Editor: @Hly0208
Beta: @Aki Re
Lương Lương là người tốt, cũng là loại người Quý Bắc Lưu khinh thường nhất, nhưng mà chính nhờ Lương Lương, Tô Mộc hắn yêu mới có thể sống sót, mà hắn, lại là kẻ thiếu chút nữa hại chết Tô Mộc, thật châm chọc a.
Quý Bắc Lưu không có lại giống như trước kia mở miệng châm chọc, hắn thực yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không giống bình thường, trong đại sảnh chỉ có thể nghe được tiếng đồng hồ "Tí tách" vọng lại.
Tâm tình Lương Lương cũng từ ban đầu thấp thỏm bất an biến thành bình tĩnh, hắn có chút chờ mong, có lẽ...... chuyện Tô Mộc có thể khiến cách xử sự của cậu hắn về sau sinh biến hóa.
Rốt cuộc, Quý Bắc Lưu mở miệng, "Cho người ngoài cửa vào đi."
"Cậu?" Lương Lương khó hiểu.
Quý Bắc Lưu nói: "Tôi muốn cùng hắn nói chuyện một chút. "
"Vâng......" Lương Lương đi ra ngoài mở cửa ra, không lâu sau, phòng khách liền xông vào một nam nhân biểu tình nóng nảy.
"Quý Bắc Lưu!" Tô Lạc vừa tiến lên đã giơ nắm tay lên, lại bị tay mắt lanh lẹ của Lương Lương ngăn cản.
Lương Lương bắt lấy tay Tô Lạc, vội la lên: "Tô tiên sinh, ngài đừng xúc động!"
"Hắn bắt em gái ta, ngươi bảo ta đừng kích động!?" Tô Lạc đánh một quyền nện ở trên mặt Lương Lương, Lương Lương lảo đảo ra sau một bước, Tô Lạc lại kéo cà vạt của mình ra, hướng tới Quý Bắc Lưu tiến lên.
"Phanh" một tiếng, một quyền này hung hăng mà nện ở trên mặt Quý Bắc Lưu.
Quý Bắc Lưu không giống như là nam nhân sẽ ngồi ngoan ngoãn bị đánh, chính vì như thế, cho nên phản ứng của hắn lúc này làm Tô Lạc cùng Lương Lương đều sửng sốt một chút.
Tô Lạc híp mắt hỏi: "Ngươi vì cái gì không đánh trả?"
Tóc mái màu đen hơi che khuất ánh mắt Quý Bắc Lưu, dưới ánh đèn, nhìn không ra hắn so với bóng đêm còn muốn che giấu thứ gì trong con mắt đen nhánh này, hắn đứng lên, chỉ giơ tay lau một vết máu trên khóe môi, mà từ dấu vết xanh đen trên sườn mặt cũng có thể nhìn ra được một quyền kia của Tô Lạc xuống tay tàn nhẫn như thế nào, làm cho Quý Bắc Lưu khó có vẻ chật vật như vậy.
Lương Lương có thể thề, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Quý Bắc Lưu cao cao tại thượng, không ai bì nổi cũng sẽ có bộ dáng chật vật như vậy.
"Ta không đánh trả bởi vì ta nợ Mộc Mộc." Khoé môi Quý Bắc Lưu rách, nhưng giọng nói của hắn lại rất bình tĩnh, tuy có chút chật vật, nhưng càng nhiều thêm một cỗ mị lực hiếm thấy nhưng lại khiến người cảm thấy chấn động.
Tính tình nóng nảy của Tô Lạc lại lần nữa bị bật lửa, hắn đi qua bắt lấy cổ áo Quý Bắc Lưu, "Quý Bắc Lưu, đừng dùng loại xưng hô này gọi em gái ta! Ngươi không có tư cách!"
"Tô tiên sinh!" Lương Lương sợ Tô Lạc lại đánh người, vội vàng lại xông lên đi kéo tay Tô Lạc ra, "Ngài có thể cùng cậu tôi nói chuyện thật tốt một chút, tình huống hiện tại của Tô tiểu thư rất tốt, ngài không cần gấp như vậy."
"Em gái ta vẫn luôn hôn mê không tỉnh, thế này gọi là tình huống rất tốt sao!?" Tô Lạc hung tợn trừng mắt nhìn Lương Lương, lại hung tợn hướng Quý Bắc Lưu nói: "Quý Bắc Lưu, ngươi đem Tô Mộc dấu ở đâu?Đem em ấy trả lại cho ta!"
"Tô Lạc, ta hiện tại có thể lý giải tâm tình của ngươi."
Tô Lạc khựng lại một chút, bởi vì người nam nhân như Quý Bắc Lưu này nói loại lời nói cái gì mà có thể lý giải tâm tình người khác này, thật sự là không thể tưởng tượng được.
Quả nhiên, Quý Bắc Lưu ưu nhã sửa sang lại cổ áo sơ mi của chính mình, lại thong thả ung dung bồi thêm một câu: "Rốt cuộc, phải tận mắt nhìn thấy em gái chính mình chăm sóc lớn lên gả cho một nam nhân khác, trong lòng ai đều sẽ không thoải mái."
"Quý Bắc Lưu......" Tô Lạc chậm rãi nắm chặt nắm tay, hắn nguy hiểm nói nhỏ, "Những lời này của ngươi rốt cuộc là có ý gì?"
Nhưng mà, trên thế giới này không ai có thể uy hiếp Quý Bắc Lưu, hắn cười, "Rất đơn giản, với năng lực của ngươi, ngươi không bảo vệ được Mộc Mộc, chỉ có ta mới có thể bảo vệ tốt cho em ấy."