Trường An năm thứ ba, Kiến Khang, Hoàng thành, mưa xuân kéo dài.
Dương Lan Thanh tựa người trên giường, đột nhiên nhìn mưa phùn lất phất ngoài cửa sổ, ho nhẹ hai tiếng.
"Thái hoàng thái hậu." Một cái bóng màu xanh bước vào trong điện, Hứa Thất Cố mặc quan phục bưng chén thuốc cúi đầu với Dương Lan Thanh, nói: "Thuốc đã sắc xong, thỉnh Thái hoàng thái hậu uống thuốc nhân lúc còn nóng."
Khóe miệng Dương Lan Thanh cong lên, phất tay ý bảo cung nữ trong điện đều lui ra.
"Thất Cố, thấy ngươi tới, nhất định là có thư do Trừng nhi dùng bồ câu gởi tới đi?" Dương Lan Thanh kích động ngồi dậy, hỏi Hứa Thất Cố.
Hứa Thất Cố mỉm cười, đem chén thuốc đặt vào lòng bàn tay Dương Lan Thanh, nói: "Điện hạ hết thảy bình an, gần đây dừng chân vài ngày ở vùng Lương Châu, trong thư nói trung thu năm nay chắc chắn sẽ trở về vấn an Thái hoàng thái hậu người."
Dương Lan Thanh hài lòng thở phào một tiếng, uống cạn chén thuốc, "Thất Cố, không phải ta đã nói rồi sao, những lúc không có người, vẫn gọi ta là Lan Thanh đi."
Hứa Thất Cố tiếp nhận chén thuốc trong tay Dương Lan Thanh, chua xót nói: "Ở trong Hoàng cung, chung quy là phải giữ quy củ."
Dương Lan Thanh áy náy nắm lấy bàn tay phải của Hứa Thất Cố, lắc đầu nói: "Ta không có quyến luyến hoàng quyền, Thất Cố."
Hứa Thất Cố lắc đầu mỉm cười, buông chén thuốc trong tay xuống, vỗ vỗ lên mu bàn tay của Dương Lan Thanh, "Ta biết ngươi không phải là người quyến luyến hoàng quyền, chính là Hoàng thượng còn quá nhỏ, giang sơn này chưa định, ngươi không thể đi được."
Trái tim Dương Lan Thanh ấm áp, "Thất Cố, cám ơn ngươi."
Hứa Thất Cố mỉm cười đón nhận ánh mắt của Dương Lan Thanh, nói: "Một đời này, ta cũng đã đợi hơn hai mươi năm, không ngại lại chờ thêm mười năm nữa, chờ đến khi Hoàng thượng mười bốn tuổi, có thể tự mình chấp chính, đó mới chân chính là ngày thái bình." Nói xong, ý cười của Hứa Thất Cố càng thâm sâu vài phần, "Thiên hạ thái bình, Công chúa điện hạ mới có thể bình yên, tấm lòng của phụ mẫu trong thiên hạ, làm sao không muốn lo lắng cho tử nữ chu toàn?"
"Ta nợ ngươi nhiều lắm..." Lực đạo trên đầu ngón tay của Dương Lan Thanh tăng thêm vài phần, "Thất Cố, thực xin lỗi..."
"Ở ngoài cung là gần nhau, ở trong cung cũng là gần nhau, kỳ thật đều giống nhau..." Hứa Thất Cố gật đầu mỉm cười, "Điều ta có thể làm, vẫn là một chữ chờ, khụ khụ."
Chờ đến khi ngươi đem chuyện trong lòng muốn làm nhất kia, đều hoàn toàn chấm dứt...
"Mười năm sau, ta sẽ cùng ngươi xuất cung, cho nên thân mình này của ngươi, phải cố gắng chống chịu một chút." Dương Lan Thanh nén nước mắt nói xong, đáy lòng yên lặng nói một câu, "Thất Cố, thực xin lỗi..."
Tư Mã Tử Triệt, nhất thống thiên hạ không dễ, Trừng nhi thay ngươi làm được, thủ giang sơn lại càng không dễ, chuyện gian khó nhất này, chỉ có thể để ta dùng mười năm mà hoàn thành thay ngươi -- kiếp này ngươi có thể thất ước hủy lời thề, nhưng mà Dương Lan Thanh ta không thể, cho dù ta có rời đi, cũng phải rời đi không uổng phí, không thẹn, không lo.
"Đúng rồi, hôm nay không chỉ có điện hạ dùng bồ câu đưa thư, còn có một kì đồ từ Thổ Dục Hồn gởi đến." Hứa Thất Cố nói xong, từ trong lòng lấy ra tấm kì đồ kia, mở ra ở trước mặt Dương Lan Thanh.
Khóe miệng Dương Lan Thanh cong lên, giật mình nhìn kì đồ, lẩm bẩm nói: "Tát Tát là đang hướng ai gia hạ chiến thư a, bắt đầu liền dùng sát chiêu sắc bén như thế, ai gia sao có thể yếu thế?" Nói xong, liền cầm lấy kì đồ từ trong tay Hứa Thất Cố, đi tới bên bàn sách, trải phẳng ra.
"Sao ngươi biết là nàng hạ chiến thư?" Hứa Thất Cố có chút bối rối.
"Chơi cờ giống như làm người, bố cục này của Tát Tát, từ trước đến nay luôn tàn nhẫn, bắt đầu tất nhiên sẽ không lưu lại một tia đường sống." Dương Lan Thanh nhấc bút son chấm chấm vào mực đỏ, vòng vài vòng trên kì đồ, gấp kì đồ lại giao vào trong tay Hứa Thất Cố, "Nhanh chóng gởi đến Thổ Dục Hồn, lần này, ta nhất định phải để cho Tát Tát lại thua một lần nữa!"
"Này..." Hứa Thất Cố kinh ngạc nhìn kì đồ trong lòng bàn tay.
Dương Lan Thanh cười nói: "Bên trong thâm cung Hoàng thành này, thứ nhiều nhất chính là quyền mưu, không phải ngươi tính kế ta, chính là ta tính kế ngươi -- nay hiếm khi gặp được một địch thủ chân chính, cùng ta đánh một ván cờ không liên quan đến thiên hạ, không liên quan đến hoàng quyền, sao ta có thể không tiếp nhận chứ?"
Tát Tát, ai gia chờ một ngày này, thế nhưng đã chờ thật lâu rồi!
Hứa Thất Cố hiếm khi nhìn thấy Dương Lan Thanh tươi cười vui vẻ như vậy ở trong cung, trong lòng cũng vui mừng theo, "Hạ quan nhất định sẽ đem tấm kì đồ, nguyên vẹn gời đến Thổ Dục Hồn."
"Gần đây trời mưa, coi chừng trên đường bồ câu làm ướt kì đồ." Dương Lan Thanh không quên dặn dò một câu.
Hứa Thất Cố gật đầu nói: "Thỉnh Thái hoàng thái hậu yên tâm, hạ quan nhất định sẽ làm cho thỏa thỏa đáng đáng."
"Ai gia tin ngươi." Dương Lan Thanh kiên định mỉm cười với Hứa Thất Cố, nhìn theo Hứa Thất Cố đi vào điện phủ, thoải mái tươi cười.
Tát Tát, ai gia thật ra muốn nhìn một cái, ngươi rốt cuộc sẽ hóa giải bước cờ này của ai gia như thế nào đây?
Cho dù là đánh cờ trong thái bình, Tát Tát, ngươi cũng sẽ không thể thắng được ai gia!
Tề sử ghi lại, từ sau khi Trừng Công chúa vào cung vấn an Thái hoàng thái hậu dịp trung thu Trường An năm thứ ba, liền không còn lại xuất hiện ở thành Kiến Khang nữa, không ai biết nàng rốt cuộc là còn sống hay đã chết.
Truyền kỳ về nàng dám tranh cao thấp cùng nam nhi trong thiên hạ, theo năm tháng trôi qua, cũng dần dần biến mất trong dòng lịch sử bất tận.
Bí ẩn duy nhất còn lưu lại, chính là Thái hậu Mộ Dung Yên cùng Công chúa Tư Mã Tuyết Dao lúc trước theo nàng rời đi từ núi Bát Công rốt cuộc đã đi đâu?
Tề, Trường An năm thứ mười ba, mùa thu, Tề hoàng Tư Mã Nặc bình yên tự mình chấp chính, tứ hải an bình, vẫn là thái bình như trước, Thái hoàng thái hậu hoàn thành nhiệm vụ lui cung, lui về Khánh Từ cung dưỡng tuổi thọ.
Sáng sớm hôm sau, cung nữ phát hiện Thái y Hứa Thất Cố và Thái hoàng thái hậu cùng không còn thấy bóng dáng ở trong cung, trong một khoảng thời gian ngắn lòng người hoảng sợ, nhiều ý kiến xôn xao.
Có người nói Thái hoàng thái hậu là hồ tiên chuyển thế, nay mang theo tiên đồng chuyển thế là Hứa Thái y cùng rời khỏi nhân gian, cũng có người nói Thái hoàng thái hậu cùng Thái y Hứa Thất Cố là âm thầm rời khỏi Hoàng cung, thậm chí có người còn nói, là Trừng Công chúa đã biến mất lúc trước trở về đem mẫu phi và trọng phụ của nàng cùng nhau xuất cung.
Vì thế, vụ án mất tích oanh động thành Kiến Khang này, trở thành kỳ án thứ ba chưa được giải đáp từ khi Đại Tề khai quốc tới nay, cũng không ai có thể giải đáp được.
Trung thu trăng tròn, là ngảy lễ đoàn viên, cho dù là thành Cô Tang ở Tây Bắc, cũng không thoát khỏi tục lệ này.
Từng nhà treo lồng đèn đỏ, tiếng cười đùa hoan hỉ không dứt, thậm chí còn có một vài nữ tử dị tộc xoay chuyển vòng eo ở bên đường, đường phố Cô Tang phi thường náo nhiệt.
Trừng nhi cùng Mộ Dung Yên khoác áo lông mỏng đứng ở đầu tường Cô Tang, xa xa nhìn về phía Nam, cùng chờ đợi mẫu phi và trọng phụ cách biệt lâu ngày trở về nhà.
Mộ Dung Yên vươn tay ôm lấy cánh tay Trừng nhi, "Nay gia viên chỉ còn thiếu mẫu phi cùng trọng phụ..."
Trừng nhi gật đầu mỉm cười, mười năm gần nhau ở thành Cô Tang, các nàng ở thành Cô Tang trở thành phú thương hào sảng, đem tơ lụa cùng lá trà ở Trung Nguyên mua bán cùng những tiểu quốc xa xôi ở sâu trong sa mạc.
"Ân, ha ha." Trừng nhi nắm tay Mộ Dung Yên, ánh mắt liếc nhìn những nữ tử dị tộc đang xoay chuyển vòng eo ở dưới thành một cái, cười nói, "Hôm nay thành Cô Tang cũng thật náo nhiệt, nếu như mẫu phi cùng trọng phụ nhìn thấy, nhất định cũng sẽ cảm thấy vui mừng..."
Mộ Dung Yên nhướng mi, "Là thành Cô Tang náo nhiệt, hay là ngươi nhìn thấy nữ tử xinh đẹp, trong lòng liền cảm thấy náo nhiệt a?"
"A...Thanh Hà..." Trừng nhi cuống quít nghiêm mặt nói, "Nữ tử dị tộc này làm sao có thể xinh đẹp bằng ngươi?"
"Vậy sao?" Khóe miệng Mộ Dung Yên mỉm cười, sẳng giọng, "Thời gian trôi qua, ta càng ngày càng già đi, ngày thường ngươi muốn nhìn nữ tử tuổi trẻ thêm vài lần, cũng là chuyện bình thường."
"Thanh Hà!" Trừng nhi liền muốn dậm chân, vội vàng nói, "Người đẹp nhất trong thiên hạ này chính là ngươi, mặc kệ ngươi biến thành bộ dáng gì đi nữa, ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi a!"
"Nga? Vậy tiểu cô cô ta thì sao?" Tiếng nói vừa dứt, liền nhìn thấy Tư Mã Yên cầm theo đèn lồng chậm rãi đi lên đầu tường, "Đồ ăn cũng sắp lạnh rồi, tiểu Tuyết Dao cùng bọn nhỏ đã kêu đói nửa ngày, các ngươi thì thật hay, chạy đến đây lén lút liếc mắt đưa tình?"
"Này..." Trừng nhi cười làm lành hai tiếng, "Tiểu cô cô, ngươi cũng đừng giúp Thanh Hà trêu ghẹo ta, Trừng nhi hướng ngươi cùng Thanh Hà chịu tội, được không?"
"Ha ha, Thanh Hà, ngươi nói chúng ta có nên tha cho nàng hay không?" Tư Mã Yên nháy mắt với Mộ Dung Yên một chút.
Mộ Dung Yên nhợt nhạt mỉm cười, nắm chặt bàn tay Trừng nhi, nhìn vào gương mặt Trừng nhi, tay kia thì điểm lên chóp mũi Trừng nhi một chút, "Xem sau này ngươi còn dám nhìn loạn những nữ tử xinh đẹp khác nữa không!"
"Ha ha, tuyệt đối không dám tái phạm!" Trừng nhi mỉm cười thề thốt, trong ánh mắt tràn đầy sủng nịch.
"Lời này chờ đến khi Lan Thanh tẩu tẩu đến đây, phải nói lại một lần nữa." Tư Mã Yên cười trộm một tiếng, nhìn phía Nam thành Cô Tang, "Sao còn chưa thấy xe ngựa của bọn họ?"
"Tiểu cô cô đừng lo lắng, bọn họ sẽ trở về." Trừng nhi cùng Mộ Dung Yên nhìn về phía Nam thành Cô Tang, sự chờ mong trong lòng càng ngày càng đậm.
Nay tứ hải yên bình, dân chúng an vui, cũng nên hảo hảo mà hưởng thụ sơn hà thái bình này một chút...
"Cộc cộc! Cộc cộc! Đạp đạp..."
Ánh trăng như ánh nước, đêm khuya tĩnh lặng, một chiếc xe ngựa dừng ở ngoại ô thành Cô Tang.
Từ xa xa hình dáng thành Cô Tang đã dần dần nhìn được rõ ràng, nam tử ôn nhuận đánh xe hai bên tóc đã là hoa râm, mặc dù một tay đã che kín miệng, chính là vẫn nhịn không được bật ho mãnh liệt vài tiếng, "Khụ khụ."
"Thất Cố, lời ngươi đã đáp ứng ta, vẫn còn tính chứ?" Màn xe được nhấc lên, Dương Lan Thanh hóa thành một phụ nhân thương nhân lo lắng nhìn Hứa Thất Cố đang đánh xe.
Hứa Thất Cố vội vàng lấy tay lau khóe miệng một chút, cười nói: "Tất nhiên là còn tính."
"Trừng nhi các nàng còn đang ở trong thành chờ chúng ta đến đoàn tụ..." Thanh âm của Dương Lan Thanh nghẹn lại, không dám nói ra hết câu nói tiếp theo.
Mười năm trong thâm cung, Hứa Thất Cố khắp nơi suy tính chu đáo thay Lan Thanh, ngày ngày tận tâm vì Dương Lan Thanh điều dưỡng thân mình, lại quên hảo hảo chiếu cố thân thể của bản thân, ngày đêm tích tụ mệt mỏi, thân mình này vẫn là suy sụp.
Hứa Thất Cố cười đến thản nhiên, nói: "Lan Thanh, ta còn phải chờ để nhìn thấy ngươi lại thắng Tát Tát Hoàng hậu một ván cờ, làm sao có thể chống đỡ không được? Huống hồ, ta là Thái y, thân thể của bản thân chính mình biết rõ ràng nhất, vạn vạn không có việc gì."
"Thất Cố..." Dương Lan Thanh ngồi xuống bên cạnh Hứa Thất Cố, vươn tay muốn nắm tay của hắn.
Hứa Thất Cố hoảng sợ rụt tay lại một chút, lại bị Dương Lan Thanh chấp nhất nắm lấy thật chặt, nàng không khỏi cả kinh, theo bản năng nhìn xuống cảm giác dính dính khi nàng chạm vào mu bàn tay của hắn rốt cuộc là cái gì?
Màu sắc đỏ tươi làm đau đớn trái tim Dương Lan Thanh, nàng không khỏi mang lệ nói: "Ngươi...Ngươi đã nói, không thể gạt ta, nếu không...Cho dù là trên đường xuống Hoàng Tuyền, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!"
"Ha ha." Hứa Thất Cố lắc đầu cười, "Sống chết có số..."
Dương Lan Thanh cúi thấp đầu, nước mắt cố kiềm nén vẫn là trào ra khỏi hốc mắt, chỉ thấy nàng lạnh lẽo run run, cầu xin nói: "Đi chậm một chút...Được không?"
Hứa Thất Cố gật đầu cười nói: "Không phải ta vẫn luôn ở bên cạnh ngươi sao?"
"Thất Cố..."
"Cả đời này cho dù có ngắn, nhưng mà cũng coi như là cùng ngươi gần nhau hơn ba mươi năm, ta cảm thấy đủ rồi." Hứa Thất Cố cười đến bình yên, một tay kéo dây cương, một tay chỉ về phía ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời, cười nói: "Lan Thanh, chỉ cần ánh trăng luôn luôn ở đó, ta cũng liền luôn luôn ở đó, kiếp này như vậy, kiếp sau cũng là như vậy..."
Trái tim Dương Lan Thanh đau đớn đến lợi hại, nhịn không được mà nắm chặt lấy bàn tay đang chỉ về phía ánh trăng của Hứa Thất Cố, "Không cần nói như vậy, được không?"
"Hảo..." Hứa Thất Cố cười khẽ gật đầu.
"Trong nhiều năm qua, chúng ta đều chưa từng được chân chính đón trung thu cùng nhau, Thất Cố, lại cố gắng thêm mấy ngày nữa, đừng để cho kiếp này ta phải có nuối tiếc..." Dương Lan Thanh tựa vào đầu vai Hứa Thất Cố, "Dương Lan Thanh ta cũng chưa từng cầu xin người, hiện tại ta cầu xin ngươi..."
"Hảo..." Hứa Thất Cố đè nén hương vị dâng lên nơi cổ họng, trong đôi mắt đã mang theo những giọt nước mắt không đành lòng.
"Thất Cố...Lại cùng ta đi thêm một đoạn đường nữa..." Dương Lan Thanh đã là bật khóc, hai tay ôm chặt lấy thân mình Hứa Thất Cố, "Đừng đi gấp như vậy, bọn nhỏ còn đang chờ chúng ta..."
"Hảo...Khụ khụ..." Hứa Thất Cố vẫn là nhịn không được lại ho khan một trận kịch liệt.
Dương Lan Thanh quyến luyến gắt gao tựa lên đầu vai của hắn, "Ta chưa từng xướng ca cho ai nghe, kiếp này chỉ xướng ca vì một mình ngươi, phải hảo hảo nghe thật kỹ, tiếng ca của ta chưa ngừng lại, bước chân của ngươi cũng không được ngừng lại, phải cùng ta hảo hảo tiếp tục bước đi."
Hứa Thất Cố không có lên tiếng, chính là gật gật đầu, vội vàng đánh xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.
Kiếp này, tối nay, có thể nghe được xướng khúc duy nhất của Lan Thanh, coi như là cả đời không uổng phí.
Trong bóng đêm mơ hồ, chỉ nghe thấy giọng ca run run yếu ớt của Dương Lan Thanh --
Đại xa hạm hạm, xuế y như thảm.
Khỉ bất nhĩ tư, úy tử bất cảm.
Đại xa thôn thôn, xuế y như môn.
Khỉ bất nhĩ tư? Úy tử bất bôn.
Cốc tắc dị thất, tử tắc đồng huyệt.
Vị dư bất tin, hữu như hạo nhật.
- - 'Kinh Thi · Vương Phong · Đại xa'
( Sinh không thể cùng nhau, chết xin nguyện cùng huyệt, đây là ý nghĩa trung tâm của bài thơ 'Đại xa' này, mặc dù thâm tình không thọ, cũng chính là khắc cốt minh tâm, sinh tử khó phân.)
(Xe của quan đại phu chậm rầm rầm. Áo của quan đại phu, phần thêu xanh giống như màu cọng lau non.
Ta há lại không tưởng nhớ đến ngươi? Nhưng vì sợ quan đại phu mà không dám đi theo ngươi.
Xe của quan đại phu chạy nặng nề chậm chạp, Áo của quan đại phu, phần thêu đỏ giống như màu ngọc đỏ.
Ta há lại không tưởng nhớ đến ngươi? Nhưng vì sợ quan đại phu mà không đi theo ngươi.
Sống thì chẳng đặng một nhà, Chết mong một huyệt để mà gần nhau
Nếu ngươi nói rằng ngươi không thể tin. Ta xin thề rằng lòng ta đối với ngươi rõ ràng như ánh dương quang.)
- --------oOo---------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lời cuối truyện:
'Phất huyền thập tam khúc' rốt cuộc đã kết thúc, có lẽ kết cục cuối cùng không phải là chân chính viên mãn, nhưng cũng là kết cục thích hợp nhất. Không có nữ hoàng, là vì không muốn để cho bất kì một vị cô nương nào phải hãm thân trong lốc xoáy hoàng quyền, cả đời nhất thế đều sống trong sự ngươi lừa ta gạt khó có thể tự nắm giữ vận mệnh. Gần nhau trong sự thái bình thật sự, tốt nhất vẫn là quy ẩn núi sông, rời xa Hoàng thành.
Về phần Dương Lan Thanh, sinh vì cung đình, duy trì cung đình, cũng đã hoàn thành vì cung đình, cùng Hứa Thất Cố gần nhau vài thập niên này, coi như không uổng phí, không phải Trường Ngưng cố ý viết bi kịch, chính là, Hứa đại thúc vất vả nửa đời người, khi dương thọ kết thúc, đổi lấy một trái tim chết lặng của Dương Lan Thanh, cũng coi như đáng giá.
Mười ba khúc đã tấu xong, phượng hoàng ở Cô Tang, ban ngày có thể nhìn thấy mặt trời từ từ lặn bên sông, sa mạc ngàn dặm, buổi tối cũng có thể ngắm nhìn ánh trăng sáng Cửu Châu, yên vui nhất thế. Nhìn chung trong lịch sử thập lục quốc Đông Tấn, địa khu Lương Châu là nơi trải qua chiến loạn ít nhất, cho nên mãnh đất nhạc thổ phải thuộc về nơi viết nên câu chuyện xưa của các vị nữ tử.
Chuyện xưa đã hoàn thành, Trường Ngưng vẫn là muốn lải nhải một chút, bài viết này là có chút bị đảo lộn, thật sự sau Lưỡng Tấn, chính là thời kì Nam Bắc triều, Cửu Châu vẫn là đại loạn, khói lửa đầy trời. Trong lịch sử, ngoại trừ Thanh Hà Công chúa là nhân vật có thật, Tư Mã Yên, Trương Linh Tố, Trừng Công chúa, Dương Lan Thanh bốn nữ tử này, đều là nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết của Trường Ngưng, xin đừng xem là lịch sử thật sự ~
Ha ha, 'Phất huyền thập tam khúc' liền cáo biệt các vị độc giả đã cùng theo đến đây, Trường Ngưng còn đang đào hai cái hố, vì thế Trường Ngưng ngoan ngoãn cáo lui, chuẩn bị tiếp tục gõ chữ lấp hố.
Bởi vì mới viết xong án văn lịch sử chính kịch, Trường Ngưng muốn thoải mái một chút, cho nên, truyện kế tiếp Trường Ngưng muốn viết là tiên hiệp văn 'Lan Thương ký', chuẩn bị triển khai.
Ngày 01 tháng 10 năm 2012
Lưu Diên Trường Ngưng
- -----------------------
1h25 sáng, hoàn thành truyện edit thứ năm.
Vẫn là rất vui được đồng hành cùng các bạn.
Một bộ truyện không quá xuất sắc, nhưng dành vài tiếng trong đời để đọc thì chắc cũng coi như xứng đáng.
Truyện của Lưu Diên Trường Ngưng có hai đặc điểm mà bản thân mình thấy khá hay:
Thứ nhất là bầu không khí trong truyện cổ đại của Lưu Diên Trường Ngưng rất chính kịch, và tương đối bi tráng, từ cách miêu tả những lần hành quân, những trận đánh, hay những cái chết trên sa trường đều mang theo chút hào hùng của lịch sử ở trong đó. Mà qua cách giới thiệu hay chú thích ngoài lề thì chắc tác giả cũng là người hay tìm hiểu về lịch sử. Mình nghĩ vậy.
Thứ hai là các nhân vật của Lưu Diên Trường Ngưng thường thì tương đối kiên định. Đương nhiên những nữ tử thời xưa đến với nhau phải cân nhắc đắn đo nhiều nhưng một khi đã quyết định cùng nhau thì không bao giờ buông tay. Hoặc là chết cùng nhau nhưng không bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ đối phương. Mình thích sự kiên định này. Khiến cho người đọc cảm thấy rất an toàn, bởi vì khó khăn mà không bao giờ buông tay nhau ra thì coi như vơi được một nửa rồi.
Khi bắt đầu thì muốn kết thúc thật nhanh, khi kết thúc rồi thì thấy hơi tiếc nuối một chút. Tạm biệt Thanh Hà và Trừng nhi.
Mình lại bắt đầu lảm nhảm. Thôi mọi người ngủ ngon.
Khi nào gặp được những bộ truyện các bạn cho là xuất sắc thì giới thiệu cho mình với nhé.
Hẹn gặp lại.