Chứng kiến thấy cô ta ôm hận đi về cùng hoàng thượng, lúc này Nhất Dạ và Liễu Tuyết Kì trong thân phận của Lệ Quân đang ẩn thân liền cười khảy một cái rồi huơ tay làm phép cả hai điều thoát ẩn.
“Đấy! Cô thấy chưa… nếu khi nãy ta không nhanh tay nuốt tên thị vệ kia rồi qua đây cứu giá là bây giờ cô đã bị ả ghép cho cái tội thông gian rồi đó!”
“Thôi được rồi là ta không tốt được chưa. Mà Tuyết Kỳ à… vậy ngày hôm đó ở hồ sen là cô cứu ta thật à?”
“Không ta thì là ai… cô tưởng mình vẫn còn là con hồ ly trắng sáu đuôi đáng yêu, xinh đẹp biến hóa linh hoạt khắp tứ phương có thể dễ dàng sống sót trong hoàn cảnh như thế à?” - Tuyết Kì bẹo hình bẹo dạng trêu ngươi nàng.
Lúc này tâm trạng Nhất Dạ chùng xuống: “Thật sự cơ thể này quá vô dụng đối với ta. Mấy ngày qua ta luôn phải ghi nhớ sự thù hận, cố vực dậy bản thân mình, nhưng hỡ cứ nhắm mắt lại ta đều đối diện với sự bất lực, và vô cùng yếu đuối… Tuyết Kỳ, liệu ta có thể…”
“Đây còn không phải là con đường cô chọn à, sao bây giờ lại nhục chí rồi? Ta còn nhớ lúc cô rơi xuống hồ sen đã rất không cam tâm với kết cục đấy rồi cơ mà.”
“Xin lỗi Kỳ Kỳ, lại để cô lo lắng cho ta rồi…” - lau đi giọt nước mắt Nhất Dạ lại cười trêu: “Là ta trêu cô một chút thôi mà, đừng giận đấy nhé.”
“Tiểu Dạ khờ… nếu ta giận cô thì lúc ở hồ sen ta sẽ không chọn ở lại rồi.”
“Vậy Kỳ Kỳ cô biến thành Lệ Quân là cũng từ khi đó à?”
“Thông minh đấy… lúc ấy ta dóc hết sức lực cứu cô nên hao tổn hết phần khí huyết, vốn định tìm một tên nào đó hút xíu linh lực để hồi phục, thì lại thấy cơ thể này đây dưới hồ còn chút hơi tàn nên tiện thể kết liễu giúp cô ta luôn. Cơ mà chút linh lực ít ỏi của cô ta không đủ nên ta lấy luôn cơ thể này để tụ hợp phục hồi huyết khí!”
“Vậy hóa ra là cô giết Lệ Quân?”
“Không hề nhé, là ả Tử Yên kia cố tình đẩy cô ấy xuống hồ… đến khi ta phát hiện ra ả đã gần chết rồi, số kiếp của cô ta vốn chỉ tới đó thôi.”
“Thế mấy hôm ta hôn mê là cô đang tụ huyết phục khí đó à, cơ hội thế…”
“Không như thế thì sao ở lại với Tiểu Dạ ngươi được chứ… à… mà sao cô phát hiện ra được ta vậy?” Tuyết Kỳ hơi thắc mắc.
“Hôm đó lúc ép cô ăn bát yến… ta đã vô tình thấy vết thương trên cơ thể này… vết máu màu xanh ngọc bích quen thuộc đấy người phàm bình thường có được sao. Nên ta đã nghi ngờ từ lúc ấy, rồi cho người quan sát xem cô có bị dị ứng khi ăn muỗng yến mà ta bón cho không… nên ta chắc chắn là cô rồi Kỳ Kỳ à”
“Haha… Không ngờ thân phận ta lại nhanh bị lộ đến vậy. Tiểu Dạ cô cũng lợi hại đấy.”
“Dù sao thì hai ta cũng là bằng hữu tri kỉ của nhau mà, ta đương nhiên phải nhận ra cô thôi.”
[…]
Trở về phòng và chuẩn bị đi ngủ, Nhất Dạ vẫn không ngừng suy nghĩ về những chuyện đã qua. Nghĩ đến đứa trẻ vô tội nàng mang nặng từng ngày với hy vọng được đón chào nó ra đời bình an, nó là kết quả tình yêu mà cô dành cho Diệp Lãnh, là hạnh phúc duy nhất mà cô có được lúc này vậy mà giờ đã không còn nữa.
Đôi mắt ứa lệ, nàng nghiêng người co lại tay ôm lòng ngực khóc không thành tiếng, một hơi gió nhẹ từ đâu thoảng hướng vào lượn một vòng trong phòng - phà nhẹ vào gương mặt đang lem luốt nước mắt, làn tóc mai cũng chuyển động thêm một nhịp. Là một cảm giác an ủi quen thuộc của cô bạn chí cốt nên Nhất Dạ dần dần chìm vào giấc ngủ dễ dàng.
Liễu Tuyết Kỳ hiện lên với gương mặt thương cảm cùng ánh mắt thâm tình đầy xót thương nhìn nàng: “Tiểu Dạ, ta thật không thể buông bỏ cô dù biết là đoạn nhân duyên này vốn không có kết quả…” - khẽ đưa tay lướt phép lau nhẹ đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên mi nàng.
“Hắn ta đã không bảo vệ cô được, vậy để Liễu Tuyết Kỳ này bảo vệ che chở cho cô hết phần đời còn lại! Sở Nhất Dạ, ta thương ngươi!!!”