Phế Hậu Hồ Ly Nhất Dạ Yêu

Chương 36: Hắc hóa




Những ngày sau đó Sở Nhất Dạ luôn sống trong sự lo lắng sợ hãi, nàng không thể cứ ngồi yên chờ tin dữ từ người nhà của mình. Nghe tin ở trong đấy phụ thân và đại huynh của nàng ăn uống khổ sở, bệnh cũ của phụ thân tái phát cũng chẳng có ai đến thăm khám phát thuốc. Nhất Dạ không ngừng đút lót hết vàng bạc mà mình có được để cho tình hình của họ trong đại lao được tốt hơn. Nhưng ả Tử Yên kia quyết không để nàng một ngày yên thân. Đem việc làm của nàng đồn thổi lên rằng “hoàng hậu bao che người nhà công tư không phân minh như thế liệu có xứng với ngôi vị đang ngồi…”
Quá nhiều chuyện cùng dồn nén cùng một lúc, Nhất Dạ lúc này đã thật sự mệt mỏi, chết tâm. Với nàng giờ đây đến sống cũng thật sự khó khăn huống hồ chi đến mong muốn được hắn mở lòng yêu thương sủng ái mình. Nàng giờ đây mặc định rằng nếu cả nhà nàng chết hết thì nàng cũng sẽ đi theo họ để tạ tội nơi suối vàng.
Cho đến khi Lệ Quân xuất hiện mang theo sự thật mà vô tình cô biết được: Phụ thân nàng bị Diên gia vu khống hãm hại. Ngày trước mật thám của Diệp Lãnh vô tình bắt được một ám vệ khi đang đi đưa tin cho một người nước Thục, tên ám vệ này vốn là người của Diên tướng quân, nhưng sau mấy ngày tra hỏi lại khai ra là người của phủ Sở thừa tướng… e là sợ bị đều tra tới nên mới giá họa cho Sở lão gia sẵn tiện tiêu diệt luôn cái gai trong mắt, Diên gia đúng là thủ đoạn từ cha đến con.
Chưa kịp thấm nhuần hết nỗi đau này lại đến nỗi đau khác.
Rạng gần mờ sáng hôm đó, nhà lao xảy ra hoả hoạn mọi thứ dường như bị thiêu rụi. Các quản ngục cai binh đều giẫm đạp lên nhau để thoát khỏi đám cháy. Toàn bộ tù nhân không một ai sống sót, tất cả đều chôn mình dưới đóng đồ nát.
Từng lớp thi thể co cụm đen nhúm lại vì sức mạnh của hoả hoạn. Tất cả đang lần lượt được các quân lính mang ra khỏi hiện trường, có người còn nguyên vẹn cơ thể nhưng lại không nhận dạng được khuôn mặt, có người chỉ còn lại bộ xương vương vãi những lát thịt cháy khét.
Nhất Dạ đang trong bộ y phục tì nữ đã giả dạng để rời cung cấm, vừa đến nơi bước chân nàng đã sắp đi không vững mà quỳ thụp xuống nền đất trước cửa đại lao, không thể chờ đợi thêm liền cố gắng nhướng người dậy chạy vào trong từng bước từng bước không vững, nàng hướng mắt quan sát nhìn khắp nơi. Quả thật không có một sự sống nào với những tù nhân này. Đúng lúc ấy có một thi thể được khiêng lướt qua Nhất Dạ làm rơi xuống một mảnh ngọc bội, nàng bần thần cúi người xuống, hai tay run run nhặt lên thì phát hiện đây chính là mảnh ngọc mà Nhất Dạ đã tặng cho phụ thân lúc vãn bái.
Không nghĩ nhiều, nàng vội chạy theo phía thi thể đó để xin hai vị binh lính chờ mình một lát. Tay run rẩy gỡ lớp vải trắng ra xem thì thật không còn nhận ra hình dáng quen thuộc của phụ thân nữa. Tất cả đã hết rồi, hết thật rồi!
Từ khi trở thành con người, Sở Nhất Dạ luôn bị Diệp Lãnh nhiều lần ghẻ lạnh đến tổn thương, nhưng bù lại nàng vẫn còn tình yêu thương của phụ thân, tuy chỉ cảm nhận được trong thời gian ngắn nhưng cũng đủ sưởi ấm trái tim héo lạnh của nàng. Nhớ lại những lúc có công vụ vào cung, phụ thân liền nhín chút thời gian đưa Sở huynh đến thăm nàng, huynh ấy thường đem cho nàng món bánh tâm sen mà nàng thích nhất. Những lúc đó nàng được nhõng nhẽo rồi chọc ghẹo đại huynh của mình như lúc ở vườn đào với Tuyết Kỳ cùng lão lão.
Ký ức khép lại chỉ còn lại nỗi đau cách biệt âm dương mà những yêu tinh như nàng chưa bao giờ trải qua được. Nay Nhất Dạ cũng đã thấm cái gọi là sinh ly tử biệt, nàng thật không hiểu lý do tại sao mà cuộc đời của Sở Nhất Dạ này lại bi thương đến vậy.
[…]
Tại thư phòng của Diệp Lãnh.
Lão công công bối rối chạy sọc sọc theo sau Nhất Dạ vào trong.
“Hoàng hậu nương nương à người khoan đã…
Xin hoàng thượng tha tội nương nương cứ một mực đòi vào, thần không cản nổi!”
Diệp Lãnh đưa mắt sang nhìn nàng từ trên xuống dưới rồi ra hiệu cho lão công công rời đi. Hắn thản nhiên thu mắt về tiếp tục mài mực trên bàn: “Bây giờ nàng lại cả gan dám giả dạng tì nữ trốn khỏi cung cấm nữa à… Nói đi, lại có chuyện gì?”
“Nhìn dáng vẻ thản nhiên của hoàng thượng thật khiến Sở Nhất Dạ đây không vừa mắt! Cả nhà thần thiếp trên dưới đều bị thiêu rụi thảm thiết tại lao ngục, thế mà người chẳng cho thần thiếp một lời giải thích sao?” Nhất Dạ bần thần nói trong nghẹn ngào.
“Mưu phản không phải là một tội nhỏ, ta còn chưa bắt giam nàng đã là một đặt ân rồi, nàng còn yêu cầu ta giải thích điều gì? Còn chuyện hỏa hoạn là ngoài ý muốn, ta cũng sẽ điều tra ra nguyên nhân… Nhưng nếu không có chuyện này xảy ra thì cả gia tộc nhà nàng cũng khó mà thoát được tội chết!” - Hắn nghiêm giọng giáo huấn.
Nàng cười khẩy một cái rồi thốt lên hai chữ:
“Hôn quân!”
Một tiếng rầm thật lớn, Diệp Lãnh nóng giận đập mạnh tay lên bàn!
“Hỗn xược!!!
Nàng có biết chỉ cần hai tiếng vừa rồi nàng thốt ra là có thể tru di cả tam tộc nhà nàng không?!”
“Phụ thân ta cả đời liêm chính, vụ việc xảy ra không bao lâu chưa gì mà người đã vội kết tội đòi diệt cả nhà ta. Ta thấy hoàng thượng rõ ràng thà là giết lầm còn hơn bỏ sót thì đúng hơn!” - Nhất Dạ tiếp tục công kích.
“CÂM MIỆNG!
Bên phía thận hình ty điều tra như thế nào còn phải báo cáo cho nàng biết sao…
Sở Nhất Dạ, càng lúc ta càng thấy nàng hồ đồ quá rồi! Mau cút về Sở Tiêu cung của nàng đi!!!” - hắn nóng giận lớn tiếng quát.
Nhất Dạ lúc này lòng đầy uất ức.
“Tạo sao hoàng thượng phải hành hạ ta như thế… Sao lại không thể ban chết cho ta?!”
Sở Nhất Dạ bất lực không biết phải làm thế nào để giải oan cho Sở gia lại chịu sự sỉ vả từ hắn, lòng như điên loạn. Tận cùng của nỗi đau đớn nàng cười nhạt muốn tìm kiếm sự giải thoát, lại vừa hay lúc này ánh mắt nàng va vào thanh Thiết Đế Kiếm treo trên tường, nhanh nhẹn lao đến rút kiếm ra đưa lên cổ mình - chưa kịp ra tay tự tử thì Diệp Lãnh đã nhanh chân phóng qua đá một cái vào khuỷ tay nàng khiến thanh kiếm tung lên cao rồi rớt xuống đất tạo thành tiếng.
Bị hắn ngăn cản, bất lực nàng ngã quỵ xuống nền vô hồn. Diệp Lãnh vừa hoàng hồn trở lại cố gắng giữ bình tĩnh.
“NÀNG ĐÚNG THẬT LÀ HỒ ĐỒ QUÁ QUẮC!!! Người đâu… truyền lệnh của trẫm, trong vụ hoả hoạn cả tộc Sở gia đã diệt vong, hoàng hậu đau thương quá độ trở nên tâm thần điên loạn, đưa về Sở Tiêu cung tịnh dưỡng, nếu còn có ý định tự tử ban chết cả Sở Tiêu cung!”
Đến đây liệu sóng gió có dừng lại khi Nhất Dạ chẳng còn gì để mất?
Nàng chọn quyên sinh để kết thúc mọi chuyện cho thanh thản nhẹ lòng, nhưng rồi lại sẽ liên lụy đến đám hạ nhân ở Sở Tiêu cung, họ cũng là con người lại dễ dàng bị hắn ban chết chỉ vì mình. Nhất Dạ giờ đây sống không được mà chết cũng không xong. Hắn thật biết cách dày vò nàng.
Tâm tư nàng kể từ giờ coi như đã chết!
"Nếu chàng đã mong ta sống đến thế thì từ nay ta cũng sẽ không phụ lòng chàng!
Một khi tâm ta đã chết… các người… từng người… từng người phải trả giá!!!
Sở Nhất Dạ sẽ khiến Diệp Lãnh chàng phải hối hận vì đã giữ lại cái mạng này của ta, kể cả người chàng yêu thương! Diên Tử Yên!
Ở đời sống không vì mình, trời trù đất diệt! Nếu trời đã không diệt ta thì những gì các ngươi nợ Sở gia, ta nhất định phải đòi lại không sót bất cứ một thứ gì!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.