Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 25: Cung nữ đoạn tuyệt




Sau khi Đàn Hương băng bó vết thương xong, Mộ Dung Yên liền phân phó nàng lui ra nghỉ ngơi, về chuyện Tiểu Đồng Tử bị thương, vạn vạn không thể truyền ra ngoài. Chờ sau khi Đàn Hương lui ra, Mộ Dung Yên liếc mắt nhìn Phù Trừng một cái, mặc dù câu từ lạnh lùng, nhưng mà trong giọng nói lại mang theo tràn đầy sự quan tâm, "Nếu như muốn làm anh hùng, tất nhiên là phải nếm qua chút đau khổ."
Hứa Thất Cố cởi bỏ lớp áo trên đầu vai Phù Trừng, nhăn mặt cau mày, ưu sắc nói: "Tiểu Đồng Tử, chịu ráng chịu đựng một chút, thuốc bột này có chút đau đấy."
Ánh mắt Mộ Dung Yên hiện lên một tia bối rối, vẻ mặt này của Hứa Thất Cố, thập phần lo lắng cho thương thế của Tiểu Đồng Tử, quan hệ giữa hai người bọn họ không đơn giản chỉ là nô bộc, nhưng mà nếu như nói vẻ mặt thân thiết này thuộc loại tình yêu nam nữ, lại cảm thấy không giống, dù sao nhìn tuổi tác thì dường như Hứa Thất Cố lớn hơn Tiểu Đồng Tử khoảng hai mươi tuổi, chính là không nên có loại tình cảm vong niên này mới đúng.
Phù Trừng cắn răng gật đầu, "Hứa đại nhân, xoa thuốc đi, những loại đau đớn này, ta có thể chịu được."
Mộ Dung Yên đưa cho Phù Trừng một chiếc khăn lụa, "Nếu như đau, liền cắn cái này, hoặc là khóc cũng được."
Phù Trừng tiếp nhận khăn lụa của Mộ Dung Yên, chính là gắt gao nắm ở trong lòng bàn tay, khóe miệng hơi hơi cong lên cười khẽ, "Ta sao có thể để cho ngươi coi thường chứ?"
"Ngươi!" Mộ Dung Yên liền xoay mặt đi, "Hứa đại nhân, xoa thuốc!"
"Dạ!" Hứa Thất Cố lên tiếng trả lời đem thuốc bột rắc lên vết thương trên đầu vai Phù Trừng, đau đến mức Phù Trừng cắn chặt bờ môi, liên tục hô hấp.
Mộ Dung Yên liếc mắt nhìn thoáng qua Phù Trừng, thấy nàng đổ mồ hôi lạnh, không biết tại sao, liền vươn tay ra, rút đi chiếc khăn lụa từ trong lòng bàn Phù Trừng, yên lặng lau đi mồ hôi lạnh cho Phù Trừng.
Thân mình Phù Trừng run lên, kinh ngạc chống lại đôi mắt của nàng, "Nương nương?"
"Chịu đựng." Mộ Dung Yên lạnh lùng bỏ lại hai chữ, nghiêng mặt nói với Hứa Thất Cố, "Hứa đại nhân, vết thương của Tiểu Đồng Tử, có trở ngại gì không?"
Hứa Thất Cố vội vàng dùng băng gạc trong hòm thuốc quấn lấy vết thương trên đầu vai Phù Trừng, lại cúi đầu xử lý vết thương trên cánh tay Phù Trừng, lúc này mới ôm quyền trả lời: "Bẩm nương nương, may mà Tiểu Đồng Tử đều chỉ bị thương ngoài da, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút, trong vòng một tháng, sẽ kết vảy."
"Vậy là tốt rồi." Mộ Dung Yên thở phào nhẹ nhõm, nhìn thoáng qua xiêm y nhuốm máu của Phù Trừng, nói: "Hứa đại nhân, nay Tiểu Đồng Tử đã như vậy, thật sự là không tiện theo ngươi trở về, tối nay liền ở lại nơi này của bổn cung dưỡng thương đi."
Hứa Thất Cố hiểu được ý tứ của Mộ Dung Yên, "Ngày mai lúc hạ quan đến thỉnh mạch, sẽ mang theo một bộ xiêm y sạch sẽ đến."
"Hứa đại nhân, làm phiền." Phù Trừng cảm kích gượng cười với Hứa Thất Cố.
"Tiểu Đồng Tử, tự chiếu cố bản thân, khắp nơi để ý, đừng để lại bị thương." Hứa Thất Cố nói xong lời thâm ý, cung kính cúi đầu với Mộ Dung Yên, "Vậy, Tiểu Đồng Tử liền làm phiền nương nương, hạ quan tin tưởng xưa nay nương nương ân oán rõ ràng, Tiểu Đồng Tử ở đây dưỡng thương, tất nhiên tốt hơn so với trở về nghỉ ngơi."
Mộ Dung Yên nghe ra ý tứ trong lời nói của Hứa Thất Cố, lạnh lùng cười nói: "Bổn cung biết trong ván cờ này Tiểu Đồng Tử rất trọng yếu, tất nhiên sẽ đặc biệt quý trọng tính mạng của nàng, ngươi và chủ tử của ngươi có thể yên tâm."
"Hạ quan cáo lui." Hứa Thất Cố nhẹ nhàng thở ra một hơi, đeo hòm thuốc lên, lui xuống.
Hứa Thất Cố vừa đi, hai người duy nhất còn lại trong trướng đột nhiên trầm mặc, không biết nên nói cái gì, cũng không biết có thể nói cái gì?
Mộ Dung Yên lẳng lặng lau khô mồ hôi lạnh trên trán cho Phù Trừng, kéo chỉnh xiêm y của Phù Trừng, rốt cuộc liền mở miệng, "Biết rõ chính mình là nữ nhi, tại sao không biết hảo hảo yêu quý chính mình? Lại cứ phải làm việc nguy hiểm như vậy, trở thành quân cờ trên bàn cờ, cũng biết cái chết cũng chỉ là việc sớm muộn?"
Phù Trừng kinh ngạc nhìn vào gương mặt Mộ Dung Yên, cảm thấy Mộ Dung Yên giờ khắc này ấm áp đếm làm cho người ta động lòng, cũng không trả lời, chính là im lặng nhìn nàng, khe khẽ hy vọng giờ khắc này, có thể kéo dài một chút.
Mộ Dung Yên tựa hồ cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của Phù Trừng, lui về phía sau một bước, nói: "Bổn cung bất quá là than thay cho số mệnh của ngươi, nếu như ngươi muốn thoát thân khỏi ván cờ này, bổn cung có lẽ có thể giúp ngươi một chút."
Phù Trừng thản nhiên cười cười, "Nương nương, từ lúc Tiểu Đồng Tử bắt đầu nhập cục, liền không nghĩ tới chuyện thoát ra, nay..." Phù Trừng hơi ngừng một chút, ánh mắt đưa tình, ngay cả chính nàng cũng chưa từng cảm thấy, "Cho dù kết cục là cái chết, ta cũng sẽ tuyệt đối không quay đầu."
"Ngốc!" Mộ Dung Yên lạnh lùng quát một câu, "Thâm cung này xưa nay chưa từng là nơi bình an, sao lại có người ngốc giống như ngươi vậy chứ?"
Hai hàng lông mày của Phù Trừng giãn ra, cười đến thoải mái, lại chuyển đề tài, "Nương nương, sắc trời không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi thôi."
"Quả thật nên nghỉ ngơi." Mộ Dung Yên còn muốn hỏi chút chuyện, "Chính là, cho dù bổn cung nằm xuống cũng khó có thể ngủ an ổn, không biết nằm bên cạnh rốt cuộc là dã lang, hay chính là trung khuyển?"
Phù Trừng cười nói: "Tiểu Đồng Tử không phải lang, cũng không phải khuyển."
"Vậy là cái gì?" Mộ Dung Yên nhìn Phù Trừng thật gần, muốn nhìn ra thứ gì đó từ trong ánh mắt của nàng, "Bổn cung không muốn có một ngày, sẽ trở thành kẻ địch với ngươi."
"Nếu lúc trước Tiểu Đồng Tử đã lựa chọn cùng nương nương chịu đựng dày vò, nhất định sau này sẽ không có ngày trở thành kẻ địch." Phù Trừng nói xong, lại thêm vào một câu, "Cho dù thật sự có một ngày như vậy, ta thà rằng từ bỏ ván cờ này, cũng sẽ không chính diện giao phong với người."
Thân mình Mộ Dung Yên hơi hơi chấn động, trong lòng không hiểu sao lại ấm áp đến lợi hại, nhìn vào đôi mắt sáng trong của Phù Trừng, trái tim ấm áp đột nhiên có chút bối rối mà nhảy dựng lên.
Khóe mắt nhìn thấy hô hấp của Mộ Dung Yên có chút dồn dập, Phù Trừng nhìn thấy một chút ửng hồng nhàn nhạt từ trên hai gò má của Mộ Dung Yên, trái tim vô duyên vô cớ âm thầm vui vẻ, thản nhiên nhìn vào đôi mắt của nàng, mỉm cười.
"Ai đó?" Chợt nghe thấy ngoài doanh trướng vang lên một tiếng quát lớn, Mộ Dung Yên và Phù Trừng hai người không khỏi lui về phía sau, đều tránh nhìn vào khuôn mặt đối phương.
"Nô tỳ Hồng Loan, phụng mệnh của Thục phi nương nương, đưa chút điểm tâm đến cho Hiền phi nương nương." Nghe thấy người bên ngoài trả lời, lúc này Mộ Dung Yên đề cao thanh âm nói: "Đã trễ, bổn cung cảm thấy mệt mỏi, muốn đi ngủ, điểm tâm này, ngươi đưa cho Đàn Hương nhận lấy trước đi."
"Dạ." Hồng Loan ôm chặt hộp điểm tâm trong lòng, trái tim nhịn không được nhảy dựng lên, vẫn là tránh không được việc phải gặp nàng!
Hồng Loan theo lời đi tới phía sau doanh trướng của Mộ Dung Yên, nơi đó có ba doanh trướng hơi nhỏ hơn một chút, dành cho nội thị và cung nữ hầu hạ Hiền phi nương nương nghỉ ngơi, đồng dạng, ở phía sau doanh trướng của Thục phi nương nương, cũng có ba cái tiểu doanh trướng như vậy.
Đàn Hương thân là thị tì bên cạnh Mộ Dung Yên, bình thường nội thị cung nữ đều thích nịnh bợ nàng, cho nên những người khác thà rằng nhồi nhét vào cùng một doanh trướng, cũng phải dành cho một mình nàng nghỉ ngơi trong một doanh trướng.
Hồng Loan thầm nghĩ nhanh chóng đưa điểm tâm, nhanh chóng rời đi, vì thế đứng ở ngoài trướng cũng không có lên tiếng, liền vén rèm đi vào.
"Ngươi..." Đàn Hương đang cởi quần áo đến một nửa liền cả kinh, trong nháy mắt nét kinh hãi bị nét vui mừng bao phủ, thanh âm ôn nhu, hỏi: "Ngươi đến rồi sao?"
"Ngươi..." Hồng Loan vốn định lạnh lùng nói xong lý do đến đây, nhưng mà ánh mắt nhìn thấy tấm băng gạc thấm máu của nàng, lời muốn nói, vẫn là biến thành, "Tại sao ngươi lại bị thương?"
"Gặp thích khách, nô tỳ như ta, chưa chết, đã là chuyện không dễ." Đàn Hương nhẹ nhàng bâng quơ nói xong, quần áo thuận thế trượt xuống, chỉ mặc một chiếc áo đơn đi tới bên cạnh Hồng Loan, cũng tựa như năm đó.
Sự quen thuộc lần nữa lấp đầy trong lòng, Hồng Loan lạnh như băng đem hộp điểm tâm trong lòng đưa đến trước mặt Đàn Hương, "Thục phi nương nương đưa điểm tâm cho Hiền phi nương nương, vừa rồi Hiền phi nương nương nói ta đem hộp điểm tâm này đưa cho ngươi tạm thời thu giữ."
"Nhưng mà phải chờ đến ngày nào đó ta chết, ngươi mới bằng lòng lại kêu ta một tiếng, Đàn Hương tỷ tỷ sao?" Trong nháy mắt trái tim Đàn Hương trở nên lạnh lẽo, tiếp nhận hộp điểm tâm, lạnh lùng đặt ở trên bàn.
Hồng Loan cong cong môi, thản nhiên cười nói: "Chuyện cũ...Ngươi vẫn là quên đi thì tốt hơn..."
"Ha ha, hảo cho một câu vẫn là quên đi thì tốt hơn..." Ngón tay Đàn Hương nắm chặt vết thương, dùng sức bấu lấy, muốn dùng mỗi đau trên vết thương này che đi nỗi đau trong lòng, "Ngươi đi đi..."
"Ngươi..." Hồng Loan nhìn thấy liền khó chịu, bước một bước về phía Đàn Hương, lại ép mình ngừng bước chân lại, "Ngươi làm cái gì vậy?"
"Ngươi đã vô tâm, quản ta làm cái gì chứ?" Đàn Hương lạnh lùng cười, lệ nóng trượt theo hai má chảy xuống, quay đầu đi, chính là vẫn kịp nhìn thấy ánh mắt cũng đã ửng đỏ của Hồng Loan, làm đáy lòng đang lạnh như băng của nàng giờ khắc này có một chút ấm áp.
Chính là, không dám hỏi lại, không dám thử lại, đau đớn như vậy, nàng sợ.
Hồng Loan cắn cắn môi dưới, nước mắt dâng lên trong hốc mắt, rốt cuộc cũng rơi xuống, muốn nói lại thôi, muốn nói lại thôi, cuối cùng chính là gạt lệ cười khổ một tiếng, xoay người đi về phía ngoài màn trướng.
"Hồng Loan!" Đàn Hương dùng hết hi vọng cuối cùng, ôm chặt lấy thân mình Hồng Loan, "Cho dù chúng ta không thể trở lại quá khứ, nếu như ở trong lòng ngươi từng có ta, thì lúc này hãy nghe ta nói." Nước mắt rơi xuống đầu vai Hồng Loan, làm cho thân mình Hồng Loan hung hăng chấn động, "Chúng ta chung quy chính là một nô tỳ nho nhỏ trong cung thôi, phi tần trong hậu cung đấu tới đấu lui, bị thương, chết đi, sẽ chỉ là chúng ta...Thu tay lại đi..."
"Quay lại không được..." Hồng Loan nâng tay chạm vào cánh tay bị thương của Đàn Hương, nhẹ nhàng vuốt ve, "Có đôi khi, đi lầm một bước đầu tiên, vốn đã không có đường quay đầu lại, nơi thâm cung tường cao này, ta chính là vĩnh viễn không trở ra được..." Nói xong, Hồng Loan hít vào một hơi thật sâu, đẩy bàn tay Đàn Hương ra, hơi hơi ngẩng mặt lên, "Dựa vào cái gì người bị thương, bị chết đều là cung nữ chúng ta? Nay, ta tuyệt đối không muốn rời khỏi nơi thâm cung này! Đàn Hương, nếu như ngươi muốn rời khỏi, liền đi ra ngoài đi, chúng ta đã sớm không còn chung đường, ngươi tội gì phải chấp nhất dây dưa không thoát?"
"Ngươi..." Đàn Hương không thể tin được mà nhìn vào gương mặt của Hồng Loan, cho dù có nước mắt, cũng làm cho nàng cảm thấy lạnh đến thấy xương,"Hồng Loan của ta rốt cuộc đã đi đâu rồi?"
"Ta trong sáng ngây thơ của trước kia, đã sớm chết rồi..." Hồng Loan cắn răng nói xong, xoay người đi, cũng không quay đầu lại mà chạy ra khỏi doanh trướng.
Đàn Hương cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, nước mắt lạnh như băng chảy xuống hai má, tự giễu cười cười, lẩm bẩm nói: "Thì ra...Thì ra...Vẫn luôn còn ở chỗ này...Chỉ có mình ta..."
Hồng Loan một bước đi ra khỏi doanh trướng, liền nâng tay vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, nhìn ánh sáng mơ hồ trong doanh trại, cho dù giờ khắc này đang ở ngoài cung tường, lại cảm thấy phá lệ rét lạnh.
Nhớ rõ năm đầu tiên khi bước vào thâm cung, bởi vì rét lạnh, luôn chui vào trong lòng Đàn Hương tỷ tỷ mà sưởi ấm, trong từng đêm đông dài đằng đẵng, chỉ cần ở trong lòng người kia, nàng có thể an tâm mà ngủ.
Mỗi buổi sáng sớm, khi thức dậy luôn có thể nhìn thấy nét tươi cười ôn nhu của Đàn Hương tỷ tỷ, ấm áp làm cho đáy lòng nàng vui sướng.
Chính là...
Tối nay, nàng hung hăng làm tổn thương đáy lòng của người kia, hoàn toàn hung hăng làm tổn thương đáy lòng của người kia.
"Đàn Hương tỷ tỷ, ngươi liền hận ta, oán ta, liền tốt hơn trong lòng luôn nhớ kỹ ta..." Hồng Loan đau lòng khó chịu, "Bảo trọng, điều ngươi muốn, có một ngày sẽ thành sự thật..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.