Pháo Hôi Xinh Đẹp

Chương 6:




006:
Edit: Cà Phê Sữa (Wattpad: caphesuakhongsua)

(Từ chương này mình đổi xưng hô của Hình Việt - Hoài Giảo từ tôi - cậu sang tôi - em nhé.)
Đây, đây là muốn làm gì?
Căn nhà gỗ không lớn lắm, người nọ tiến tới gần một bước, để hai người như gần sát vào một chỗ với nhau.
Hình Việt có giọng nói lạnh lùng và biểu cảm hung dữ, trước giờ thái độ của y đối với cậu đã không được tốt, nhưng bây giờ hắn trông giống như sắp đánh cậu đến nơi vậy.
Hoài Giảo thật sự sợ hắn muốn chết.
Nhìn thấy cánh cửa nhà gỗ bị đóng lại sau lưng người đàn ông, ánh mặt trời giữa trưa bị che mất, bầu không khí bên trong và bên ngoài nhà hoàn toàn khác biệt, Hoài Giảo kinh ngạc đến mức lùi lại hai bước, bắp chân mềm nhũn ra.
Dường như cậu nghe được Hình Việt hừ lạnh một tiếng. Đối phương tiến lên phía trước không nhanh không chậm theo bước chân cậu lùi lại, khóe miệng cong lên, lộ ra vẻ mặt không phải ý cười, lại hỏi hắn: "Em đang trốn tránh tôi?"
"Không, không có."
Lưng cậu chạm tới mặt bàn gỗ đầy bụi, Hoài Giảo không thể lui tiếp được nữa, ngẩng đầu lên liếc nhìn Hình Việt, sau khi suy nghĩ xong, mới thận trọng giải thích với hắn "Tôi chỉ nghĩ là, anh rất ghét tôi."
Hình Việt ngừng lại một chốc.
"Trước đây anh cũng không thích tôi quấy rầy anh." Câu này bây giờ mới nói. Hoài Giảo không biết trước đây hai người thân thiết thế nào, nhưng chỉ sau một ngày ngắn ngủi tiếp xúc cộng thêm từ trong miệng người khác biết được mối quan hệ giữa hai người vốn dĩ không bình đẳng, thậm chí còn tệ hơn so với tưởng tượng.
Bằng không khi cậu níu anh ta lúc bị té ngã, cũng không cần phải tránh né một cách chán ghét như thế.
"Thế nên tôi không muốn làm phiền anh." Hoàn toàn là bộ dáng đáng thương. Trong lòng Hoài Giảo lại ước gì làm Hình Việt khó chịu muốn chết, khó chịu đến mức không nhìn cậu một cái cũng được, nhưng đừng giống như hiện tại, không nói không rằng dồn cậu vào nơi chật hẹp này lại còn nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt.
Hình Việt hơi nhướng mày, vẻ mặt lạnh lùng có chút buông lỏng.
Nhưng lời nói đã có phần ôn hoà hơn: "Đã phiền rồi." Hình Việt rũ tầm mắt, nhìn cậu trong tư thái từ trên xuống.
Hắn thấy thật phiền khi cậu nhìn hắn bằng đôi mắt hồng hồng nói "Đừng hung dữ với tui..." khiến hắn lúc đó im bặt. Thấy cậu nằm trên lưng người khác sẽ nhịn không được buông lời cay nghiệt.
Phiền đến hai ba lần không cho người khác đối xử ác ý với cậu.
"Vạch đầu gối ra cho tôi xem." Hình Việt hướng Hoài Giảo nói.
Hoài Giảo sững sờ.
Cậu thấy Hình Việt từ trong túi lấy ra bình xịt giảm đau, hình như là cho cậu...
"Còn muốn tôi ngồi xuống sao?"
Quả thật là cho Hoài Giảo, chỉ có điều người trước mắt này tính khí không tốt, ngay cả khi làm việc tốt trên mặt cũng lộ ra vẻ khó chịu.
"A, ồ." Hoài Giảo phản ứng lại muốn làm gì đó, nhưng cậu so với Hình Việt thấp hơn nhiều, người trước mắt phải ngồi xổm xuống bôi thuốc lên đầu gối cậu mới được.
Hoài Giảo đương nhiên không dám bảo Hình Việt ngồi xuống bôi thuốc gì đó, cảm giác nói ra sẽ bị đánh.
"Tôi, vẫn là tự tôi làm thì hơn..."
"Em biết cách xoa bóp?" Hình Việt cau mày ngắt lời Hoài Giảo, "Không xoa bóp thì em còn tính khập khiễng đợi người đến cõng nữa à?"
Người bên kia có vẻ vô cùng bất mãn với hành vi Trác Dật cõng Hoài Giảo xuống lầu lúc sáng, hắn ta mở miệng toàn lời cười nhạo.
Điều này cũng không hiệu quả, Hình Việt xấu tính đến mức không thể giao tiếp. Hoài giảo quét mắt một vòng, điểm tựa duy nhất đủ cao trong căn nhà gỗ này là chiếc bàn sau lưng cậu, nhưng trên bàn đã phủ một lớp bụi dày, xung quanh cũng không có dụng cụ lau dọn.
Hoài Giảo do dự chán ghét, nhấp môi, hắn nhíu mi nói nhỏ với Hình Việt: "Cái bàn dơ quá..."
Rõ ràng là trên đầu và trên người cậu có rất nhiều tro bụi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xám, bẩn thỉu như khi bị ngã ở lầu ba đêm qua, nhưng bây giờ cậu còn tỏ vẻ ghét bỏ cái bàn dơ kia.
Hình Việt bị hành động này của Hoài Giảo chọc cho phiền, nhưng hắn lại không thể nặng lời, sắc mặt lại càng tệ đi. Dưới ánh mắt vừa ngây thơ vừa đáng thương của Hoài Giảo, ngoài miệng hắn hung tợn nói: "Sao em lại phiền phức như vậy." Hắn nhanh chóng cởi áo khoác ngoài.
Áo khoác sạch sẽ bị ném lên bàn, động tác của hắn ném ra một lớp bụi dày.
Hoài Giảo choáng váng, chờ khi Hình Việt cau mày trừng một cái, cậu mới tự giác leo lên bàn ngồi.
—— Đáng giận, trăm triệu lần không ngờ đến là táo bạo trung khuyển công.
—— Con mẹ nó, chờ mong quá.
—— Này mẹ nó áp người trong phòng tối cũng đã làm, kết quả mẹ nó chỉ là bôi thuốc, chúng ta héo tàn.
—— Tui là mama tồi, nãy giờ tui đã mong đợi một cảnh tượng nồng choáy hơn.
—— Giảo Giảo thực tốt, là lão công không tốt, lão công muốn nhìn tên đàn ông này hung dữ với Giảo Giảo hu hu.
Hoài Giảo:...
Mặt tui bây giờ không hề đỏ. (Mới là lạ.)
Ngón tay cuốn ống quần lên của Hoài Giảo phiếm hồng. Hình Việt nhìn cậu một cái, nhưng không nói gì. Chờ ống quần kéo lên để lộ đầu gối cong cong, hắn mới như có như không dời mắt đi.
Thực sự nghiêm trọng. Đêm đầu tiên chỉ là hai đầu gối xanh đỏ nhưng giờ đã hơi sưng tấy, lộ ra một màu tím sẫm đáng sợ.
Hình Việt cau mày.
Đôi môi mỏng hơi hờ hững mím lại thành một đường thẳng, hắn có vẻ có chút không vui. Dưới ánh mắt cẩn thận của Hoài Giảo, hắn ta lạnh mặt nói: "Như vậy còn không biết tự bôi thuốc sao."
Hắn nói xong còn nói thêm: "Làm bộ dáng đáng thương này cho ai xem?"
Hình Việt giống như vĩnh viễn không biết nói lời mềm mỏng, Hoài Giảo mới có cảm tình vì hành động cởi áo khoác của hắn, chỉ vì hai câu nói khắc nghiệt này lại giảm xuống về như cũ.
Vừa nãy cậu rất sợ người này, nhưng bây giờ không còn thấy sợ nữa, so với cảm xúc tủi thân bây giờ, thì nỗi sợ không thể so sánh được. Hoài Giảo nói: "Không phải do anh né ra trước sao?"
Hình Việt dừng một lát, ngước mắt lên.
Hoài Giảo khuôn mặt lấm lem tro bụi, làn da trắng nõn của cậu cũng lấm lem bẩn thỉu, cậu rũ mắt, dùng giọng nói yếu ớt như mèo con nói với Hình Việt: " Tôi đã đưa tay đến phía anh, nhưng vẫn bị té ngã."
Bàn tay đặt trên đầu gối của Hình Việt dường như siết chặt lại trong giây lát, không khí tràn ngập mùi bụi và rượu thuốc. "Không phải tôi muốn làm bộ dạng đáng thương... chỉ là..."
Chỉ là cậu không kiềm chế được.
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
Hoài Giảo cảm thấy bây giờ thật không tốt, lúc đầu gối rất đau rất đau cũng không muốn khóc, nhưng ở trước mặt Hình Việt lại không thể tránh được, rơi nước mắt một lần, hai lần.
Kết thúc rồi, không còn gì để nói. Hoài Giảo vẫn đang suy nghĩ trước khi tầm nhìn của cậu mờ đi...
Hình Việt nhìn hốc mắt ửng đỏ cùng đôi mắt rũ xuống của cậu, biết bộ dáng đều không ổn.
Nóng hổi, nước mắt mang theo độ ấm "Tách" một tiếng, nện lên tay của hắn.
Khi người trước mặt khóc, không có một tiếng động, chỉ có đôi mắt ươn ướt và chóp mũi đỏ ửng. Đó là lần đầu tiên Hình Việt cảm thấy tay chân luống cuống, không phải anh chưa bao giờ thấy người khác khóc, nhưng anh chưa bao giờ thấy Hoài Giảo khóc như thế này.
Một câu: "Tại sao em lại khóc?"
Giọng nói to hơn bình thường rất nhiều.
Ngay sau khi nghe thấy giọng nói của anh, Hoài Giảo còn trở nên tồi tệ hơn. Hình Việt không nói không nói được lời nào tốt, hắn vừa nói xong, nước mắt của Hoài Giảo đã rơi xuống từng giọt một như thể cậu không kìm được.
"Này...Tôi chưa nói gì cơ mà?"
Hoài Giảo không để ý tới hắn.
Hình Việt nghĩ đến những gì Hoài Giảo vừa nói, cảm thấy tủi thân cũng đúng, nhưng, nhưng cũng không đến mức khóc đi.
Hình Việt cũng chưa nghĩ thông suốt, lúc đó hắn tránh né hoàn toàn theo bản năng, khi đó Hoài Giảo đối với hắn so với trước kia cũng không khác biệt gì mấy. Tính cách của Hình Việt, đối với người hắn không thân thích, chạm một cái cũng thấy khó chịu.
Nếu hắn biết, một hành động trốn tránh tối hôm trước có thể khiến Hoài Giảo khóc như thế này.
Như thế nào thì hắn cũng nên... nói xin lỗi.
"Tôi sai rồi..."
Động tác khụt khịt của Hoài Giảo ngừng một chút, cậu nghi ngờ bản thân nghe lầm.
"Hả...?" giọng mũi rầu rĩ mang theo nghi hoặc.
Hình Việt nghiêng đầu nói: "Tôi nói, tôi đã sai."
Hai tay của Hình Việt vẫn đặt trên đầu gối của Hoài Giảo, dưới lòng bàn tay hơi mát lạnh là đôi chân cong với kết cấu tinh xảo và mùi rượu thuốc nồng nặc. Khi Hình Việt xoa chân cậu hai phút trước, điều mà anh ấy nghĩ là hắn sẽ xoa xoa bình thường cho cậu, còn nếu cậu dám kêu đau, hắn cũng sẽ bắt cậu chịu đựng.
Trong lòng Hình Việt đã suy nghĩ vô số lần cảnh hắn mạnh tay, Hoài Giảo chắc chắn sẽ gượng gạo nói đau, đến lúc đó hắn sẽ lạnh mặt, lãnh khốc vô tình mà nói với cậu: "Đau cũng chịu đựng."
Kết quả đâu chưa thấy, mà hiện tại bởi vì hai câu nói quá đáng nhất thời vừa nãy, lời còn chưa kịp nói, còn chưa bắt đầu xoa nắn đã trực tiếp chọc người ta khóc.
Bản thân Hình Việt đều choáng váng. Cảnh tượng hắn suy nghĩ hai phút trước còn chưa thành hiện thực, nhưng bây giờ Hoài Giảo nói đau với hắn, khả năng cao tay Hình Việt đều run lên.
Không phải hắn đối với Hoài Giảo không có cách, chỉ là hắn không nhận ra người đang khóc này là Hoài Giảo.
Hình Việt tự nhủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.