Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 64: Chiến cơ xuất hiện




Một tháng sau, khi Bình Dương truyền đến hồi báo Công chúa Phò mã đã hoàn toàn hết bệnh, Phù Kiên vốn muốn lại nghênh bọn họ hồi Trường An, lúc này có thần hạ* dâng tấu thỉnh tiến binh Tấn quốc, nhất thống thiên hạ, nói động đến tâm khảm Phù Kiên.
(*Kẻ bề tôi ở dưới. Tiếng vị quan tự xưng trước vua.)
Trong triều đình, lúc này chia làm hai phe, có người chủ trương tiếp tục phát triển, sau đó lại tiến binh Tấn quốc, có người chủ trương lập tức xuất binh, đánh chiếm Tấn quốc. Trong thời gian ngắn, tranh luận không ngớt.
Phù Kiên cô gắng cân nhắc lợi hại của việc xuất chinh, liền đem việc nghênh đón Công chúa Phò mã hồi Trường An tạm thời gác lại. Mùa xuân năm thứ hai, Bắc Cương bất ổn, Phù Kiên hạ lệnh thân chinh Bắc Cương, liền cũng không còn đề cập đến việc nghênh bọn họ hồi Trường An.
Thời gian trôi mau, nhà Tần, Kiến Nguyên năm thứ mười chín, năm 383, Thứ sử Tấn Kinh châu Hoàn Xung xuất binh Tương Dương, Miện Bắc và Cổ Thục, hai tháng sau, không thấy công thành, vào tháng bảy Hoàn Xung liền lui quân. Phù Kiên thấy chiến lực Tấn binh không đủ, liền hạ lệnh tổng xuất binh Tấn quốc, mỗi mười trai tráng liền chọn một người vào làm binh lính; những Hoàng tử từ hai mươi tuổi phàm là có võ nghệ, dũng mãnh, thiện chiến, có hùng tài đều phong thành Vũ Lâm lang, cuối cùng hiệu triệu hơn ba vạn người.
Tháng tám, Phù Kiên lệnh cho Thái tử Phù Hoành giam quốc, thủ hộ Trường An, lại lệnh cho Phù Dung dẫn Trương Hào, Lương Thành và Mộ Dung Thùy cùng hai mươi lăm vạn bộ kỵ binh làm tiên phong, sau đó chính mình từ Trường An phát binh, suất lĩnh hơn sáu mươi vạn nhung binh* cùng hai mươi bảy vạn kỵ binh chủ lực xuất phát, đại quân giống trống cầm cờ hành quân, trước sau ngàn dặm, thuỷ bộ cùng tiến, đông tây vạn dặm.
(*Là nhóm quân mang theo các binh khí như cung, nỏ, giáo, mác)
Bình Dương quận, vẫn bình tĩnh như trước.
Nơi sâu trong thâm sơn, trong khu rừng bí ẩn, tiếng vũ khí nối liền không dứt, tiếng vang chấn động núi rừng hơi hơi rung động.
Y phục màu trắng đứng trên điểm tướng đài, lọn tóc mai bạc bên trái được buộc lên, nữ tử áo trắng bình tĩnh nhìn các tướng sĩ dưới đài thao luyện, tựa hồ đang nghĩ đến chuyện gì đó?
Hắc anh tung bay, Mộ Dung Xung vội vã đi đến điểm tướng đài, lúc này phất cờ hạ lệnh chúng tướng sĩ dừng thao luyện lại, nghỉ ngơi một chút.
Nữ tử áo trắng Phù Trừng xoay mặt qua, nhíu mi hỏi: "Phò mã vội vã tới đây, quân tình tiền phương có biến sao?"
Mộ Dung Xung nghiêm mặt nói: "Ta chỉ muốn hỏi Công chúa điện hạ, một vạn tướng sĩ này rốt cuộc phải thao luyện tới khi nào mới có thể xuất binh?" Khi ánh mắt chạm đến lọn tóc mai bạc bên trái của Phù Trừng, thanh âm của Mộ Dung Xung thế nhưng nhu hòa hơn vài phần, "Nếu như Tấn quốc ngăn không được sức tiến công của trăm vạn đại quân này, sự cố gắng hai năm nay của chúng ta liền uổng phí."
Phù Trừng thong dong cười cười, nói: "Phò mã, đây không phải là nơi để nói chuyện, bên này."
Mộ Dung Xung nhìn thoáng qua những tướng sĩ đang nghỉ ngơi dưới điểm tướng đài, chỉ có thể đi theo Phù Trừng xuống khỏi điểm tướng đài, đi vào trong đại trướng.
Phù Trừng bước vào đại trướng, lập tức đi tới bên giá vũ khí, rút kiếm ra, không đợi Mộ Dung Xung phản ứng, lưỡi kiếm liền đặt lên yết hầu của hắn.
Sắc mặt Mộ Dung Xung trầm xuống, nói: "Ngươi có ý gì?"
Phù Trừng cau mày nói: "Ngươi xem, ngươi ở ngay phía sau bổn cung, nếu như bổn cung xuất kiếm, đường kiếm thứ nhất chính là yết hầu của ngươi, ngươi cảm thấy, giờ khắc này là thời cơ tốt nhất để xuất binh sao?"
Mộ Dung Xung giật mình nói: "Ngươi đang nói là, không thể làm người tiên phong?"
Phù Trừng gật đầu thu kiếm, nói: "Không sai. Hai năm nay chúng ta mới luyện ra một vạn nhân mã này, mới được một phần ba binh mã trong tay thúc thúc Mộ Dung Thùy của ngươi, nếu như ngươi làm kẻ tiên phong này, coi như trở thành người làm giá y cho hắn, kết quả là, cho dù có chết, cũng chết không có ý nghĩa gì."
Mộ Dung Xung không thể không kính nể Phù Trừng, hai năm ở chung, đối mặt với Trừng Công chúa này, trong lòng Mộ Dung Xung luôn luôn có một chút cảm giác khác thường, "Nhưng mà, nếu như để cho hắn đoạt trước, chỉ sợ Tiên Ti tộc của ta cùng hưởng ứng, ngày sau ta vẫn chính là thần hạ, khó đảm bảo hắn sẽ không giết ta."
Phù Trừng gật đầu nói: "Không sai, cho nên chúng ta phải cẩn thận quan sát tình thế Đông chinh lần này, lại tính toán tiếp. Nếu như Đại Tần ta thấy bại..."
"Trăm vạn hùng binh, làm sao bại được?" Mộ Dung Xung liên tục lắc đầu, "Tấn quốc diệt vong, ngay trước mắt."
Phù Trừng lắc đầu nói: "Xưa có thảm bại Xích Bích của Tào Tháo, làm sao ngươi biết Tấn quốc nhất định sẽ bại?"
Mộ Dung Xung tự biết nói không lại Phù Trừng, phẫn nộ nói: "Được rồi, ngươi nói đi, khi nào thì xuất binh?"
Phù Trừng nghiêng mặt nhìn nhìn bản đồ chiến trận ở bên cạnh, trầm giọng nói: "Nếu Tấn thất bại, chúng ta liền xuất binh bảo vệ Cổ Thục, nhân cơ hội hướng phụ hoàng mượn binh mã, vừa vào Quan Trung*, liền cố thủ ở đó. Nếu Đại Tần thất bại, tức khắc phát binh cứu viện, nếu như có thể cứu được phụ hoàng, binh quyền trong tay chúng ta, tất nhiên không chỉ là mười vạn."
(*Quan Trung, bình nguyên Quan Trung hay bình nguyên Vị Hà, là một khu vực lịch sử của Trung Quốc tương ứng với thung lũng hạ du của Vị Hà. Khu vực được gọi là Quan Trung để phân biệt với "Quan Đông", tức bình nguyên Hoa Bắc)
"Cứu hắn?" Mộ Dung Xung nhịn không được lạnh lùng hừ một cái, "Ngươi thế nhưng muốn ta cứu hắn?"
Phù Trừng thản nhiên nói: "Nếu ngươi không cứu hắn, một khi hắn bại trận bỏ mình, vị thúc thúc kia của ngươi nhất định sẽ tập kết Tiên Ti khởi binh, đến lúc đó Đại Tần hỗn loạn, trong tay ngươi chỉ có một vạn nhân mã, có thể bảo vệ Bình Dương cũng không dễ dàng, sao còn có thể chỉ kiếm về Trường An, cứu thoát Thanh Hà?"
Thân mình Mộ Dung Xung chấn động, ngơ ngác nhìn Phù Trừng.
Phù Trừng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, nói: "Trường An, vô luận như thế nào bổn cung cũng phải trở về. Cho nên, việc cứu viện, ngươi đi cũng được, không đi cũng được, cho dù bổn cung chỉ có một người một ngựa, cũng phải đi cứu hắn, ít nhất lúc này, hắn không thể chết được." Nói xong, Phù Trừng nhíu mi thở dài, "Nếu như để những người khác đánh vào Trường An, chỉ sợ Thanh Hà lại rơi vào một cái Địa ngục khác..."
"Ta...Ta có nói không đi sao?" Mộ Dung Xung hung hăng cắn răng, "Công chúa cũng đã đi, Phò mã có thể không đi sao? Ta coi như là đi cứu tỷ tỷ, cứu hắn một lần lại làm sao?"
Phù Trừng không khỏi cười nói: "Phò mã, nếu như Thanh Hà nhìn thấy bộ dáng lúc này của ngươi, nhất định sẽ cảm thấy vui mừng."
Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Xung đỏ lên, nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Phù Trừng nhìn thần sắc trên gương mặt của hắn, rất giống với Thanh Hà, không khỏi ngây người ngẩn ngơ, khóe miệng cong lên, cười cười.
Mộ Dung Xung chỉ cảm thấy trái tim đập loạn một trận, cuống quít nghiêng mặt đi, nói: "Trong phủ Bình Dương còn có chút chuyện chưa xử lý, Công chúa liền tiếp tục luyện binh, ta đi trước."
Phù Trừng cười nói: "Chăm chỉ là chuyện tốt, nhưng cũng nên chú ý thân mình, nếu như Thanh Hà biết bổn cung không chiếu cố tốt cho ngươi, nhất định sẽ trách bổn cung."
Mộ Dung Xung nghe được trong lòng ấm áp, cũng có mang theo vài phần ghen tuông, lẩm bẩm nói: "Lời nói, chỉ nói nửa câu là được, thân thể của ta, tự ta sẽ chú ý, không làm phiền Công chúa quan tâm." Hơi ngừng một chút, Mộ Dung Xung nhịn không được nói, "Công chúa có phần tâm tư kia, không bằng quan tâm bản thân nhiều hơn mới đúng, đừng đợi đến ngày nào đó khi ta viết hưu thư, liền trở thành viết trước linh vị của Công chúa."
"Ngươi..." Phù Trừng hơi run lên một cái, Mộ Dung Xung đã bước ra khỏi doanh trướng.
Nâng tay xoa lên tóc mai bạc trắng của mình, Phù Trừng thản nhiên cười cười, "Mẫu phi, khi người gặp lại con, nhất định sẽ cảm thấy con càng ngày càng giống phụ hoàng đi?"
Phù Trừng buồn bã thở dài, nhìn bản đồ chiến sự Trường An, ánh mắt ẩn ẩn có chút lệ quang, "Thanh Hà, còn ngươi? Hai năm này có biết chiếu cố bản thân không?"
Trong lòng chua xót lạnh lẽo, làm sao chỉ có một mình Phù Trừng?
Kiến Khang, Ô Y hạng, Tạ phủ.
Tạ Tửu Tửu vừa đẩy cái nôi bên cạnh, vừa dỗ dành tiểu công tử đi ngủ, cho dù không phải con của mình, hai năm ở chung, chung quy là có chút tình cảm.
"Ngươi bây giờ, có tốt không?"
Thì thào tự hỏi, Tạ Tửu Tửu vội vàng ngẩng mặt lên, không dám để cho nước mắt trong mắt chảy xuống.
Trận chiến của Đại Tần và Tấn quốc, đến ngay trước mắt, nay mỗi người dân Tấn quốc đều cảm thấy bất an, rất nhiều người đều nói, Đông Tấn dốc hết binh lực cũng không có đủ hai mươi vạn binh lực, làm sao có thể ngăn cản trăm vạn hùng binh của Phù Kiên?
Nhưng mà trong lòng Tạ Tửu Tửu hiểu được, khi ván cờ đã đi đến giữa trận, những quân cờ nhìn thấy trên bàn cờ, thường thường không phải là toàn bộ.
Lúc này, ít nhất Thừa tướng của Tấn quốc cũng chưa từng bối rối, vẫn là mỗi ngày vào triều, hạ triều, ngắm hoa, phẩm trà, tựa hồ mọi thứ đều nắm giữ trong lòng, có biện pháp khắc địch chế thắng.
"Nương...Mẫu thân..."
Tiểu công tử ở trong nôi chưa chịu đi vào giấc mộng, mở to đôi mắt trong suốt nhìn Tạ Tửu Tửu, một tiếng gọi mẫu thân còn chưa rõ từng chữ vang lên, thật ra lại làm cho thân mình Tạ Tửu Tửu run lên, kinh ngạc cúi đầu nhìn tiểu tử trong nôi kia.
Đứa nhỏ này đã được hai tuổi, vẫn còn chưa từng nói chuyện, đây là lần đầu kêu người, không ngờ cư nhiên lại là gọi mẫu thân, làm cho trái tim Tạ Tửu Tửu tràn đầy ngọt ngào chua xót.
"Con ngoan..." Tạ Tửu Tửu nhẹ nhàng mà sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, bàn tay nhỏ bé của tiểu công tử đã cầm thật chặt ngón tay của nàng, không chịu buông ra.
"Ta thật không ngờ, đứa nhỏ này thế nhưng lại gọi ngươi trước tiên." Tạ Uyên xếp quạt đi tới, ngồi xổm xuống bên nôi, mỉm cười nhìn Tạ Tửu Tửu, "Xem ra, hắn thật sự xem ngươi là mẫu thân."
Tạ Tửu Tửu nâng mắt nhìn Tạ Uyên, nói: "Ta vốn là mẫu thân của hắn."
"Ha ha, cũng đúng." Tạ Uyên trêu đùa tiểu công tử, thở dài nói, "Lần này thúc thúc bước vào một cái tử cục."
"Nga?" Tạ Tửu Tửu nghi hoặc nhìn Tạ Uyên, "Ta thật ra cảm thấy Tạ Thừa tướng đã tính toán kỹ càng, nhất định là có nắm chắc sẽ đánh thắng một trận chiến này."
"Thắng thì sao?" Tạ Uyên lắc đầu cười khổ, "Hắn chung quy không chịu nghe lời ta nói, nếu như thua, người chịu tội là hắn, nếu như thắng, hắn liền trở thành cái gai trong lòng Hoàng thượng, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện."
Tạ Tửu Tửu trầm ngâm nói: "Quả thật, công trạng lớn như vậy, nhất định sẽ bị đố kỵ." Nói xong, Tạ Tửu Tửu mỉm cười nói, "Đây chẳng phải là kết quả phu quân ngươi muốn nhìn thấy sao?"
Tạ Uyên lắc đầu nói: "Ta vẫn kính nể hắn, cho nên mặc kệ hắn có chèn ép ta như thế nào, ta chung quy vẫn coi hắn là thúc thúc, nay tai kiếp đến gần, ta vẫn là nhịn không được muốn nhắc nhở hắn một chút."
Tạ Tửu Tửu thản nhiên cười nói: "Nhìn bộ dáng này của phu quân, nhất định đã bị giáo huấn một hồi đi."
Tạ Uyên buồn chán cười cười, "Nhãn lực của phu nhân thật tốt, xem ra, ván cờ kia của chúng ta, phải tăng cường một chút, nếu không ngày Tạ gia của ta gặp đại họa đến cửa, chúng ta đều không thể thoát thân."
Tạ Tửu Tửu nâng tay vỗ vỗ đầu vai Tạ Uyên, cười nói: "Phu quân cứ yên tâm, ván cờ đã vào thế cục, chỉ chờ Tạ Thừa tướng đại thắng, chúng ta liền nắm được quân cờ đầu tiên."
"Chỉ hy vọng cuối cùng có thể cứu được một mạng của hắn." Tạ Uyên khe khẽ thở dài, cầm lấy bàn tay Tạ Tửu Tửu, nghiêm mặt nói: "Tửu Tửu, nếu như...Nếu như có thể, ngày ta đón nàng vào cửa, ngươi cũng ở lại trong phủ, được không?"
Tạ Tửu Tửu vội vàng rút tay ra, "Phu quân, nàng đối với ngươi rất tốt, sao ngươi lại nhẫn tâm cô phụ nàng? Nếu ta lưu lại, nhất định sẽ làm cho nàng cảm thấy khó chịu, cho nên, phu quân vẫn là không cần tự nhiên lệch hướng."
Tạ Uyên cười khổ gật gật đầu, nói: "Cũng đúng, ta sẽ không ép ngươi lưu lại."
"Ha ha, cám ơn phu quân." Tạ Tửu Tửu cong mi mỉm cười, làm cho Tạ Uyên không khỏi có chút hoảng hốt.
Đột nhiên, Tạ Trữ đi đến trước mặt hai người, cung kính cúi đầu, nói: "Tam phu nhân, Tạ Thừa tướng cho mời."
"Thúc thúc muốn mời Tửu Tửu đến làm gì?" Tạ Uyên cả kinh, nhìn nhìn Tạ Tửu Tửu, liền nói ngay, "Ta cùng ngươi đến đó."
Tạ Trữ lúng túng nói: "Tam công tử, Tạ Thừa tướng chỉ danh nói chỉ cho mời một mình tam phu nhân đến."
"Không sao, ta ôm Khánh nhi cùng đi." Nói xong, Tạ Tửu Tửu cúi người đem tiểu công tử ôm vào trong lòng, "Niệm tình Khánh nhi, hắn cũng sẽ không làm khó xử ta."
"Hảo, một lúc sau, ta sẽ tự mình đến đón ngươi." Tạ Uyên gật gật đầu, dựa vào tâm trí của Tạ Tửu Tửu, chắc cũng sẽ không có việc gì.
"Ân."Tửu Tửu thoáng gật đầu, liền ôm tiểu công tử đi theo Tạ Trữ rời khỏi nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.