Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 20: Đêm đầy sao




Màn đêm buông xuống, tiếng củi lửa cháy vang lên tanh tách, ánh lửa chiếu sáng lên dung nhan của Mộ Dung Yên và Trương Linh Tố.
Mộ Dung Yên nhìn thoáng qua Phù Trừng vẫn chưa tỉnh nằm ở bên cạnh, nhẹ nhàng mà hít vào một hơi.
Trương Linh Tố thuận tay cầm lấy một nhánh gỗ, tùy ý đảo đảo củi lửa, làm cho ngọn lửa cháy cao lên một chút, càng thêm phát sáng, "Xưa nay nam tử da dày thịt béo, cũng đã qua nhiều canh giờ như vậy còn chưa tỉnh lại, hơn phân nửa là đang ngủ rồi, tỷ tỷ không cần lo lắng."
"Đang ngủ?" Mộ Dung Yên nhìn kỹ khuôn mặt Phù Trừng, thấy nàng hô hấp đều đều, quả thật giống đang ngủ.
"Tỷ tỷ không tin?" Trương Linh Tố đột nhiên xoay đầu qua, mỉm cười nhấc chân đá Phù Trừng một cước, một cước này ẩn chứa nội lực, đang yên đang lành làm sao Phù Trừng biết được đề tài lại chuyển đến trên người mình, ngay lúc đó liền trở tay không kịp, xương sườn bị nội lực làm cho chấn động nghiêm trọng, rốt cuộc không thể giả bộ tiếp tục ngủ nữa, đau đớn hô lên một tiếng, bất ngồi dậy.
"Tiểu Đồng Tử?" Mộ Dung Yên bình tĩnh nhìn Phù Trừng,"Ngươi...Được không?"
Phù Trừng xoa xoa xương sườn, nhăn mặt cau mày, nói: "Nương nương, nô tài không sao, nương nương yên tâm."
"Thật sự không sao chứ?" Trương Linh Tố đưa mặt qua, cười đến vui vẻ, khi nói chuyện, đồng thời vươn tay về phía Phù Trừng, "Không bằng để bổn cung nhìn xem, một cước mới vừa rồi..."
"Trương Linh Tố!" Mộ Dung Yên giữ tay nàng lại, "Không phải bổn cung đã nói rồi sao, ngươi không thể đến gần Tiểu Đồng Tử."
"Tỷ tỷ a, bây giờ muội muội mới hiểu được, vì sao Hoàng thượng lại thích tỷ tỷ như vậy?" Trương Linh Tố vừa nói, vừa dùng đầu ngón tay vuốt vuốt lên mu bàn tay Mộ Dung Yên, cảm thấy trắng mịn mát lạnh, "Thân mình này quả nhiên là phấn điêu ngọc mài mà ra, thật sự là tốt a, nếu như muội muội là nam tử, cũng muốn hảo hảo đem tỷ tỷ ôm vào trong ngực, mang đến ấm áp cho tỷ tỷ."
Sắc mặt Mộ Dung Yên trầm xuống, vội vàng rút tay lại, "Trương Linh Tố, hôm nay ngươi nói mê sảng quá nhiều, nếu như lại chọc bổn cung không vui, sau khi hồi cung, ngươi nhất định sẽ không có ngày tháng tốt đẹp."
"Vậy sao?" Trương Linh Tố cười khanh khách,"Trong nơi thâm cung kia, bổn cung vốn cũng không có được bao nhiêu ngày tháng tốt đẹp, chẳng lẽ tỷ tỷ đã quên, phía trên chúng ta còn có ai?"
Trái tim Phù Trừng "Lộp bộp" một tiếng, vốn nghĩ rằng ở trong cung, thân là sủng phi liền có thể không cần phải nhìn sắc mặt của người khác nữa, nhưng mà nghe thấy ngữ khí của Trương Linh Tố trong giờ khắc này, vị Hoàng hậu nương nương xưa nay vốn ôn hòa kia, nhất định cũng không phải là người lương thiện gì.
Mộ Dung Yên lạnh nhạt nói: "Điều bổn cung mong muốn nhất, chính là Tiểu Đồng Tử sẽ được Hoàng thượng thưởng thức."
Phù Trừng nghe một câu như vậy, trái tim lại lạnh đi bảy phần, được thưởng thức chẳng khác nào sẽ bị phát hiện, lần này không có thánh chỉ lại dám hồi cung, cải trang thành tiều nội thị, thật sự là tội khi quân, thật vất vả mẫu phi mới bình an được ân xá, sao có thể bởi vì bản thân mà làm liên lụy khiến người phải chịu tội?
"Tiểu Đồng Tử?" Mộ Dung Yên nói xong, gọi Phù Trừng đang ngẩn người một tiếng, "Không phải là ngươi bị ngã đến hỏng đầu óc rồi chứ?"
"Ta..." Phù Trừng hồi phục tinh thần, chống lại ánh mắt của Mộ Dung Yên, nghiêm mặt nói: "Nô tài đến từ vùng hương dã, cái gì cũng đều không hiểu, chỉ sợ nhìn thấy Hoàng thượng, nô tài sẽ gây ra đại họa!"
"Chậc chậc, nếu như cái gì ngươi cũng đều không hiểu, sẽ không trờ thành bảo bối trong lòng tỷ tỷ." Ý cười của Trương Linh Tố thật sâu, mang theo một tia hàn ý chọc người, "Bổn cung thấy ngươi chính là hiểu biết rất nhiều."
Phù Trừng lạnh giọng trả lời: "Những thứ nô tài hiểu biết, chỉ sợ cũng không bằng một nữa so với nương nương."
"Vậy sao?" Trương Linh Tố nhẹ nhàng mỉm cười, "Ngươi có thể làm thơ, biết võ công, lại còn chưa tịnh thân, tội gì phải chịu gò bó trong hậu cung cùng một đám nữ nhân chứ? Không bằng đi ra ngoài thực hiện khát vọng, tạo dựng sự nghiệp, như vậy mới gọi là nam nhi bảy thước lẫm liệt a!"
Lời nói của Trương Linh Tố rơi vào trong lòng Mộ Dung Yên, nàng âm thầm nhìn sườn mặt của Phù Trừng, một nam nhi anh khí tuấn tú như vậy, rốt cuộc là thiếu Thanh Phu nhân bao nhiêu ân tình, mới bằng lòng từ bỏ tất cả mọi thứ giả làm tiểu nội thị lẫn vào trong cung?
Hoặc là, hắn cũng giống như nàng, là một người trọng tình trọng nghĩa.
Phù Trừng bị hỏi khó có thể trả lời, nếu như nói là vào cung vì ân tình, chỉ sợ phải tiết lộ bí mật của mẫu phi, nếu như không trả lời như vậy, lại có lý do gì khác khiến cho một nam tử mạo hiểm rơi đầu lẫn vào trong cung đây?
Ánh mắt Trương Linh Tố đột nhiên chuyển tới gương mặt hơi hơi thất thần của Mộ Dung Yên, cười trộm nói: "Tỷ tỷ, muội muội thật hâm mộ tỷ tỷ, đang ở trong cung còn có thể tìm được một người phu quân làm bạn như vậy, chậc chậc, khi nào muội muội mới có được phúc khí như vậy đây?"
Mộ Dung Yên lạnh lùng hừ một cái, biết nàng lại bắt đầu ba hoa, đơn giản không thèm để ý tới Trương Linh Tố, nói với Phù Trừng: "Ngươi chỉ cần nghe theo bổn cung, dựa vào lời của bổn cung mà làm việc là được, những người khác, những chuyện khác, không cần để ý tới cũng được."
"Dạ." Phù Trừng biết Mộ Dung Yên đang giải vây cho nàng, mỉm cười với Mộ Dung Yên.
Đôi mắt của Mộ Dung Yên bắt giữ đến ý cười của Phù Trừng, theo bản năng né tránh Phù Trừng, nâng mắt nhìn lên bầu trời đầy sao xuyên qua khoảng trống của tấm lưới giống cỏ nữ la -- không biết là trái tim rộng mở, hay là nơi nào đó rộng mở, giờ này khắc này nhìn lên bầu trời đầy sao, thế nhưng lại cảm thấy biển sao mênh mông, quét qua những uất ức đau buồn tích tụ nhiều ngày trong cung cấm, chỉ cảm thấy giữa đất trời quang đãng, hô hấp của nàng, hỉ nộ ái ố của nàng, trong một khắc này đều là tự do.
Tướng tùy tâm sinh, Mộ Dung Yên trong quá khứ giống như một cái xác không hồn, lạnh như băng như sương.
Mộ Dung Yên của giờ khắc này, khóe miệng khẽ nhếch, mang theo chút ý cười như có như không, đã đủ để làm cho hai người xunbg quanh cảm thấy ấm áp.
Phù Trừng nhìn đến ngây người, trái tim nhảy dựng lên có chút hỗn độn, thầm mong giờ khắc này có thể dừng lại lâu một chút, những tháng ngày bình an như vậy có thể kéo dài một chút.
Không biết vì cái gì, Phù Trừng luôn cảm thấy có thể bình yên nhìn người kia như vậy, trong lòng cũng là ấm áp, nàng quyến luyến cảm giác như vậy, quyến luyến nhìn thấy nụ cười mỉm của người kia trong một cái chớp mắt.
Nét tươi cười vui đùa trên gương mặt Trương Linh Tố dần dần biến mất, điểm khác với Phù Trừng chính là, ngược lại nàng đang cúi đầu xuống, im lặng nhìn củi lửa bừng cháy, ánh sáng mãnh liệt nơi đáy mắt kia không biết là ánh lửa, hay là, thứ gì khác.
Mộ Dung Yên hít vào một hơi thật sâu, bỗng nhiên cúi đầu xuống, hoàn toàn chạm vào ánh mắt của Phù Trừng, vội vàng né tránh, nhẹ nhàng giận quát một câu, "To gan!"
Thân mình Phù Trừng chấn động, cúi đầu gấp giọng nói: "Nương nương thứ tội!"
Mộ Dung Yên thấy nàng thu liễm ánh mắt, còn tưởng rằng một màn vửa rồi sẽ lại bị Trương Linh Tố giễu cợt một phen, theo bản năng nhìn về phía Trương Linh Tố, chỉ thấy người kia chính là im lặng nhìn sang bên này, không cười không giận, không biết đang suy nghĩ cái gì? Nếu như đã không biết, Mộ Dung Yên liền không cần phỏng đoán, xoa xoa bụng, cảm thấy có chút đói, lúc này mới phân phó nói: "Tiểu Đồng Tử, ngươi đi xung quanh nơi này tìm thử, xem có thứ gì có thể ăn được không?"
Phù Trừng gật đầu, đứng dậy hướng Mộ Dung Yên cúi đầu, cầm lấy một cây gỗ đang cháy trong đống lửa, cẩn thận đi về phía bắc của sơn cốc.
"Mộ Dung Yên." Trong phút chốc Trương Linh Tố gọi thẳng tục danh của Mộ Dung Yên, làm cho Mộ Dung Yên hơi giật mình, "Tối nay, có thể cho phép muội muội được đưa ra một yêu cầu quá phận không?"
Mộ Dung Yên nghĩ nàng lại đùa giỡn trò gì đó để trêu chọc mình, lạnh lùng nói: "Nếu như đã là yêu cầu quá phận, muội muội vẫn là không nói thì tốt hơn."
Trương Linh Tố lắc lắc đầu, lại vẫn rất chân thành, "Chúng ta ở trong thâm cung Trường An nhiều năm, có ngày nào không phải đeo mặt nạ làm người? Nay chúng ta đều đang ở trong thâm cốc, giờ khắc này lại không có người ngoài nào khác, tại sao không làm con người chân thật của bản thân một lần chứ?"
Mộ Dung Yên cười lạnh lắc đầu: "Bổn cung đã sớm quên mất bộ dạng trong quá khứ, sao có thể làm con người chân thật của bản thân đây?"
Trương Linh Tố lại cười nói: "Tỷ tỷ quên, muội muội giúp ngươi nhớ lại, thế nào?"
"Ngươi?" Mộ Dung Yên lẳng lặng nhìn nàng, luôn cảm thấy nàng của lúc này không giống với nàng thường ngày, chẳng lẽ sự quyến rũ nhu tình này, toàn bộ cũng không phải là con người chân thật của nàng sao?
"Trước khi ta tiến cung, từng nghe người ta nói qua, Thanh Hà Công chúa của Yên quốc có thanh âm uyển chuyển, ca khúc hát lên cực kỳ dễ nghe, nếu như hôm nay tỷ tỷ nguyện ý hát một khúc, muội muội liền nguyện ý vì tỷ tỷ nhảy một điệu múa." Trương Linh Tố nói xong, đứng lên, ngón tay cầm lấy tay áo, "Kỳ thật tỷ tỷ không biết, lúc ta ở Lương quốc, rất yêu thích ca múa, tối nay ta nguyện ý vì tỷ tỷ nhảy một điệu múa, tỷ tỷ có thể nguyện ý hát một khúc vì muội muội không?"
"Này..."
"Tỷ tỷ..."
Khoảnh khắc của sự yên tĩnh, đôi mắt trong suốt hiện lên hình bóng lẫn nhau, nhìn thấy nụ cười đã đánh mất từ lâu của đối phương, khi yên tĩnh bị đánh vỡ, cũng không phải bởi vì tiếng tí tách của củi lửa đang cháy, mà là bởi vì giọng hát đã lặng yên suốt mười năm qua của Mộ Dung Yên.
"Hoàng hề hoàng hề, ngô đồng thành đôi."
Trương Linh Tố nghe được có ba phần men say, lúc này phất tay áo bước lên một bước, hồng bào tiên diễm giống như một đóa sen hồng nở rộ trong nháy mắt, làm kinh động trái tim Mộ Dung Yên.
Năm năm trong thâm cung, tuy rằng quen biết lẫn nhau, cũng từng tranh đấu với nhau, nhưng chưa từng cảm thấy đối phương và bản thân kỳ thật là cùng một loại người giống như giờ khắc này.
Luôn phải chôn vùi quá khứ, quên đi bản thân mình, giống như một cái xác không hồn mà tồn tại trong nơi thâm cung kia.
Có lẽ Mộ Dung Yên còn có thể lý giải được, bản thân mình là vì đệ đệ, vậy còn Trương Linh Tố? Nước của nàng đã phá, phụ hoàng đã sớm qua đời, mẫu phi cũng đã chết trong cuộc chiến tranh kia, rốt cuộc nàng là vì ai? Là vì chính mình, hay là vì người khác.
Nếu như nói nàng là vì chính mình, sao lại đem bản thân giả vờ thành loại nử tử xinh đẹp tùy tiện câu dẫn người khác? Dùng sắc đẹp dụ hoặc quân vương, chịu đựng mỗi một lần quân vương tiến đến chinh phạt, đối Mộ Dung Yên nàng mà nói đó chính là đau đớn, đối với Trương Linh Tố mà nói, chẳng lẽ không phải là đau đớn sao?
"Thiên nhai bỉ dực hề, thanh trúc Nam Sơn tê."
Trong lòng Trương Linh Tố, nhất định là có ẩn chứa một loại tín niệm để nàng nén đau tiếp tục sống, Mộ Dung Yên cũng coi như đã ở khá gần với tín niệm đó, lại giống như cách tín niệm đó một màn sương mù vĩnh viễn không thể xua tan đi được, nhìn không ra, cũng đoán không ra.
Trương Linh Tố khép đôi mắt lại, nụ cười xinh đẹp như thường lệ hiện lên trên khuôn mặt, cuốn hút Mộ Dung Yên đang ca hát, cũng làm cho Phù Trừng nghe thấy tiếng hát mà kinh ngạt quay trở về nhìn đến ngẩn người.
Ánh lửa giống như hòa hợp thành nhất thể cùng với nàng, nàng như đóa sen hồng nở rộ phi vũ trong ánh lửa, trong nháy mắt làm cho Phù Trừng hoảng hốt.
"Ngươi rốt cuộc là yêu cơ hồng liên*, hay là Thục phi?"
(*Sen hồng)
"Ta ca minh nguyệt chiếu tâm hề, bỉ vũ sáng tỏ liễm thanh phong."
Linh hoạt lại không mất đi nét dịu dàng ấm áp, dứt khoát nhưng không kém phần uyển chuyển, tiếng ca của Mộ Dung Yên tiến vào trong tai Phù Trừng, cũng giống như một dấu ấn, khắc thật sâu vào trong lòng.
Không hề là một khối ngọc lạnh không thể ủ ấm, cũng không còn là một Hiền phi thanh lãnh khó hiểu cùng cao ngạo, bóng ma tạo thành sau mười năm ở trong thâm cung vào giờ khắc này dường như hoàn toàn tan biến, thứ lưu lại chính là nhịp đập con tim nàng, phiêu theo ca từ, làm cho người ta vừa sợ, lại vừa say.
Nếu như cho đến bây giờ các nàng đều chưa từng bước chân vào trong thâm cung, trên thế gian này nhất định sẽ có hồng nhan làm say lòng người, chính là đáng tiếc...Đáng tiếc...
Khóe mắt Trương Linh Tố thoáng nhìn qua Phù Trừng đang thất thần buồn bã, lại càng thêm quên mình vũ động hai tay áo, hòa cùng với tiếng ca của Mộ Dung Yên, dưới bầu trời đầy sao, say mê nhảy múa.
Góc tay áo phất động, giống như sen hồng rực lửa, thanh ca mạn xướng*, giống như tiếng trời lạc xuống nhân gian.
(*Bài ca trong trẻo cùng giọng hát mềm mại)
Phù Trừng nắm chặt nắm tay, trong lòng thở dài, "Phụ hoàng, người chinh phục quần hùng, bình định Giang Bắc, gây dựng cơ nghiệp đế vương, đủ để được xưng tụng là vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất của một thế hệ, nhưng mà người lại dùng gót sắt của Đại Tần hủy diệt mộng đẹp nhân gian của các nàng, làm cho các nàng héo rũ trong cung...Kiếp này mắc nợ hồng nhan, phụ hoàng kiếp sau người có bao nhiêu mạng để trả lại các nàng đây?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.