Phế Hậu Hồ Ly Nhất Dạ Yêu

Chương 10: Cảm giác có chút quen thuộc




Có thể thấy cảnh tượng thiếu nữ dưới trăng kia đẹp như một bức họa khiến Diệp Lãnh không cầm được sự hiếu kì mà càng lúc càng đến gần. Thoáng chút đã đứng dưới mái ngói điện chỗ Nhất Dạ đang thơ thẩn ngắm trăng.
Lúc này khi nàng định lom khom ngồi dậy vô tình lướt ánh mắt nương qua thoáng thấy Diệp Lãnh đang ở phía dưới nhìn lên khiến nàng giật mình hét lớn " Á" một tiếng, do mất thăng bằng đã trượt chân lao xuống như một trái mít rụng "phịch"...
"Nàng thật biết canh vị trí mà đáp nhỉ?"- Diệp Lãnh tay ôm trọn thân hình nhỏ bé mềm mại của Nhất Dạ, thoáng có chút mất hồn rồi tự nhủ định thần lại, có ý muốn trêu nàng.
Trong khi Sở Nhất Dạ còn đang say đắm nhìn hắn thì câu nói ấy như đánh thức kéo nàng trở về với thực tại, nàng nhanh chống bò dậy dùng tấm thân mỏng manh đỡ lấy cánh tay hoàng thượng dìu vào gian phòng.
"Đúng... Đúng là cảnh tượng này thật sự rất quen thuộc!" - Một lần nữa Diệp Lãnh lại rơi vào trạng thái thất thần chăm chăm nhìn vào một phần gốc mặt của nàng.
"Hoàng thượng, người ngồi đây để thần thiếp đi lấy dầu hoa bôi cho người."
Nàng mang ra một lọ dầu hoa vừa mở nắp định thoa cho Diệp Lãnh liền bị hắn giật lấy "Để ta tự làm, không cần nàng."
Nhất Dạ thu tay về thoáng chút buồn trong lòng, nàng bước đến bên chiếc ghế ngồi xuống "Nửa đêm sương lạnh thế này, hoàng thượng không ở tẩm cung nghỉ ngơi lại đến đây hù thần thiếp suýt chút nữa là thiếp bị người dọa chết rồi."
Diệp Lãnh cũng có hơi chột dạ nhưng vẫn nghiêm giọng chỉnh đốn: "Nàng còn mạnh miệng sao, có vị hoàng hậu nào nửa đêm lại ở trên mái nhà hát hò như nàng không, thật không ra thể thống gì!"
"Thế hoàng thượng người đến đây là để trách phạt Nhất Dạ sao?"
"Ta mệt rồi không cãi với nàng nữa, ta muốn nghỉ ngơi. Chuẩn bị giường cho ta đi."
"Nghỉ ngơi! Tại đây sao? Hoàng thượng người không sợ sủng phi kia của người hiểu lầm à?"
"Nàng muốn ta về với bộ dạng này khi bước ra khỏi Sở Tiểu cung của nàng sao, với lại Tử Yên rất hiểu chuyện không hẹp hòi như nàng."
"Vâng... Để thần thiếp đi chuẩn bị cho người."
...
Thế là chuyện hoàng thượng qua đêm ở tẩm cung của Nhất Dạ cũng được lan truyền khắp hậu cung và rất nhanh đã đến tai Diên Tử Yên.
Ả ta sinh lòng chán ghét cho rằng hoàng thượng có mới nới cũ, thế là liền sai người đi báo tin cho hắn rằng mình không cẩn thận bị trượt ngã ảnh hưởng đến long thai.
Vừa nhận tin Diệp Lãnh rất nhanh đã đến bên cạnh cô ta, hắn gấp gắp: "Nàng sao thế này, sao lại bất cẩn như vậy? May là hài nhi của chúng ta không sao, sau này nàng phải cẩn thận hơn đấy có biết không?" - nói rồi hắn chỉ tay về phía các nữ tì thái giám quát mắng: "Còn các ngươi trông coi hoàng quý phi như thế sao? Có tin ta lấy đầu các người không?"
Diên Tử Yên hả hê trước sự thương xót của hoàng thượng, nũng nịu: "Hoàng thượng bớt giận, chỉ là sáng nay khi nghe tin chàng từ Sở Tiêu cung của hoàng hậu trở về, thần thiếp nhất thời không chấp nhận được nên đi đứng bất cẩn. Nhưng bây giờ thiếp đã thông suốt rồi ạ... trên đời này vốn dĩ không có gì là mãi mãi huống hồ chi người thân là hoàng đế còn có cả hậu cung đang chờ người ban ân sủng, không phải chỉ của riêng thiếp."
Biết được Tử Yên đang giận, hắn ân cần: "Thôi được rồi, ta biết lỗi của mình. Thật ra tối qua vì bất đắt dĩ ta mới ở lại tẩm cung của nàng ấy hoàn toàn không có tình ý gì ở đây cả Diên quý phi nàng phải tin ta."
"Thiếp đã nói gì chàng đâu, hoàng thượng hãy bình tĩnh. Thiếp đang mang long thai thật không thể hầu hạ tốt cho người được. Chỉ riêng điều này là thần thiếp đã có tội rồi..."
"Tử Yên... Nàng không trách ta thì thôi làm sao ta có thể trách tội hoàng quý phi của ta cho được. Thôi nào nàng hãy nghỉ ngơi cho lại sức, ta có chút việc phải về thư phòng để giải quyết."
Dứt lời Diệp Lãnh đặt một nụ hôn lên tráng Tử Yên rồi rời đi.
Diên Tử Yên ở lại với vẻ mặt hênh hoang đắt ý "Các ngươi có thấy không, hoàng thượng vẫn một lòng say mê ta, lại thêm chuyện ta đang mang trong người giọt máu của chàng thì ngôi vị hoàng hậu này sớm muộn gì cũng phải thuộc về ta thôi."
Tại thư phòng. Diệp Lãnh không ngừng ngẫm nghĩ về chuyện tối qua mặc dù vừa nói lời ngon ngọt với Tử Yên.
Thật ra đêm qua cả hai người chẳng có chuyện gì xảy ra nhưng vẫn không một ai chợp mắt ngủ được. Nhất Dạ thì cố trấn an để không suy nghĩ thêm nhiều về hắn rồi thỉnh thoảng trở mình quay qua nhìn hắn, dù gì đây cũng là khoảnh khắc gần gũi nhất đầu tiên từ khi nàng gả cho hắn. Phía Diệp Lãnh cũng thế hắn nghĩ lại mọi chuyện khi nãy cố nhớ xem đã từng gặp ở đâu nhưng không tài nào nhớ được. Mọi thứ quá mơ hồ. Cứ thế mỗi khi nàng trăn trở quay qua nhìn thì hắn lại giả vờ nhắm mắt ngủ.
Giờ nghĩ lại càng quá bức bối và nhứt đầu Diệp Lãnh không chịu nổi đã quyết định đi đến cung của hoàng hậu một lần nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.