều gì đã xảy ra khiến cậu có thể bỏ qua diễn biến vụ án cậu quan tâm nhất?"
"Một mình chạy đến khách sạn ở một đêm."
Nghiêm Thù là người thành thục và sáng suốt, thấy Hoài Giảo tái mặt, nhìn lông mi cậu run rẩy đáng thương, liền biết bản thân đã doạ bản nhỏ rồi.
Giọng người đàn ông dừng lại một chút, sau đó chậm rãi giải thích: "Tôi không có ý ép cậu, chỉ là tôi mới biết hôm qua chỗ gần nhà cậu xảy ra chút việc, tôi gọi cho cậu nhiều lần như vậy mà cậu không nghe nên hơi lo lắng.
Hoài Giảo mím môi, nhỏ giọng đáp: "Không sao đâu."
Tối qua vào một khắc nào đó, cậu thật sự đã nghĩ đến việc đi tìm Nghiêm Thù. Đối phương nắm rõ nội tình vụ án, may mắn có thân phận tốt nên loại trừ viện tình nghi, nếu trong phó bản này yêu cầu đồng đội, Nghiêm Thù nhất định là ứng cử viên sáng với Hoài Giảo.
Hiện tại đúng là cơ hội tốt.
Chỉ cần bây giờ không tính đến Thẩm Thừa Ngộ dư thừa bên cạnh.
"Tôi đến khách sạn vì....tôi cảm giác bản thân đang bị theo dõi."
Mái tóc dài rũ xuống vì động tác cúi đầu, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ.
Lông mi Hoài Giảo run rẩy, nhớ lại tình huống đã xảy ra, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi, yếu mềm nói: "Không phải cảm giác, từ lâu đã có dấu hiệu rồi.'
"Chỉ là tối qua mới phát hiện chứng cứ...'
"Chứng cứ là cái gì?" Thẩm Thừa Ngộ im lặng hồi lâu, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng trầm tĩnh chưa từng thấy, môi mỏng mím lại, cau mày hỏi Hoài Giảo.
"Tinh dịch...."
Hoài Giảo đột nhiên phát ra một câu, hoàn toàn không phù hợp với tính cách ngoan ngoãn của cậu. Nghe xong lời này, Thẩm Thừa Ngộ và Nghiêm Thù đồng thời cứng đờ.
Hoài Giảo cụp mắt, cố gắng chịu đựng nỗi xấu hổ, run rẩy nói: "Trong phòng tắm của tôi.' "Nó bị kẹt trong nắp ống thoát nước dưới sàn, tôi đã ngửi được mùi và phát hiện ra nó..."
Cố tình lại không có chút dấu diếm, thể hiện sự ác liệt của nam nhân xa lạ.