Editor: @Hly0208
Beta: @Aki Re
Đầu óc Tô Mộc ngưng trệ.
Đây là một cái hôn kịch liệt làm càn, không có kỹ xảo, không hề có kết cấu, hắn chỉ biết đấu đá lung tung, nhưng mà cái hôn mãnh liệt không dịu dàng này lại càng khiến người ta cảm thấy tim đập nhanh.
Tô Mộc bị đoạt hô hấp, hơi thở nóng rực ập vào trước mặt, đôi môi nóng cháy gắt gao áp bách môi cô mà cạy ra khớp hàm tiến vào, trằn trọc cọ xát tìm kiếm lối ra. Hai chân Tô Mộc nhũn ra, sức lực cả người cấp tốc xói mòn, hơi thở chứa đầy hormone nùng liệt như vậy làm tim cô đập gia tốc, đầu óc mơ hồ.
Chờ phục hồi tinh thần lại, Tô Mộc liền giãy giụa rời khỏi cái ôm ấp của hắn, nhưng mà sức lực hắn rất lớn, cô không thể tránh thoát.
Bên tai, tiếng hít thở càng ngày càng dồn dập, cũng càng ngày càng thô nặng.
Tô Mộc dự cảm thấy không ổn.
Hô hấp của cô, sức lực của cô, tựa hồ đều đã bị hắn đoạt mất, khi Tô Mộc đang sốt ruột suy nghĩ chính mình phải làm sao bây giờ, bỗng nhiên ánh điện chợt lóe, một luồng sấm sét đánh xuống, Quý Bắc Lưu phản ứng rất nhanh, bế cô lên nhảy ra ngoài 3 bước, mà chỗ hai người vừa đứng, đã bị sấm đánh ra một cái hố to.
Sắc mặt Quý Bắc Lưu rất khó nhìn, nếu chuyện tốt bị người khác phá hủy thì ai cũng đều sẽ thập phần khó chịu.
Ở trong 《 Đao Kiếm Giang Hồ 》, cơ chế bảo hộ đối với phái nữ được thiết lập thực tốt, nếu có phái nữ nào bị phái nam khinh bạc, cơ chế bảo hộ liền sẽ khởi động, ví dụ như sấm sét này, đây là thứ được gọi là "Trời phạt".
"Bang!"
Tiếng bàn tay vang lên, giờ phút này đặc biệt rõ ràng.
Quý Bắc Lưu bị ăn một cái tát, cúi đầu nhìn sắc mặt thiếu nữ đỏ ửng trong lòng ngực, lại che kín xấu hổ, khó được không có tức giận mà ngược lại, hắn lại cúi đầu, hôn gương mặt cô một ngụm thật mạnh, "Thôn Hoa, tôi cho em một đặc ân để em có thể khiêu khích tôi, nhớ kỹ, tôi đã hôn em, về sau em chính là người của tôi."
"Anh có bệnh?" Cô giận.
Quý Bắc Lưu dương môi, kiệt ngạo cười, "Lại hôn em thêm vài lần, tôi liền không bị bệnh."
Khi Tô Mộc từ trong lòng ngực hắn biến mất, hắn luôn cảm thấy chính mình còn có chuyện chưa làm, cho nên liền cảm thấy buồn bã mất mát, nhưng sau khi đợi hắn đem chuyện này hoàn thành, hắn liền cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Ừ, thực sự rất thoải mái.
Tô Mộc được hắn thả xuống dưới, ngay sau đó, tay cô đã bị nhét đầy một đống quần áo mới cùng đồ chơi nhỏ, cô ôm không hết, vì thế liền có rất nhiều đồ vật rơi trên mặt đất.
" Đồ vật của con gái trong thương thành đều tặng cho em." Quý Bắc Lưu hào phóng nói: "Em ngoan ngoãn chờ tôi một lát, tôi đi tìm Lương Lương sửa cái giả thiết " trời phạt" kia."
Nói xong không đợi Tô Mộc phản ứng, lại hôn một cái lên khóe môi cô, sau đó người đã không thấy.
Tô Mộc ngốc, "Hắn...... Có phải thật sự đầu óc có vấn đề hay không?"
Vừa rời khỏi trò chơi, Quý Bắc Lưu gọi điện thoại cho Lương Lương, sau một hồi lâu, điện thoại mới chuyển được, hắn còn chưa nói gì, bên kia Lương Lương đã kêu lên: "Cậu, làm sao bây giờ, cháu lái xe đụng vào người khác rồi!"
"Nga." Quý Bắc Lưu bình tĩnh, "Người kia đã chết chưa? Chết rồi liền đem thi thể hắn ném xuống sông."
"Cậu!" Lương Lương gào, "Hiện tại cháu đang ở bệnh viện, người kia còn đang làm phẫu thuật! Làm sao bây giờ, cậu! Cháu đã có bạn gái rồi, cháu không muốn vào tù! Cháu mà vào tù, lão bà của cháu chạy thì làm sao bây giờ!?"
Quý Bắc Lưu ghét bỏ "Sách" một tiếng, cắt đứt liên lạc trên điện thoại, hắn vẫn quyết định đi bệnh viện một chuyến, rốt cuộc cái tên Lương Lương này quá ngốc.
Lương Lương khẩn trương hề hề ngồi ở ngoài phòng giải phẫu, nhìn thấy Quý Bắc Lưu, cả người hắn bỗng nhiên liền an tâm không ít, lúc này hắn thật giống như đứa trẻ thấy gia trưởng, ủy khuất nói: "Cậu, cháu không phải cố ý đâm người......"
"Chú nếu cố ý đâm người, vậy chú nên may mắn, ít nhất chú vẫn còn có mấy phần giống tôi." Quý Bắc Lưu rất là không sao cả, đâm người mà thôi, lại không phải đâm vào người của hắn, đương nhiên không sao cả.
Nhưng mà Lương Lương khóc không ra nước mắt, cười không nổi.
Quý Bắc Lưu liếc hắn một cái, "Chờ đấy, tôi đi nói chuyện với viện trưởng một lát."
Bước chân, Quý Bắc Lưu đi đến một đầu khác của hành lang, nghĩ nghĩ, hắn vẫn nên gọi cho cục giao thông một cuộc điện thoại, trùng hợp, đối diện có hai y tá đẩy một người bệnh ngồi trên xe lăn đi qua.
Quý Bắc Lưu mắt nhìn thẳng, chỉ lo cùng người bên kia điện thoại nói chuyện.
"Trương tỷ, cô nói xem đã lâu như vậy rồi, Tô tiểu thư còn có cơ hội có thể tỉnh lại sao?" Y tá trẻ tuổi thỉnh giáo tiền bối của mình, các cô đây là vừa mới mang người bệnh đi phơi nắng một chút rồi trở về.
"Chỉ cần Tô tiên sinh không chịu từ bỏ là được, những việc khác không cần chúng ta lo lắng."
"Ai, Tô tiên sinh thật đúng là anh trai tốt." Tiểu y tá cảm thán, "Tô tiểu thư xinh đẹp như vậy, còn tuổi trẻ như thế, nếu cả đời đều không tỉnh lại, làm người cảm thấy quá đáng tiếc, nhưng mà, Trương tỷ, tôi nghe nói Tô tiểu thư bị tai nạn xe cộ cũng không phải là ngoài ý muốn, mà do đối thủ cạnh tranh của Tô tiên sinh......"
Trương tỷ vỗ đầu y tá trẻ một cái, "Những việc này không phải việc chúng ta có thể bàn tán, đừng lắm miệng!"
Y tá trẻ thè lưỡi, không dám nói tiếp nữa.