Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!

Chương 218: Nghe nói.. Ngươi không có tiểu đinh đinh? (18)




Editor: @Thụy Mặc
Beta: @Aki Re
"Dừng lại!" Tô Mộc nhét đồ đang cầm trong tay vào tay Thẩm Nam Tiên, cô chống nạnh nói: "Dù Thiếu trang chủ của chúng ta thích nam nhân cũng sẽ không thích ngươi, ngươi đừng mở tưởng!"
Cả người cô nương chợt lảo đảo, nàng ngẩng đầu không dám tin hỏi: "Công tử... Hắn nói... Là thật sao?"
Thẩm Nam Tiên cầm hồ lô đường trên tay còn cầm thịt, lần đầu đánh mất cảm giác cao quý không dính khỏi lửa phàm tục nhưng vẫn còn ưu nhã, hắn mỉm cười gật đầu: "Là thật sự."
Tô Mộc thấy vẻ mặt chịu đả kích mà trở nên cứng đờ của nữ nhân đang quỳ trên mặt đất, cô liền vui vẻ thở phào một hơi. Thể chất của Thẩm Nam Tiên mang theo "rủi ro" không phải là giả, mới ra ngoài một lát thôi mà đã có nữ nhảy lầu, lại có lão gia gia nhờ hắn tìm cháu gái, bây giờ còn có một tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân...
Không biết hắn sẽ gặp bao nhiêu chuyện khi đi dạo một vòng trên phố.
Thẩm Nam Tiên mở miệng: "Cô nương tên gì?"
"Tiểu nữ tên là Tiểu Liên..." Trên mặt vị cô nương tên Tiểu Liên này đầy vẻ thất vọng, cảm thấy cơ hội được ở lại bên người Thẩm Nam Tiên cực kỳ nhỏ bé.
"Tiểu Liên cô nương." Thẩm Nam Tiên mỉm cười: "Ngươi không còn chỗ để đi, không ngại thì tới Thẩm gia trang trước, đợi đến khi tìm được người thân của ngươi rồi hẵng rời đi."
Tiểu Liên mừng rỡ: "Công tử!"
"Thiếu trang chủ!" Tô Mộc khó hiểu ngẩng đầu.
Thẩm Nam Tiên giải thích: "Tiểu công tử, vị Tiểu Liên cô nương này không nơi nương tựa, để nàng ấy tạm thời ở lại Thẩm gia trang cũng không sao."
Xong rồi.
Chẳng lẽ Thẩm Nam Tiên thực sự nhìn trúng Tiểu Liên cô nương, một người rõ là vai diễn quần chúng ư?!
Nhưng ngay lúc này, trước mặt Tô Mộc đột nhiên xuất hiện một vết màu đỏ, giọng nói phấn chấn của số 38 vang lên: "Đây là son môi màu lá phong ta mới mua, ngươi cảm thấy màu này thế nào?"
"Xấu xí!" Tô Mộc trực tiếp thét lên một câu, ngay sau đó mới nhận ra mình không phải đang đáp lại số 38 trong đầu, mà nói thẳng ra ngoài, quan trọng hơn là, hiện tại cô đang nói chuyện với Thẩm Nam Tiên.
Thẩm Nam Tiên bị Tô Mộc thét một tiếng, vẻ mặt trông có chút vô tội.
"Ta... Thiếu trang chủ, ta không nói ngươi." Tô Mộc cuống lên: "Ý ta là nàng ta... Đúng vậy, là nàng, nàng ta rất xấu xí!"
Tô Mộc nhìn Tiểu Liên lòng đầy ý xấu mà người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, hừ một tiếng, cầm lấy hồ lô đường và thịt trong tay Thẩm Nam Tiên rồi xoay người đi mất.
Thẩm Nam Tiên nhìn bóng lưng của Tô Mộc khẽ thở dài, hắn còn chưa ăn xong xiên hồ lô đường kia mà.
Trời trở tối, canh khuya vắng vẻ.
Trước cửa phòng của tiểu đầu bếp mới tới của Thẩm gia trang xuất hiện một bóng người.
Mỹ nhân áo trắng càng thêm quyến rũ dưới ánh trăng, nàng nhìn cánh cửa đóng kín, bàn chân vừa bước tới một bước chợt dừng lại, bởi vì có ai đó đến.
"Lưu Dật." Người vừa đến mỉm cười gọi tên nàng, trong giọng nói dễ nghe đầy vẻ thân thiết.
Thẩm Lưu Dật nhìn về phía Thẩm Nam Tiên, lại nhìn nữ nhân theo sau Thẩm Nam Tiên, cuối cùng dời ánh mắt đầy ý cười tới trên người Thẩm Nam Tiên.
Thẩm Nam Tiên cười nói: "Đây là Tiểu Liên cô nương được ta cứu khỏi tay ác thiếu."
"Tiểu Liên bái kiến đại tiểu thư." Tiểu Liên cực kỳ lịch sự, từ khi nàng được Thẩm Nam Tiên đưa đến Thẩm gia trang, trái tim loạn đập của nàng vẫn chưa dừng lại.
Thẩm Lưu Dật không nhìn Tiểu Liên, vẫn im lặng nhìn Thẩm Nam Tiên, trong ánh mắt thấp thoáng tia cười nhạo.
Thẩm Nam Tiên không đổi sắc mặt, dịu dàng nói: "Ta nhặt được một con sóc bị thương ở sau núi, Tiểu Liên cô nương đã giúp ta xử lý miệng vết thương cho nó, Lưu Dật, ngươi thích động vật nên để Tiểu Liên cô nương đưa con sóc này tới nơi của ngươi được không?"
Thẩm Lưu Dật nhẹ nhàng dời mắt sang hướng cánh cửa khép kín.
Tiểu Liên ôm con sóc bị thương nghi hoặc, nàng cũng gặp phải Thẩm Nam Tiên hết đường xoay sở với vật nhỏ này khi trở về phòng, và được Thẩm Nam Tiên nhờ vả băng bó vết thương cho sóc con nên tới giờ này vẫn chưa trở về phòng ngủ, nhưng còn vị đại tiểu thư này, vì sao đã trễ như thế vẫn chưa trở về phòng chứ?
Thẩm Nam Tiên nhẹ nhàng cười một tiếng: "Nếu Lưu Dật muốn dặn tiểu công tử bỏ thêm nhiều dấm vào sườn heo chua ngọt đêm nay, thì có thể đợi đến ngày mai tiểu công tử ra ngoài rồi nói."
Tiểu Liên thầm nghĩ, hóa ra là thế.
Thẩm Lưu Dật thu hồi tầm mắt, trong con ngươi sáng rực càng thêm tia thú vị.
Thẩm Nam Tiên chỉ cười nhạt: "Ban đêm tối tăm, ta không yên lòng để Lưu Dật trở về một mình. Tiểu Liên cô nương, làm phiền ngươi đưa con vật bị thương này đến trong viện của Lưu Dật."
Tiểu Liên vội trả lời: "Vâng, Thiếu trang chủ."
Thẩm Lưu Dật cười khẽ một tiếng, xoay người rời đi.
Tiểu Liên vội vàng đi theo sau bóng lưng duyên dáng của mỹ nhân.
Đến khi bóng dáng hai người biến mất, nơi đây chỉ còn lại một mình Thẩm Nam Tiên, hắn cũng nhìn thoáng qua cửa phòng khép chặt, hơi nghiêng đầu, ánh mắt như có như không đặt trên một gốc cây hải đường.
Hắc y nam nhân trên cây không cầm được mà run rẩy, nếu không phải thấy Thẩm Nam Tiên đã xoay người rời đi, hắn tin chắc rằng mình đã bị phát hiện!
Cũng may, cũng may...
Lỗ Vô Thủ được xưng là tài nghệ điêu luyện sợ tới mức ôm chặt vuốt sắt của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.