Thu nhập từ phòng phát trực tiếp vô cùng khả quan, cả công quỹ của viện nuôi trẻ lẫn tiền riêng của Thẩm Miên đều tích được một khoản nhỏ.
Thẩm Miên chi ra một ít tiền túi mua thêm chút hạt giống cỏ Long Phí trồng ở sân sau viện nuôi trẻ, thuận tiện còn cho con lợn đỏ cô đơn trong nhà có thêm một đồng bọn nhỏ. Số lượng cỏ Long Phí bán ra mỗi ngày trong cửa hàng cá nhân của Thẩm Miên tăng từ hai mươi lá lên năm mươi lá, bởi vì cỏ Long Phí trưởng thành nhờ hấp thụ nguyên tố dị năng của anh nên trong lá chứa dị năng hệ mộc vô cùng tinh khiết, do đó cung luôn không đủ cầu.
Hái lá cỏ cũng trở thành việc làm mỗi sáng của Thẩm Miên, Hạ Tỉnh cầm hộp đi theo sau giúp anh một tay.
“Anh đừng hái lá đó.”
Thẩm Miên như có mắt sau lưng, chuẩn xác vỗ rớt cái tay đang hướng về một phiến lá của Hạ Tỉnh.
Lá cỏ Long Phí kia trông có vẻ tốt lạ thường, thân lá dày dặn, bởi vì đã hút no dị năng nên cả phiến lá hiện ra màu sắc đặc trưng trong suốt óng ánh như pha lê, dáng vẻ còn tốt hơn những phiến lá bán trong suốt khác nhiều.
Hạ Tỉnh nghi hoặc: “Phiến này trông rất tốt, có thể bán đắt gấp đôi đi.”
Đối với tộc rồng thì cỏ Long Phí có tác dụng như kẹo ngậm thiên nhiên hiệu quả cao, mà đối với những loài rồng có thể tổng hợp nhiên liệu thành lửa thì nó còn là vật phẩm thiết yếu trong cuộc sống, người trồng không bao giờ phải lo về vấn đề không bán được cỏ Long Phí. Suy cho cùng, tuy những sản phẩm giống cỏ Long Phí cũng có hiệu quả tương ứng, nhưng dù thế nào cũng không sánh được với cỏ Long Phí thiên nhiên. Nếu túi tiền cho phép thì một số loài rồng thường xuyên ở lằn ranh phun lửa có thể sẽ nhét đầy một tủ đá cỏ Long Phí.
Thẩm Miên đã hái xong một phần cỏ Long Phí: “Phải để lại lá đó cho Tiệp An.”
Hạ Tỉnh ồ một tiếng: “Hai ngày nay tôi có nghe thấy nhóc ý ho, bổ sung nguyên tố khoáng thạch thêm một thời gian nữa chắc là sẽ có thể phun ra lửa rồi.”
Sau khi uống gần nửa hộp thuốc dinh dưỡng loại đặc biệt, vảy của bé Tiệp An đã sáng hơn ngày xưa nhiều, cuối cùng cũng không còn là Rồng Đá Quý vừa mang ra ngoài đã bị nói là thiếu dinh dưỡng nữa. Đương nhiên, quan trọng nhất là Tiệp An đã bắt đầu có các biểu hiện của việc tổng hợp nhiên liệu.
Bé ho khan, thi thoảng còn nấc cụt, giọng nói trong hai ngày này cũng khàn hơn hẳn.
Trong lúc nói chuyện hai người đã hái được 50 lá cỏ Long Phí, Thẩm Miên vừa đi ra khỏi vườn vừa hỏi: “Phun lửa có cảm giác như thế nào?”
Hạ Tỉnh nghĩ một chốc: “Tôi thực sự không rõ lắm, tôi không thể tổng hợp nhiên liệu, nhưng nghe bạn bè của tôi nói thì lúc phun không có cảm giác gì cả, có điều trong quá trình tổng hợp nhiên liệu sẽ thường xuyên bị đau họng.”
Thẩm Miên: “Anh thế mà lại không biết phun lửa.”
Hạ Tỉnh lấy hộp trên tay anh gộp chung với hộp của mình rồi đưa cho rồng đến lấy đồ chuyển phát nhanh đã đến trước cửa: “Tuy tôi không biết phun lửa nhưng nội tâm của tôi chính là một ngọn lửa lúc nào cũng có thể bùng cháy vì cậu.”
Có lẽ cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ để thể hiện nội tâm nóng cháy của mình nên Hạ Tỉnh còn bổ sung thêm một câu: “Tôi là một Alpha nóng bỏng.”
Anh giai chuyển phát nhanh bị bắt nghe đầy lỗ tai nản lòng thoái chí: cái thời đại kỳ cục này nhất định phải lẳng lơ mới có thể tìm được đối tượng vừa A vừa đẹp sao? Những rồng thành thật như mình phải chăng chỉ có thể cô độc tới cuối đời?
Thẩm Miên: “…….”
Như thể vừa bị một cái xe đẩy cán qua vậy.
Thẩm Miên khách quan nói: “…… Cuối cùng tôi cũng biết vì sao con rồng anh đây lớn như vậy rồi mà vẫn còn độc thân.”
“Tôi độc thân là do nguyên nhân khách quan.” Hạ Tỉnh thử giải thích. “Cậu không biết Omega và Beta trong đơn vị tôi đó thôi, bọn họ đều tiêu hóa nội bộ cả rồi*, đã thế còn cảm thấy Alpha chúng tôi toàn trẻ trâu.”
* Ý là OB yêu nhau cả rồi chừa A ra =))
Thẩm Miên lạnh nhạt: “Vậy à.”
Hạ Tỉnh: “Tôi cảm thấy câu vừa rồi của cậu không phải câu hỏi.”
Thẩm Miên mặt không biểu cảm.
Anh giai chuyển phát nhanh đã cầm hộp đi rồi, Hạ Tỉnh bắt đầu xoay vòng quanh Thẩm Miên: “Sao lại ngó lơ tôi thế?”
Thẩm Miên chưa bao giờ gặp phải con rồng dính người như vậy, anh căng mặt đi vòng qua Hạ Tỉnh, còn nửa tiếng nữa sẽ tới lúc hai rồng con rời giường, Thẩm Miên cũng nên chuẩn bị bữa sáng rồi.
Ký túc xá và bếp của viện nuôi trẻ cùng ở trong một tòa nhà, khi đi ngang qua cầu thang Thẩm Miên phát hiện bé Tiệp An đang ngồi ở bậc thấp nhất, một tay ngắn nhỏ của bé ôm lấy con tiện cầu thang, một tay khác che miệng, không biết là đang nín nhịn cái gì mà mắt đã ngập đầy nước rồi.
Thẩm Miên không thể mặc kệ cho trẻ con nhà mình khóc. Anh bước qua ngồi xuống cạnh Tiệp An rồi duỗi tay tới ôm bé: “Làm sao vậy?”
Hạ Tỉnh khom gối ngồi xổm xuống trước mặt Tiệp An rồi nắm lấy cái tay đang bám chặt con tiện của bé: “Đau răng hả?”
Cho dù là tộc rồng thì lúc còn ở kỳ ấu thơ cũng vô cùng yếu ớt, ngày trước khi y học vẫn chưa phát triển, việc rồng chết non là rất thường thấy.
Tiệp An che miệng rưng rưng lắc đầu.
Thẩm Miên nhăn mày rồi đứng lên: “Thầy đi gọi bác sĩ tới…..”
Tiệp An vội níu chặt Thẩm Miên lại, nhưng do một móng của bé đang bị Hạ Tỉnh nắm nên trong lúc cấp bách đã dùng cái móng đang che miệng, bé còn chưa kịp nói lời nào miệng đã phun ra một dải khói mang theo tia lửa nhỏ.
Hạ Tỉnh đang ngồi xổm trước mặt bé phản ứng cực nhanh, hắn lập tức giơ tay lên che trước mặt, một phần tay phải nhanh chóng xuất hiện vảy rồng, mấy tia lửa bay tới đều bị hắn túm lại.
Tiệp An quẫn bách đến mức sắp phát khóc: “Xin, xin lỗi ạ…. con làm chú bị bỏng rồi ạ?”
Hạ Tỉnh vỗ vỗ đầu bé: “Không sao, chú ngăn được rồi.”
Tiệp An nắm tay Hạ Tỉnh nhìn vài lần, chỉ sợ mình làm Hạ Tỉnh bị thương: “Thật ạ?”
Hạ Tỉnh an ủi bé: “Không sao thật, đây chỉ là sự cố nhỏ thôi. Năm đó lúc chú đang huấn luyện phi trọng lượng ở trường quân đội đã có một Rồng Sôi Trào phun lửa kín đất, lập tức nung chảy hết khí tài huấn luyện, còn suýt chút nữa đã đốt luôn phòng huấn luyện. Đây là phản ứng sinh lý bình thường, rồng thành niên cũng có lúc nhịn không nổi.”
Tiệp An càng hoang mang sợ hãi: “Vậy, vậy nếu không đền nổi những thứ đã bị đốt cháy thì phải làm sao?”
Hạ Tỉnh: “Ừm….. đây là một vấn đề đáng được suy xét.”
Không hổ là rồng con được viện trưởng Thẩm nuôi dạy, điểm chú ý vẫn luôn thực tế như vậy.
Thẩm Miên rút khăn giấy ra lau miệng cho Tiệp An: “Chờ Tiệp An trưởng thành rồi nhất định sẽ đền được.”
Trong lòng Tiệp An hơi yên ổn lại, bé sờ bụng mình, gương mặt ngập tràn ưu sầu: đối với Tiệp An từ nhỏ đã gặp vấn đề với việc ăn no mặc ấm thì có thể phun lửa không phải biểu tượng của “trưởng thành” mà là khuyết điểm sẽ mang tới vô số phiền phức.
“Con gây họa rồi ạ.” Tiệp An nhỏ giọng nói.
Thẩm Miên: “Gây họa gì cơ?”
Đầu móng Tiệp An móc con tiện hai cái, bé thực sự là nói không ra lời, chỉ đành kéo Thẩm Miên lên tầng rồi đẩy mở cửa ký túc xá.
Nắng sớm rơi vào phòng thông qua cửa sổ lớn, tấm thảm vốn được trải dưới cửa sổ đã được đổi thành bản đồ tinh tế bằng tranh ghép tráng lệ, hai chiếc giường dành cho rồng con làm từ vật liệu đặc biệt được đặt sát bên nhau.
Lộ Nguyên đang ngủ khò khò trên giường, chân tay mở rộng bụng hướng lên trời, một nửa chăn đã rơi xuống đất, tiếng mở cửa và bước chân của Tiệp An cũng không thể đánh thức nhóc.
Thẩm Miên và Hạ Tỉnh nhìn một vòng xung quanh, không phát hiện ra chỗ nào bị đốt cháy.
Tiệp An nắm chặt tay Thẩm Miên, thấp thỏm trong mắt bé khiến hai người lớn đều cúi xuống an ủi bé hai câu. Tiệp An lắc lắc đầu rồi dẫn Thẩm Miên tới cạnh giường của Lộ Nguyên, chỉ về phía gương mặt tròn xoe của cậu nhóc.
Thẩm Miên: “…….”
Trên mũi Lộ Nguyên vốn là lông trắng không chút pha tạp, nhưng lúc này lại có một vòng màu đen, vừa nhìn đã biết là bị tia lửa đốt sém, còn về việc tia lửa xuất hiện từ đâu thì hiển nhiên là do bé Tiệp An không cẩn thận phun ra.
Hạ Tỉnh suýt chút nữa đã cười phá lên vội tự bịt mồm lại.
Da lông của toàn tộc Rồng Đốm ngoại trừ tầng mỡ dày dặn thì còn có lớp da khó đột phá, đừng nói là chỉ bị tia lửa đốt một xíu, cho dù là lăn một vòng trong lửa cũng không sao, nhiều nhất là cháy mất ít lông thôi.
Giọng Tiệp An nhỏ xíu: “Con ho rất lâu, Lộ Nguyên rất lo lắng cho con nên muốn qua xem thử, sau đó con bất ngờ ho ra tia lửa, rơi xuống ngay trên mũi Lộ Nguyên.”
Hạ Tỉnh thực sự không nhịn nổi, hắn quay đầu đi cười hai tiếng lại bất cẩn đối diện với ánh mắt của Thẩm Miên nên vội nhịn xuống: “Thực ra vẫn khá nguy hiểm.”
Thẩm Miên: “…….”
Thẩm Miên cũng không ngờ rằng phản ứng sinh lý bình thường trong thời gian dậy thì đã lưu lại bóng ma cả đời khó quên cho Tiệp An năm ấy mới chỉ sáu tuổi, lý do là bởi bé đã không cẩn thận làm bạn mình bị thương.
Thẩm Miên cho Tiệp An ăn chút cỏ Long Phí. Tuy họng Tiệp An đã không còn đau nữa nhưng vẫn không thể ngăn tia lửa nhỏ xộc ra ngoài. Tiệp An sợ mình sẽ làm bị thương bạn bè hoặc viện trưởng nên lúc ăn cơm trưa bé cứ khăng khăng đòi cầm thuốc dinh dưỡng sang một chỗ khác uống.
Thẩm Miên về phòng lật xem sách chuyên ngành hồi lâu nhưng vẫn không tìm được biện pháp nào có tác dụng tốt.
Anh nghĩ ngợi rồi hỏi Hạ Tỉnh: “Khi anh còn nhỏ cũng có lúc không khống chế được bản năng sao?”
Hạ Tỉnh lười biếng nằm sấp trên giường Thẩm Miên cười đáp: “Có, từng có một khoảng thời gian rất dài không khống chế nổi.”
Thẩm Miên: “Vậy có biện pháp gì khống chế được không?”
Hạ Tỉnh: “Không có. Thứ này giống như kỳ phát tình vậy, không thể nói không đến là sẽ không đến. Thân thể rồng con vẫn chưa phát triển đầy đủ nên mới không thu phóng như ý mình được.”
Thẩm Miên cau mày, anh chống tay đỡ trán, tiếp tục lật giở trang sách trên trí não, không nói gì nữa.
Hạ Tỉnh đứng dậy ngồi xuống cạnh Thẩm Miên: “Cậu đang lo lắng cho Lộ Nguyên hả? Thực ra cho dù là viện nuôi trẻ lớn cũng không thể tránh khỏi việc này, hơn nữa tuy rồng con rất yếu ớt trước bệnh tật nhưng những lúc khác vẫn là da dày thịt béo, đặc biệt là Rồng Đốm như Lộ Nguyên.”
Thẩm Miên: “Anh không phun lửa còn tốt hơn chút.”
Từ sáu đến mười hai tuổi là giai đoạn dậy thì đầu tiên của tộc rồng, những loài rồng khác nhau sẽ có đặc trưng bất đồng. Ví dụ như Lộ Nguyên, trong giai đoạn dậy thì đầu tiên thì lực cắn của nhóc sẽ tăng mạnh thêm một lần, xương cốt cũng nặng hơn một bậc.
Mà Tiệp An lại giống một cái bật lửa bằng đá quý không nhạy, phù phù phun tia lửa ra ngoài, rất dễ gây ra sự cố. Trong viện nuôi trẻ chỉ có mình Thẩm Miên là nhân loại, còn lại ba con rồng sẽ không bị thương do lửa đốt, nhiều nhất là đốt cháy ít đồ vật thôi.
Nhưng so với mấy sự cố đó thì Thẩm Miên càng lo lắng cho Tiệp An hơn.
“Tôi không phun lửa thật,” Hạ Tỉnh cười tủm tỉm. “nhưng tôi sẽ rò điện, ai chạm vào là giật người đó.”
Phân loài Canh Thìn thuộc loài Rồng Truyền Thuyết là rồng cỡ lớn kêu gọi sấm sét và mưa gió, lúc tiến vào trạng thái chiến đấu chỉ cần vẫy đuôi là có thể thay đổi dòng chảy của sông ngòi. Sự hùng mạnh đã khắc vào trong máu, đương nhiên lúc lớn lên sẽ phải đối diện với càng nhiều vấn đề.
May mà những rồng ở chung một học viện với hắn cơ bản đều là rồng bẩm sinh đã hùng mạnh như vậy, rò điện thì cứ tiếp tục rò, phun lửa thì cứ tiếp tục phun, bị thương là chuyện cơm bữa.
Thẩm Miên: “???”
Anh chậm rãi hỏi: “Sao anh có thể lớn đến bằng này vậy?”
Hạ Tỉnh nâng tay lên, lần chần một thoáng trước vai Thẩm Miên nhưng cuối cùng vẫn hạ xuống. Giới tính thứ hai của hai người khác nhau, hoạt động chân tay nghiêm chỉnh một chút mới tốt: “Phần lớn rồng có tính công kích đều lớn lên như vậy. Đừng lo lắng quá, rồi Tiệp An và bản năng sẽ hòa hợp thôi.”
Thẩm Miên lại không cảm thấy vậy, nhưng tạm thời anh vẫn chưa sắp xếp xong từ ngữ nên chỉ lắc lắc đầu: “Không. Tính cách của Tiệp An…. không quá giống những rồng con khác.”
Hạ Tỉnh nghe không hiểu, nhưng vài ngày sau hắn đã biết lo lắng của Thẩm Miên là hoàn toàn hợp lý ——
Tiệp An rất chán ghét bản năng của chủng tộc mình.