Editor: Nhan vy
Beta: Aki Re
"Tô Bạch...... Chẳng lẽ, anh muốn ăn xương vịt?"
Nghe Tô Mộc hỏi chuyện, Tô Bạch liền nhàn nhạt nhìn cô một cái, lại thu hồi ánh mắt, đại khái là cảm thấy cùng nói với cô chả khác nào nói chuyện với miệng cá.
Tô Mộc bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Anh không khen em thì không khen em, làm gì mà nói người khác như vậy."
Tùy theo nhiệm vụ lần này yêu cầu cô phải làm cho Tô Bạch khen mình, Tô Bạch căn bản là chỉ là muốn chế giễu cô chứ khen cái gì, cô muốn hoàn thành nhiệm vụ này để lấy thưởng thì còn khó hơn mò kim dưới đáy biển.
Nhưng mà ngoài dự đoán chính là, một tiếng "Leng keng" lại lần nữa ở trong đầu cô vang lên.
"Chúc mừng chủ bá ngực nhỏ không tình duyên hoàn thành nhiệm vụ, đạt được vương miện Mary Sue."
Nói xong lặn mất tăm, đến thế nào đi y như thế đúng là dọa người mà.
Tô Mộc lập tức mở to hai mắt nhìn về phía Tô Bạch.
Ánh mắt của cô quá mức mãnh liệt, Tô Bạch tự nhiên cũng rũ mắt nhìn về phía cô.
Nhưng Tô Mộc lại chậm rãi quay lại đưa lưng về phía hắn, cô nâng tay lên, không thể tin được trong tay mình là chiếc vương miện thủy tinh, càng không dám tin tưởng chính là, Tô Bạch nói câu kia chính là đang khen cô, miệng nói cô có khung xương đẹp để cô hiểu lầm nhưng thực chất là khen cô.
Hắn thật sự đối đãi với cô như vịt cái!
Tô Mộc bắt lấy vương miện cầu khẩn, âm thầm cắn răng, thật là không cho hắn nhìn xem cái gì gọi là hào quang Mary Sue, hắn liền không biết chính mình bị mù như thế nào!
Không do dự, Tô Mộc đem vương miện trong tay đội lên đầu, rồi cô xoay người, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Bạch lộ ra một nụ cười rạng rỡ, cô cảm giác được hào quang đang phảng phất xung quanh mình, cô mới đội một chút mà cảm thấy mình là mĩ nữ vạn người mê, vì thế, cô lại lần nữa cười hỏi: "Hiện tại đây? Anh có cảm thấy em khác bình thường không?"
Nếu đáp án này lại do hắn trả lời một cách lung tung, vậy chứng minh mắt hắn thật sự bị mù!
Cô đưa tay cuốn mái tóc đen nhánh của mình, bỗng nhiên hào quang lay động chuyển thành bảy màu, giống như ánh sáng cầu vồng lóa mắt, mặt cô mang theo thánh khiết mỉm cười, từ màu đen biến thành màu xanh băng trong mắt tựa hồ là mang theo chút vui sướng, cũng mang theo chút ưu thương, giống như màu trắng của con thỏ con điềm đạm đáng yêu, làm người không đành lòng cự tuyệt.
Trong không khí mùi hoa lưu động, nguyên lai trong bóng đêm, bỗng nhiên hạ một hồi mưa hoa anh đào, cánh hoa màu hồng nhạt bay nhẹ trong gió, khuôn mặt cô lại càng đẹp như đêm trăng hạ tinh linh mỹ lệ, vầng sáng của ánh trăng dừng ở trên người cô, cũng làm đôi mắt càng thêm lộng lẫy trong suốt, phảng phất bầu trời đêm xuống giống sao, mà da cô trắng nõn càng tản ra ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa, chỉ cần người xem đi qua nhất định không rời mắt được.
Không, cũng không phải ánh trăng làm cô sáng lên, mà cô vốn dĩ chính là một vật phát sáng!
Tô Bạch quỷ dị trầm mặc.
Tô Mộc chớp chớp mắt, đôi mắt sáng như sao trời càng thêm mỹ lệ kỳ ảo, thực rõ ràng, cô còn đang đợi hắn trả lời.
Tô Bạch bình tĩnh mở miệng, "Cô vẫn như khung xương không có gì khác
bình thường."
Lúc này đến phiên Tô Mộc trầm mặc, chẳng lẽ là vương miện Mary Sue
không dùng được?
Cô lấy ba lô móc ra một chiếc gương, mới vừa nhìn thấy người phản chiếu trong gương, cô đã kêu một tiếng "Má ơi", gương trong tay cũng bởi vì kinh hãi mà rơi xuống đất, cô khủng hoảng kêu, "Cái con quái vật tóc dài bảy màu này là tôi sao!?"
Đương nhiên đó là đáp án duy nhất.
Tô Mộc vội vàng đem vương miện trên đầu gỡ xuống, ném trên mặt đất đạp một phát, vương miện thủy tinh đã bị đạp nát, cô thầm mắng, ai sẽ muốn dùng hiệu ứng Mary làm bệnh nhân tâm thần a!