Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!

Chương 246: Nghe nói.. Ngươi không có tiểu đinh đinh? (46)




Editor: @Lão Bà
Beta: @Aki Re
Sau một hồi tràn ngập động tình, vẻ mặt đạo mạo của hắn giống như tiên nhân thong thả hòa mình vào sắc khí của đất trời, khơi lên một loại cảm giác cấm dục mãnh liệt bị đánh tan, nhưng mà lại khiến người nhịn không được muốn nhìn hắn lộ ra càng nhiều... So với lúc này còn muốn càng nhiều hơn nữa, mang theo một loại thần sắc nồng đậm động tình.
Tô Mộc nhất thời bị vẻ đẹp của hắn mê hoặc, đương nhiên nói "Sắc lệnh trí hôn*" cũng là chính xác, tóm lại thì lực đạo bàn tay của hắn ấn trên ngực cô đã nhẹ đi không ít.
*sắc lệnh trí hôn "色令智昏": Nói đúng hơn là lợi ích (hoặc là nữ sắc) làm cho người ta đánh mất lý trí, muốn làm ra chuyện vi phạm đạo đức. (Theo zhidao.baidu)
Thẩm Nam Tiên hôn cô, nói: "Chờ đến khi mọi chuyện kết thúc... chúng ta liền thành thân."
Tô Mộc chưa kịp hỏi hắn muốn xử lý chuyện gì, đã hoàn toàn bị lạc ở bên trong "Nhu tình bẫy rập" của hắn, lý trí cô mơ hồ có chút không thể tỉnh táo, nếu như giờ khắc này còn có thể trầm luân, vậy cũng là do hắn bồi cô.
Quần áo rất nhanh bị cởi ra, cả người cô chợt lạnh theo bản năng gắt gao dán chặt ở trong lồng ngực hắn, giờ phút này lồng ngực hắn chính là nơi ấm áp nhất, cũng là nơi khiến cô lưu luyến nhất. Thần trí của cô lấy lại một chút tỉnh táo, hai người bọn họ cùng nhau triền miên, lấy trời làm màn, dùng đất làm giường, nhưng không phải vẫn là dã chiến sao?
Thật sự là có đủ kích thích.
Tô Mộc giống như đi lạc vào cõi thần tiên, cô còn đang suy nghĩ miên man, dưới thân bỗng truyền đến đau đớn mà ôm chặt lấy cổ hắn, tuy rằng đau, nhưng bởi vì hắn đối với cô ôn nhu, ít nhất cô cũng không giống như mấy cái đài ngôn nữ chủ khóc lóc thảm thiết.
"Mộc Mộc..." Hắn dừng lại động tác, ôn nhu hôn cô: "Nhịn một chút, rất nhanh sẽ không còn đau nữa."
Tô Mộc cả người không có sức lực khẽ "ân" một tiếng, Thẩm Nam Tiên trên người vẫn còn quần áo, nhưng quần áo của hắn cũng đều cởi ra đến mức muốn rơi xuống, cô có thể nhìn thấy lồng ngực hắn trắng nõn cùng săn chắc, cũng thấy trên thân thể hắn đầy rẫy vết thương do bị roi quất đánh mà thành.
Cô đoán trên lưng hắn khằng định cũng có không ít thương tích.
Thẩm Nam Tiên duỗi tay vỗ về gương mặt cô, âm thanh ôn nhu nói: "Không sao cả, thân thể ta không khó chịu."
"Nhưng ta khó chịu!" Nước mắt Tô Mộc liền không nhịn được liền trào ra: "Là cái lão nhân xấu xa kia đánh ngươi, có phải không? Bởi vì ta khiến ngươi buông thả chuyện luyện võ, cho nên hắn mới trừng phạt ngươi, có phải hay không?"
Hắn trấn an cô: "Việc này không phải tại ngươi."
"Cái lão nhân xấu xa kia..." Cô nghẹn ngào.
Vốn dĩ là lần đầu tiên, hắn muốn cho cô lưu lại ấn tượng tốt, lại không nghĩ tới vẫn làm cho cô phải khóc, hắn thở dài, không lo đến thân thể đang có dục vọng, nhẹ giọng trấn an cô: "Mộc Mộc, đừng nóng giận, là do lão nhân xấu xa kia làm sai, cũng không phải là do ngươi làm sai."
Cô nhìn hắn một cái.
Vừa có nữ nhân thì lập tức đã quên cha, trước kia một tiếng hai tiếng đều gọi phụ thân, hiện tại đã kêu bằng "Lão nhân xấu xa."
Cô nức nở, liền ôm lấy hắn nói: "Ngươi là tiểu tâm can của ta, ta còn không dám tổn thương ngươi, dựa vào cái gì liền phải chịu đựng bị lão nhân xấu xa kia đánh!"
Thẩm Nam Tiên nhất thời có chút dở khóc dở cười, một tay vỗ về búi tóc cô, một tay di chuyển xuống vuốt sau ót cô, thuận theo cô nói: "Là ta là ta, ta chính là tiểu tâm can của ngươi, lão nhân xấu xa kia thật sự là rất quá đáng, dựa vào cái gì lại có thể đánh ta đúng không?"
"Tiểu tâm can của ta... nhìn ngươi bị đánh ta thực sự rất khổ sở..." Tô Mộc ngửa mặt lên, đau lòng nói: "Hay là chúng ta không làm nữa có được không? Ta sợ đụng tới miệng vết thương của ngươi..."
"Không được." Thẩm Nam Tiên quyết đoán cự tuyệt. Cô ủy khuất đem má phình lên thành bánh bao.
Đều đã tiến vào rồi... như thế nào lại có đạo lý chưa được thỏa mãn liền rút lui?
Hắn mỉm cười hôn lên khóe mắt cô vẫn còn đọng nước mắt, cảm giác thân thể cô đã quen dần, liền chậm rãi luận động: "Mộc Mộc... nước mắt ngươi rất quý giá, không cần vì chuyện vừa rồi mà lãng phí, thật không có gì thú vị, đợi lát nữa... sẽ có nhiều cơ hội để cho ngươi khóc."
Tô Mộc rúc vào trong lồng ngực của hắn, âm thanh gì cũng đều không kêu ra được, bởi vì thanh âm ra khỏi miệng đều là tiếng rên rỉ hoan ái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.