Editor: @-Jenny-
Beta: @Aki Re
"Quý Bắc Lưu!" Tô Lạc vén tay áo lên, đùng đùng sát khí nói: "Ngươi đây là muốn đánh nhau sao!?"
Quý Bắc Lưu "A" một tiếng, "Chỉ có những người lỗ mãng, mới có thể dùng loại phương pháp thô bạo này để giải quyết vấn đề."
Quý Bắc Lưu hoàn toàn có phong thái của tổng tài, thân là chủ tịch của một tập đoàn, làm sao lại không có mánh khóe đánh người để tự vệ? Một quyền trước đó, là hắn tự nguyện, hiện tại...... Nếu Tô Lạc còn có thể đánh được hắn, tên hắn, Quý Bắc Lưu sẽ viết ngược lại.
"Phương pháp thô bạo, nhưng rất hữu dụng không phải sao?" Tô Lạc nghiến răng nói, sau đó hướng Quý Bắc Lưu lao tới.
Hơi thở Quý Bắc Lưu bình tĩnh, bất động như núi, chờ người Tô Lạc đầy sơ hở xông tới, một kích liền giết.
Đột nhiên, một bóng người mặc váy trắng vội vã chạy ra, Tô Lạc bị thiếu nữ ôm ngang hông giữ lại, bước chân hắn dừng lại, đầu óc có chút ngốc ra, không phản ứng được chuyện vừa xảy ra.
"Anh! Anh không được đánh nhau!" Tô Mộc đi chân trần trên mặt đất, vừa bước ra cửa phòng liền nhìn thấyTô Lạc đánh người, cô lập tức lao tới, "Anh đừng luôn bắt nạt người khác! Có chuyện gì bình tĩnh nói, không phải tốt hơn sao?"
"Em...... Tô Mộc......" Tô Lạc kích động bắt lấy bả vai cô, ngay cả khi cô nghi oan là hắn đang khi dễ người khác hắn cũng không rảng lo, khó kìm chế được hưng phấn nói: "Em tỉnh lại!"
Tô Mộc liếc mắt nhìn hắn, "Em hết buồn ngủ tự nhiên sẽ tỉnh lại, anh kích động như vậy làm gì?"
"Thật tốt quá! Em cuối cùng đã tỉnh lại!" Tô Lạc ôm chặt Tô Mộc, đem cô nhẹ nhàng bế lên xoay một vòng, vào lúc Tô Mộc choáng váng, hắn lại hưng phấn nói: "Đi, anh đưa em về nhà ăn đồ ngon!"
Tô Lạc nắm tay Tô Mộc xoay người đi ra ngoài. Tuy nhiên đi được một bước, lại không di chuyển được, hắn xoay người, nhìn thấy Tô Mộc quay đầu lại nhìn nam nhân khác, mà người nam nhân này, bắt được cổ tay của cô.
Tô Lạc tâm tình không tốt, nói "Quý Bắc Lưu, buông em ấy ra!"
"Người nên buông tay là ngươi." Quý Bắc Lưu siết chặt cổ tay Tô Mộc, hắn rũ mắt, ánh mắt đều chỉ dừng ở trên người cô, giọng nói khàn khàn, "Mộc Mộc......"
Nhịp tim của Tô Mộc đột nhiên đập nhanh liên hồi. Cô có một cảm giác không thể giải thích được. Người đàn ông này... thật quyến rũ. Ngay cả khi hắn ta đang giữ chặt cổ tay của cô, có thể cảm nhận được độ ấm trên da thịt mang theo một chút run rẩy của hắn.
Ánh mắt Quý Bắc Lưu ấm áp, hắn thấp giọng hỏi: "Em sẽ ở lại, ở lại bên cạnh anh, đúng không?"
"Tôi......"
"Tô Mộc!" Tô Lạc không thể nhịn được nữa, kéo lấy tay Tô Mộc, "Em không được quên mất, em là họ Tô, chưa có gả ra ngoài!".
Nếu cô dám nói ở lại, xem thử hắn không trực tiếp đem cô...... Đem cô...... Đem cô một phen khiêng đi!
Tô Mộc nhìn qua Tô Lạc, lại nhìn về phía Quý Bắc Lưu còn đang đợi đáp án của cô, cô cau mày, "Cái kia...... Tiên sinh, xin hỏi ngài là ai?"
Thân thể Quý Bắc Lưu căng cứng.
Tô Mộc rút tay của bản thân ra, đi tới phía sau anh trai, cô chỉ lộ ra một cái đầu, nói: "Tôi không quen biết ngài, tôi phải về nhà."
"Mộc Mộc...... Em không nhớ rõ anh......" Quý Bắc Lưu bước về phía trước một bước, thần sắc hắn thay đổi, lần đầu tiên mất đi khí thế, ngược lại là có vẻ vô cùng hoảng sợ.
Tô Mộc lắc đầu, "Tôi không quen biết ngài."
Tiếp theo, cô đem đầu cúi xuống ở sau lưng Tô Lạc.
Tô Lạc "Ha hả" hai tiếng, "Quý Bắc Lưu, ngươi đã nghe chưa, Tô Mộc không quen biết ngươi, cái chuyện ma quỷ gì mà vị hôn thê chứ, ngươi vẫn nên đặt những thứ kia trên người nữ nhân khác đi! Còn có, ta hy vọng ngươi có thể tự hiểu lấy, về sau đừng tới quấy rầy em gái của ta!"