Phế Hậu Hồ Ly Nhất Dạ Yêu

Chương 45: Ngân Xuyên




Đúng lúc cô ta đang định rời đi thì Diệp Lãnh cũng vừa xuất hiện.
“Hoàng hậu không ở tẩm điện phụng dưỡng thái hậu mà lại tụ tập nơi đây với Tử Yên bày trò gì đấy?”
Hắn khoang thai bước gần đến chỗ hai người nhưng ánh mắt luôn hướng về Nhất Dạ với ý trêu chọc, vô tình gạt ngang cánh tay Tử Yên đang đưa ra chuẩn bị khoác vào hắn để cố tình lên mặt với nàng.
Sát thương nhân hai, Tử Yên tức tối chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay vì không biết từ bao giờ Diệp Lãnh lại trở nên lơ là với mình như thế này. Trong lòng thầm mắng chửi rủa nàng ta là hồ ly tinh mê hoặc quân vương, cướp mất nam nhân của ả.
“Hoàng thượng cứ trách tội thần thiếp… Tử Yên muội ấy đến chơi nhưng thái hậu sức khỏe không tiện trò chuyện nên lệnh cho thiếp tiếp đón ạ.”
“Nếu là lệnh của thái hậu sao ta dám trách phạt… Ta thấy bây giờ nàng như là chủ nhân của Thanh Lang điện, hết tiếp người này lại tiếp đến người khác.”
Diệp Lãnh vẫn thản nhiên trêu nàng mà bất giác quên đi Tử Yên vẫn còn đang đứng kế bên.
Nhất Dạ cũng cố tình không điếm xỉa tới cô ta mà vui cười đáp lời hắn.
“Người nói cứ như là thần thiếp đang cố chiếm hữu cả cung điện này để qua mặt thái hậu vậy a… Tội bất kính này Nhất Dạ thật không gánh nổi.”
“Thâu tóm được cả thái hậu thì nàng còn sợ gì nữa chứ… HAHAHA!”
Tử Yên lúc này đã không thể chịu được cảnh tượng đưa đẩy quá chướng tai gai mắt này, nên đã bực dọc ôm một bụng ganh ghét tức giận mà đi về cung chẳng thèm hành lễ.
Lúc này Diệp Lãnh bất giác quay lại thì thấy Tử Yên đã rời đi, lòng hắn có chút không vui, hướng mắt nhìn theo rồi thở dài.
Hắn không nhanh không chậm, nói:
“Dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện lại thêm hậu cung mỗi ngày đều có rắc rối, Tử Yên không xử lý được lại phải nhờ tới tay ta, ỷ lại vào ta… Mà còn nữa, ngân lượng chi tiêu cho toàn cung lại cao hơn mọi khi rất nhiều. Nàng ấy quản lý lục cung như thế ta thật không hài lòng!”
Nhất Dạ nghe hắn than phiền như thế thì điềm nhiên quay sang hướng khác để che đi nụ cười khinh của nàng lúc này, rồi lại quay ra với giọng điệu an ủi.
“Chuyện gì cũng còn cách giải quyết mà… Hoàng thượng hãy cho muội ấy thời gian để thay đổi chứ ạ.”
“Nhất Dạ này… Ta đã bãi bỏ lệnh cấm cho nàng rồi tại sao lại không chịu quay về Sở Tiêu cung tiếp tục xứ mệnh của nàng, cũng coi như là giúp ta bớt đi gánh nặng…”
“Xin thứ lỗi cho Nhất Dạ không thể thuận theo được… Thần thiếp lại thích cuộc sống bây giờ hơn, giúp người phụng dưỡng thái hậu cũng là tạo phúc cho thiên hạ của người rồi.”
“Còn Sở Tiêu cung… nàng định như thế nào?”
“Thần thiếp vẫn qua lại dặn dò Khúc Đàn, mọi việc ở đó đã có tiểu nha đầu ấy thay thiếp trông coi. Đôi khi thần thiếp còn ghé thăm các phi tần của người… Nhắc đến họ mới nhớ, thần thiếp khuyên người nên để mắt đến các tỷ muội ấy một chút, để hậu cung có thêm niềm vui. Nếu cứ để hoàng quý phi tiếp tục độc chiếm người mãi như thế cũng thật không công bằng cho họ.”
“Thế ngoài nàng và Tử Yên ra ta nên để mắt đến người nào đây, nàng có thể gợi ý cho ta?”
“Hừm. Để thần thiếp nghĩ xem… Hay là Ngân phi có được không? Thần thiếp khá ấn tượng với nàng ta ngay từ khi mới tiến cung. Ngân Xuyên vốn là một nữ tử có tâm tư đơn thuần trong sáng, tuy hơi ngây ngô nhưng cũng rất thú vị.”
“Haha… Ta lại bắt đầu cảm thấy nàng thú vị hơn rồi. Nếu là Tử Yên có khi lại khóc lóc ầm ĩ lên không chịu nhường ta cho ai cả đấy.”
“Tử Yên muội ấy có vẻ khá yếu lòng nhưng có những chuyện người không thể cứ chiều theo. Đối với một vị hoàng đế thì chuyện năm thê bảy thiếp là bình thường. Có lẽ người đã quen với cuộc sống trong quân đội trước kia nên không hề biết được ở chốn hoàng cung thị phi đấu đá này, hẳn là người nào càng được sủng ái thì càng có nguy cơ bị hãm hại. Chính vì người thương yêu sủng ái không đồng đều nên mới sinh ra sự ganh ghét đố kị trong lòng họ, dần dần lâu ngày những điều ấy sẽ dẫn đến những kết cục đau thương… Thế nên thần thiếp mới mong hoàng thượng phải đối xử công bằng với các tỷ muội ấy, điều này ngay cả hoàng quý phi cũng phải hiểu rõ mà.”
“Quả thật dạo gần đây ta cũng vừa mới ngộ ra vấn đề như nàng nói… Tử Yên cần phải có một sự chính chắn hiểu rõ đại cuộc.”
“À… Còn về chuyện gian tế, mấy ngày nay người có phát hiện gì mới không ạ? Thần thiếp biết rõ là hậu cung phi tử không nên can dự vào chính sự, nhưng dù sao thì Sở gia cũng đã bị liên lụy đến mức diệt vong… Nên thần thiếp cũng cảm thấy lo lắng khi vẫn chưa tìm ra được tên gian tế ấy…”
Nghe những lời này của nàng càng khiến hắn chạnh lòng hơn.
"Chuyện ấy đang làm ta đau đầu đây. Không biết Mộ Phong có làm nên trò trống gì hay không. Nay đột nhiên lại đổi tánh muốn góp sức giúp ta đều tra… "
“Hoàng thân vương tuy chỉ là tuổi trẻ ham chơi nhưng giờ đây vẫn ý thức được vai trò của mình đối với hoàng thất, muốn ra sức cùng người trị quốc cũng là một chuyện đáng mừng.”
“Ta cũng nghĩ như nàng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.