Tuy “trang bị” túi này mang theo rất nhiều câu chuyện bi thảm của Rồng Đốm lúc nhỏ, nhưng túi có sức chứa lớn lại dán sát người quả thực được rất nhiều rồng con khác hâm mộ.
Trong túi của Lộ Nguyên có ba quyển truyện cổ tích, một nắm kẹo lớn nhiều màu sắc, một hộp sô-cô-la nhỏ, mấy tấm thẻ be bé, vài thứ đồ chơi mô hình bền chắc, đây căn bản chính là bảo tàng nhỏ được các rồng con ước mơ ngày đêm.
Lộ Nguyên sột soạt lấy ra một nắm đồ chơi nhỏ lặt vặt xếp thành một chồng trên bàn học, cuối cùng nhóc còn móc túi hai cái: “Hết mất rồi, chỉ có từng này thôi.”
【Hàng rào nhỏ: Nhóc còn muốn lấy ra bao nhiêu bảo bối nữa, thế này là đã có thể đựng nhiều hơn túi xách cỡ lớn của con gái rồi.】
【Tiếng mưa hát: Ui tuyệt quá đi mất, con trai cũng muốn có một cái!】
【Dưới vòm trời: Nhóc con này còn mang theo túi! Du lịch ngắn ngày chẳng phải sẽ sướng lắm sao? Không cần kéo vali nữa rồi.】
Đây là lần đầu tiên Tiệp An nhìn thấy toàn bộ những gì được cất trong túi của Lộ Nguyên, bé nhìn ngọn núi nhỏ trên bàn học một chút, nhất thời bị sức chứa của nó làm cho kinh sợ, đến cả chóp đuôi cũng không lắc nữa rồi.
Thẩm Miên ngồi xổm xuống: “Tiệp An muốn có một cái không?”
Tiệp An sờ sờ bụng mình, đừng nói là rồng bé con chỉ có từng này tuổi, cho dù là rồng thành niên hay người trưởng thành cũng không có sức chống cự với chiếc túi nhỏ thần kỳ này.
Tiệp An nắm chặt móng, vất vả từ chối: “Không ạ, con không muốn.” Thật sự rất muốn!
Thẩm Miên hỏi: “Thật sự không muốn sao?”
Tiệp An nhỏ giọng: “…… muốn ạ, nhưng phải làm sao mới có túi nhỏ ạ?”
Thẩm Miên nhìn thời gian rồi nắm tay hai nhóc rồng con: “Nửa tiết còn lại của chúng ta sẽ đổi thành tiết thủ công.”
Viện nuôi trẻ truyền thống chỉ đi học vào buổi sáng gồm bốn tiết nhỏ dài nửa tiếng, thông thường có bao gồm cả hai tiết học năng khiếu, còn lại nửa buổi sẽ để cho các rồng con trút sức lực ra ngoài, tránh việc buổi tối bọn chúng không ngủ được lại lén lút phá banh phòng. Bởi viện Khải Minh chú trọng việc học (nghèo, không có máy móc thiết bị) cho nên bình thường toàn học môn văn hóa, hơn nữa hai nhóc rồng con đi học đều nghe lời hiểu chuyện, Thẩm Miên giảng bài lại nhanh, chương trình học văn hóa đã nhanh hơn các viện nuôi trẻ khác một – hai tiết nhỏ.
Bởi vậy nên mỗi ngày bỏ qua một hai tiết học văn hóa cũng không sao.
Thẩm Miên nhìn trong không gian của mình một lúc, trước kia trong không gian của anh vốn có mấy miếng vải do anh dùng năm túi mì ăn liền đổi được, phần thích hợp để làm quần áo sớm đã bị chia hết, còn lại là do tâm lý thu gom nào đó nên anh vẫn luôn nhét chúng vào trong không gian chứ không vứt đi. Sau khi trải qua việc đổi cơ thể khiến không gian xao động, chỗ vải này thế mà lại không bị hư hại.
Thẩm Miên lấy vải ra: “Tiệp An thích cái nào?”
Hai nhóc rồng con một trái một phải tì lên đầu gối Thẩm Miên.
Tiệp An chọn một miếng vải màu be, đây là một miếng vải nilon, bởi vì xúc cảm sù sì nên không được chọn làm quần áo, vừa vặn có thể làm một cái túi cho Tiệp An.
Thẩm Miên: “Lộ Nguyên thì sao?”
Lộ Nguyên: “Con? Con cũng có ạ?”
Thẩm Miên đáp: “Đương nhiên rồi, hai đứa các con đều có.”
Lộ Nguyên vỗ vỗ bụng mình: “Con không cần đâu, con với Tiệp An mỗi người có một cái là đủ rồi, nhưng con thích miếng vải này.”
Nhóc chỉ vào miếng mải một mặt màu nâu sẫm.
Thẩm Miên gật đầu rồi cầm hộp kim chỉ của mình ra.
【Thuốc dinh dưỡng vị dâu: Đó là thứ gì vậy? Viện trưởng lại muốn thực hiện thao tác cao cấp gì sao? Chẳng lẽ ảnh muốn làm một cái túi thủ công?】
【Tia sáng tử vong: Hình như muốn làm thủ công thật! Xin hỏi viện trưởng có gì không biết làm không? Có thể đánh nhau đẹp mắt có thể nấu cơm, nuôi rồng nuôi cỏ còn nuôi cả lợn. Xin hỏi tôi có thể nuôi một viện trưởng như thế này không?】
【Hôm nay có đau họng không?: Nói nuôi lợn ngay sau nuôi rồng cứ thấy quái quái sao á, chúng tôi có thể ăn nhiều hơn lợn đó.】
【Tuyết Lộ Lộ: Tôi nhìn nửa câu đầu còn tưởng hôm nay đầu óc của đau họng ổn định rồi, nhưng nửa câu sau đã giúp tôi phát hiện ra rằng vẫn có vấn đề như cũ.】
Vào lúc khán giả đang ngơ ngác vây xem, Thẩm Miên đã chia xong kích cỡ vải, anh cắt vải ra rồi bắt đầu khâu túi!
Thẩm Miên là kiểu người từ sáng đến tối đều lạnh băng, người khác nói chuyện tính theo số câu, anh nói chuyện lại tính theo số từ, việc này tạo cảm giác mâu thuẫn khó hiểu với tất cả các loại việc nhà. Nhưng khi Thẩm Miên ngồi xuống luồn kim may túi, vẻ mặt anh lạnh nhạt, cả người thả lỏng, toàn thân trên dưới đều viết hai từ thản nhiên lại khiến khán giả trong phòng stream cũng thản nhiên theo một cách kỳ quái, như thể đó là lẽ đương nhiên.
Hai tiếng sau, Thẩm Miên khâu xong túi nhỏ cho Tiệp An trước, bên trong còn chia ra một ngăn nhỏ. Thân túi làm từ vải nilon màu be, lại cắt một miếng từ mảnh vải nhung màu nâu đậm làm nắp, vải màu be làm dây đeo.
Thẩm Miên kéo bốn góc của túi chéo vai ra, vỗ vỗ một chút rồi đeo lên người Tiệp An.
Rồng Đá Quý nhỏ xinh xắn nghiêng vai nhìn túi mới của mình, bé vui vẻ điều chỉnh túi dịch ra đằng trước rồi cầm lên sờ vài lần: “Cảm ơn viện trưởng!”
Thẩm Miên xoa xoa cái trán to của Rồng Đá Quý: “Đi chơi đi, đợi chút nữa qua ăn cơm.”
Lộ Nguyên kéo Tiệp An: “Đi thôi, chúng ta tới sân sau chơi.”
Thẩm Miên cầm trí não lên, anh đã stream được gần bốn tiếng, giờ chuẩn bị chào tạm biệt rồi sẽ đóng stream, nhưng lại thấy làn đạn bay đầy màn hình đang cãi cọ gây gổ.
Thẩm Miên mở hậu trường ra rồi kéo lên xem làn đạn phía trước, tìm được bình luận châm ngòi:
【Chữ số may mắn: Ừm…. streamer ẻo vãi, giới tính thứ nhất tốt xấu gì vẫn là nam, vì sao lại phải ẻo lả như vậy chứ? Không thể học một chút kỹ năng nam tính sao?】
Thẩm Miên quay về phòng stream, cái ID Chữ số may mắn ấy vẫn đang ở trong, hơn nữa còn có mấy ID mới nói giúp cho Chữ số may mắn, nói qua nói lại cũng chỉ là đang phê phán Thẩm Miên quá ẻo lả.
Thẩm Miên đeo kính thực tế ảo lên, mặt kính và gọng kim loại tinh tế lọc ánh mắt anh thành một đường sắc nhọn lạnh băng.
Thực sự rất thú vị, anh từng bị phàn nàn là mặt liệt ít nói, cũng từng bị trách móc là quá không hiểu tình người, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Miên bị hình dung bằng từ “ẻo” này.
Lúc anh học cấp ba, trường học ầm ĩ nhiễu sự đòi mở cái gì mà ban nữ đức, mấy chục nam sinh cấp ba cao lớn mặc đồng phục nữ ngồi trước cổng trường đan khăn quàng cổ, toàn trường trên dưới mấy nghìn người, nào có ai từng trào phúng họ một tiếng ẻo?
Thẩm Miên hỏi: “Định nghĩa của cậu về ẻo là gì?”
“Đàn ông nên chơi mô hình tinh hạm, phụ nữ nên trải qua thời thơ ấu với kim chỉ và búp bê phải không?”
“Nếu cậu có bản lĩnh như vậy, có thể định nghĩa cả giới tính, vậy thì tại sao không đi kêu gọi Omega rút khỏi quân bộ, Alpha biến ra khỏi chuyên ngành hộ lý, Beta rời khỏi tầng lớp lãnh đạo?”
Khán giả trong phòng stream không ngờ Thẩm Miên sẽ trực tiếp mắng nên hơi ngây ra, làn đạn vốn đang hỗn chiến cũng yên lặng hẳn, mấy chục nghìn khán giả đeo kính hoặc mũ thực tế ảo, ngoại trừ tiếng hít thở của mình cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng của streamer.
Thẩm Miên ôm tay, mặt không biểu cảm nói: “Cậu không dám, cho nên cậu chỉ có thể trút ra sự vô năng của mình trong phòng stream mà thôi.”
Số khán giả trong phòng stream cuối cùng cũng đột phá 200.000, nhưng trên giao diện lại hoàn toàn sạch sẽ, đến cả một bình luận cũng không có.
Mãi đến khi Thẩm Miên mắng xong câu cuối mới có một bình luận sừng sững chạy qua:
【Tuyết Lộ Lộ: Có ai quy định con trai siêu A không thể thêu thùa may vá hả?】
Ngay sau đó, làn đạn như đã bị tắt đi cuối cùng cũng khôi phục lại, hai từ 【không có】kéo thành một mảnh.
Thẩm Miên mắng xong một lượt thì liếc thấy Hạ Tỉnh đang đi vào, anh nghĩ một thoáng, cảm thấy vẫn muốn thêm vào một câu: “Anh biết chíp chíp chíp như tất cả thú dữ không?”
Hạ Tỉnh vừa mới đi vào, nghe thấy câu hỏi này, hắn hơi ngẩn ra: “Hở?”
Thẩm Miên: “Anh biết chíp chíp chíp không?”
Hạ Tỉnh nghĩ một giây rồi quyết đoán vứt bỏ liêm sỉ: “Chíp chíp chíp.”