Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!

Chương 212: Nghe nói.. Ngươi không có tiểu đinh đinh? (12)




Editor: @-Jenny-
Beta: @Aki Re
Thẩm Lưu Dật im lặng không nói một chữ, toàn là Thúy Thúy mở miệng, cho dù là chỉ số IQ không cao như Tô Mộc, cô cũng cảm thấy kỳ quái.
Nhưng chuyện này cũng không thể tùy tiện hỏi, vì không xác định được cốt truyện đã đi đến chỗ nào nên Tô Mộc đành mạo muội hỏi một vấn đề khác, "Đại tiểu thư, ngài có yêu thích người nào chưa?"
Ngay khi vấn đề vừa nói ra, Thúy Thúy đầu tiên chính là sửng sốt, sau đó lại ngẩng đầu nhìn qua tiểu thư nhà mình.
Đầu Thẩm Lưu Dật hơi cúi thấp, vấn đề này đối với nữ tử khuê các mà nói xác thật là chuyện khiến người ta ngượng ngùng, sau một lúc lâu, nàng chậm rãi lắc lắc đầu.
Tô Mộc yên tâm vỗ vỗ ngực, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi......"
Cô vẫn chưa tới muộn tình thế còn cứu vãn được, Thẩm Lưu Dật vẫn chưa thích Phong Vô Tế, nói cách khác, Phong Vô Tế vẫn chưa trà trộn vào Thẩm gia trang.
Nhưng lúc này ngay ở đây, hơn nữa hiện tại về thân phận của Tô Mộc, cô hỏi về vấn đề này, sau khi nhận được câu trả lời, đều sẽ làm người khác cảm thấy có chút ý vị sâu xa.
Thúy Thúy nhìn qua tiểu thư nhà mình, lại nhìn qua Tô Mộc có thần kinh thô, chính nàng cũng rối rắm.
Nếu là nam nhân khác lần đầu tiên gặp mặt nếu hỏi về vấn đề này thì Thúy Thúy chỉ cảm thấy người đó chính là đăng đồ tử*, nhưng người hỏi chuyện lại chính là Tô Mộc, Tô Mộc không hề có ánh mắt đen tối, ngay cả khi nhìn tiểu thư nhà nàng cười lên cũng là cử chỉ thoải mái hào phóng, nhưng thật sự là cùng ba chữ "Đăng đồ tử" không có quan hệ, mà tiểu thư nhà nàng tính cách vốn ôn hòa, chưa bao giờ phát giận, Thúy Thúy càng không dám phát giận.
*Đăng đồ tử: dâm tặc háo sắc
"Đúng rồi......" Tô Mộc lại vươn tay ra, trong tay chính là một cành hoa hải đường màu trắng, "Vì đêm hôm qua gió lớn, lúc ta đi ngang qua đây thấy hoa hải đường rơi xuống đầy đất, lại nghĩ thầm lần đầu tiên tới gặp đại tiểu thư tay không gặp mặt dường như không ổn, chỉ có thể chọn một đóa đẹp nhất mang đến, mong đại tiểu thư đừng chê cười."
Oa!
Lông mày Thúy Thúy nhảy dựng, vị tiểu công tử này đây là muốn lấy lòng đại tiểu thư nhà nàng đi!?
Khoé mắt Thẩm Lưu Dật tràn đầy dịu dàng, ôn nhu phi thường, nàng lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không để ý, tiếp nhận cành hải đường màu trắng trên tay Tô Mộc.
Tô Mộc lại một lần nữa thở dài, Thẩm Lưu Dật thật là người đẹp tính cách lại tốt. Chỉ cần đứng ở chỗ này, không cần phải nói chuyện, đều làm người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, lòng yêu cái đẹp của cô có thể nói là bùng nổ trên người hai huynh muội của Thẩm gia, không khỏi liền cảm khái, "Ta vốn dĩ muốn tặng cho đại tiểu thư một lễ vật thật đáng yêu."
Mắt Thẩm Lưu Dật lộ ra tia nghi hoặc.
Tiếp theo Tô Mộc lại lắc đầu thở dài: "Chính là ta không có cách nào đem chính mình cất vào hộp để làm lễ vật đưa đến đây."
Thẩm Lưu Dật giơ tay, che đôi môi của mình sau chiếc khăn che mặt, ý cười trong mắt lại gia tăng thêm một phần, Thúy Thúy không giống nàng hiện giờ đang rất căng thẳng, nàng có thể nhìn ra Tô Mộc là đang nói giỡn, chẳng qua cái trò vui đùa cũng chỉ có thể làm nàng cảm thấy thú vị thôi.
Tô Mộc cười hì hì nói: "Đại tiểu thư, về sau muốn ăn cái gì ta có thể làm cho ngài, ta còn muốn ra bên ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, ta xin cáo lui trước."
Thẩm Lưu Dật cầm trong tay cành hoa hải đường màu trắng, khẽ gật đầu.
Càng thêm giống như một nàng tiên.
Tô Mộc rời đi với tâm trạng rất tốt, có thể cùng mỹ nhân vừa quen còn có thể cùng nhau nói chuyện, tâm tình của cô đương nhiên rất tốt, nói thực ra sau tất cả, bộ này có tương đối đông nữ phụ, cô còn sợ Thẩm Lưu Dật tính tình không tốt, hoặc là giống như văn bản của đại chúng, nữ phụ với vẻ ngoài hiền lành, sau lưng lại là âm mưu, tính toán, nhưng cô vừa tự mình thấy, cô có thể khẳng định, giống như Thẩm Nam Tiên từ trong xương cốt lộ ra khí chất chính nhân quân tử, Thẩm Lưu Dật dịu dàng khả ái, cũng tuyệt đối không phải là giả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.