Nhất Dạ thật xui xẻo khi đến hai lần mang thai đều bị Diệp Lãnh ghẻ lạnh. Lần này không những thế mà còn bị cấm túc giam mình trong Sở Tiêu cung chịu đựng sự ám ảnh mỗi khi đêm đến. Vì thế nên nàng cứ ngủ li bì vào ban ngày lại thêm mỗi sáng nàng đều dùng một chén trà hạt sen ngự ban, loại trà này ngoài vị thơm của hạt sen còn có vị ngọt lờ lợ, hậu vị hơi đăng đắng uống vào liền rất dễ chịu.
Thật chất đây không phải là hạt sen mà là hạt kim khê, loại hạt này nhìn bằng mắt thường rất giống với hạt sen, khi nấu không có mùi đặt trưng, nên sẽ hoàn toàn không nhận biết được điều gì bất thường khi ăn phải. Dược tính của nó trái ngược so với hạt sen, nếu dùng trong thời gian dài sẽ trở thành độc tính khiến cơ thể suy nhược, càng nguy hiểm hơn là gây co thắc tử cung đối với nữ nhân mang thai. Không ai khác chính là Tử Yên, ả đã cho người đem đến phủ nội vụ, bảo là dược phẩm ngự ban để cho hoàng hậu bồi bổ long thai.
…
Vào một đêm đông, Nhất Dạ lên cơn ho dữ dội, phần bụng dưới không ngừng đau đớn, Lệ Quân đúng lúc đang ở bên cạnh không ngừng lo lắng liền cho gọi thái y. Tử Yên vốn biết trước nên đã lấy quyền tạm quản hậu cung đã sớm lệnh các thái y có phận sự trong hậu cung ra ngoài thành vài ngày để hành y cứu trợ với danh nghĩa hoàng quý phi ban phước.
Tình hình cấp bách trong lúc này mà lại chẳng có nổi một thái y, Sở Tiêu cung liên tục tuyền tin đến tai Tử Yên nhanh chóng để xin sự giúp đỡ từ hoàng thượng.
Tử Yên cũng chỉ trả lời qua loa rồi giả vờ cho người đi tìm hoàng thượng nhưng rồi lại biệt tâm, vì hắn đang tham chính sự phía ngoài thành khó mà gặp mặt. Ả từ từ nhàm chán hưởng thụ sự rối loạn đến dầu sôi lửa bỏng bên phía Sở Tiêu cung. Mục đích là cố tình khiến cho Nhất Dạ cùng thai nhi chết dần chết mòn trong đau đớn.
Phía Diệp Lãnh lúc này đang đau đáu vì chính sự trước mắt. Nằm ngoài dự đoán lại liên quan đến gia tộc Sở Nhất Dạ. Tại phủ thừa tướng đã bị phong tỏa vì mật thám điều tra Sở lão gia và Sở Nhất Hùng có liên quan đến quân địch nước Thục với mưu đồ đoạt vị.
Vì là người nhà của hoàng hậu đương triều, Diệp Lãnh cần phải điều tra làm rõ thêm nên chỉ bắt tạm giam hai người chờ xử lí. Với gia thế hiển hách, các tầng lớp bá quan dày đặt trong triều… nhìn chung thế lực của gia tộc họ Sở trong cung không hề nhẹ, trước khi Diệp Lãnh lên ngôi đa phần đều không ai ủng hộ, không tin tưởng khả năng trị vị của hắn bởi trước đó hắn toàn sống nơi chiến trường xa lánh. Giờ đây lại thêm mối quan hệ của hắn và Nhất Dạ không được tốt thì khả năng phụ thân và đại huynh nhà nàng mưu phản cũng không thấp.
Diệp Lãnh bây giờ không ngừng nghi ngờ tất cả gia tộc nhà nàng đang nhen nhóm mưu đồ tạo phản.
Thế là trong đêm đó sau khi ra lệnh niêm phong Sở phủ thừa tướng, không chỉ bắt giam Sở thừa tướng và Sở Nhất Hùng, hắn còn tống giam cả gia quyến nhà nàng từ lớn đến bé đều vào đại lao, cả di nương và muội muội kế cũng không thoát khỏi liên can.
Nhất Dạ khi này trong tẩm cung, bụng quằn quại đau đớn dữ dội, vừa may mắn được Lệ Quân hết sức vận phép trợ giúp, nhưng với cơ thể phàm nhân yếu ớt này, chẳng mấy chốc lại tái phát. Nàng cực nhọc trên chiếc giường, nằm không được ngồi cũng không xong, chỉ có thể tựa cơ thể nặng trịch vào cạnh khung màng, khó nhọc thở.
Lúc này từ bên ngoài cửa có tiếng xì xào tụ tập của các cung nữ thái giám. Trong đó có một tì nữ nội gián của Diên Tử Yên trà trộn vào, ả cố tình nói lớn để Nhất Dạ bên trong nghe thấy…
“Các ngươi biết gì không, cả trên dưới phủ Sở thừa tướng đã bị hoàng thượng bắt giam hết vào ngục vì tội danh tạo phản đó… không chừng tru di tam tộc luôn đấy!”
“Cô nói gì ghê vậy. Tội này không đơn giản đâu… có khi nào hoàng hậu nương nương của chúng ta cũng liên quan không?”
“…!”
Nhất dạ có phần tỉnh táo đã nghe được tin dữ này. Cơ thể đã không chịu được một tay ôm bụng vù đau một tay ôm chặt lấy cạnh màn siết chặt đến run rẩy. Nàng khó nhọc gọi Khúc Đàn mau kêu ả tì nữ nào truyền tin đó vào đây. Lệ quân bên cạnh cũng nhăn nhó khuyên nàng đừng quan tâm mấy chuyện không ra gì kia nhưng Nhất Dạ mặc kệ mà bỏ ngoài tai.
Một ả cung nữ vừa vào đã ra vẻ cung kính: “Thưa nương nương cho gọi nô tì.”
“Vừa rồi ngươi đã nói gì về phủ Sở thừa tướng nói lại ta nghe!”
“Nô tì thật không cố ý. Xin nương nương tha tội nhưng tin này là sự thật… cả thành Nam Bách triều đang rộn ràng tin gia tộc nhà người cấu kết phản quân mưu đồ đoạt vị bị bắt giam rồi ạ… không ai là không biết.” - Ả nô tì nói một tràng như đâm một thanh kiếm dài xuyên qua từng sớ da thịt nàng.
Nhất Dạ đang mang trong mình nỗi đau xác thịt lẫn tinh thần giờ đây có lẽ không còn gì có thể đau hơn nữa. Nàng cắn chặt răng lòng đau như ai cắn xé, nước mắt không ngừng rơi. Uất hận tràn ngập tâm can, từng đường gân xanh hằn rõ lên mặt chạy dài xuống cổ, mồ hôi nhể nhãi cố gắng gòng mình để không phải hét lên.
Chợt nhận ra điều bất thường phía thân dưới, nàng nhìn thấy toàn là máu đang loang nhanh từ trên giường dọc theo chảy xuống nền nhà, nàng sợ hãi hoảng loạn nhìn Lệ Quân và Khúc Đàn, chưa kịp hét lên đã buông thõng người xuống ngất tại chỗ.