Phế Hậu Xoay Người Ký

Chương 50:




Trang tiệp dư thấy không khí trong điện xôn xao, cũng khẽ cười, “Chư vị tỷ tỷ đừng có chỉ lo nói chuyện như vậy, mau xem bốn vị này có cần lưu lại không nào?”
“Triệu Thị cùng Hứa Thị đều đưa trở về Dịch đình đi, giao cho Dịch đình an bài cho tốt. “ Dục thục nghi từ tốn nói, “về phần hai vị Bạc Thị này, thân phận đặc thù, vẫn nên chờ một chút bệ hạ đến rồi quyết định.”
Tiếng nói vừa dứt, liền nghe thái giam ngoài điện thông truyền: Hoàng đế đã thay triều phục, một thân huyền sắc, chậm rãi tiến vào.
Mọi người nhanh chóng quỳ xuống bái kiến, hoàng đế ngồi trên cao nhìn xuống, vẻ mặt mang theo vài phần lười biếng, “Bình thân”
Mọi người tạ ân rồi cùng đứng dậy.
“Tuyển sao rồi?”
“Hồi Bệ hạ, thần thiếp đã nhìn qua sáu tổ tổng cộng hai mươi bốn vị, từ trong đó lại chọn ra được tám vị.Hiện giờ trong điện là toổ người thứ bảy.”Dục thục nghi mỉm cười đáp.
Hoàng đế chậm chạp gật đầu, tầm mắt nhìn về hướng những gia nhân tử được tuyển chọn.Đột nhiên hơi nhíu mi, nhìn Bạc Cẩn Viện hồi lâu cũng không dời mắt đi.
Cố Vân Tiện cùng Trang tiệp dư nhìn thấy một màn này, trong lòng thờ dài một tiếng
Vị Bạc Cận Viện này cùng đích tỷ Bạc Cẩn Nhu sinh thời đúng là mười phần giống nhau: rực rỡ diễm lệ, giống như vườn đào nở rộ nhất trong ngày xuân, làm người nhìn hoài cũng không cảm thấy đủ.
Nàng biết, Bạc Cẩn Nhu cuối cùng tuy bị xử tội chết; nhưng thực là trước đây, bệ hạ rất mực sủng ái Bạc Cẩn Nhu. Hôm nay người xưa đã đi rồi, những lỗi nàng phạm qua đều đã định luận, chỗ tốt trước kia lại lần nữa vươn lên rồi.
Hôm nay gặp lại gương mặt hao hao, bệ hạ động tình xưa, cũng là chuyện thường tình.
Hoàng đế nhìn Bâc Cẩn Viện một hồi, chầm chậm mở miệng, “Nàng tên gì?”
“Thiếp Bạc Thị- Cẩn Viện, tham kiến bệ hạ.”
“Cẩn Viện?” Hắn hơi trầm ngâm, “Trẫm đã nghe Cẩn nương nói qua, nàng ta có một vị muội muội kém bốn tuổi, chính là nàng sao.”
Bạc Cẩn Viện vẻ mặt vui mừng, cao giọng đáp: “Vâng”
Tầm mắt Hoàng đế lại quét qua Bạc Hi Vi, “Vị bên cạnh là muội muội nàng à?”
Bạc Cẩn Viện thấy hắn không có ý hỏi trực tiếp Bạc Hi Vi, ngược lại lại hỏi mình, niềm vui sướng trong mắt càng sâu thêm; “Hồi bệ hạ, đây là đích muội của thần thiếp.”
“À” Hoàng đế gật gật đầu, “vậy thì cùng giữ lại hết đi.”
Hắn chỉ nói mấy câu liền quyết định, mọi người chỉ có thể thở dài.Bốn vị thái giám cùng đưa người rời đi, vẻ mặt vui mừng của Bạc Cẩn Viện lúc rời đi không sao che giấu được.
Cuộc đại tuyển chọn lại tiếp tục tiến hành, tâm tư tất cả mọi người lúc này đều khác nhau, nhưng đều không biểu đạt gì. Mấy tổ tiếp theo cũng không có ai thực xuất sắc, rốt cuộc chỉ chọn ra thêm ba người.
Mắt thấy cuộc tuyển chọn năm nay cuối cùng cũng sắp kết thúc, tâm tư mọi người đều lụi tàn vài phần. Cố Vân Tiện trên mặt vẫn ung dung, nhưng bàn tay giấu trong tay áo không tự giác nắm thành quyền.
Nàng biết, hôm nay khảo nghiệm lớn nhất đối với nàng đã xuất hiện rồi.
Lúc tổ cuối cùng tiến vào, nàng không không biết nên ứng phó thế nào.
“Xương Châu – Triệu Cộng Cẩm, năm nay mười lăm tuổi; Dục Đô – Cố Vân Thiến, năm nay mười lăm tuổi; Dục Đô – Cố Vân Hạm, năm nay mười bốn tuổi; Tụ Thành – Tống Thanh Ngu, năm nay mười lăm tuổi.”
Vừa nghe năm chữ này, tất cả mọi người đều hớp một hơi hàn khí. Vốn đã có chút không nhịn được, Minh sung nghi chợt ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về hướng nội điện.
Bốn vị nữ tử đứng thành một hàng đồng loạt quỳ xuống, tất cả đều mặc y phục thống nhất trong cung là quần áo lụa trắng.Trong đó có hai vị có tướng mạo cùng nàng tương tự sáu phần, cũng điềm đạm tiếu lệ, khí chất lạnh lùng.
Quân vương trước mặt, đại đa số nữ tử đều thần tình khẩn trương, chỉ hai vị bọn họ là ung dung bình tĩnh, môi mỏng nhẹ cười.
Duc Đô – Cố Thị, mẫu nghi là thái hậu, Cố Vân Tiện cũng là mẫu nghi.
Cho nên năm nay tiến cung cũng tiến một đội tỷ muội.
Mọi người sau khi kinh ngạc, đều không khỏi cảm thán: quả nhiên cao trào lúc nào cũng để cuối cùng, hôm nay thật là quá thú vị!
Minh sung nghi nhìn về hướng Cố Vân Tiện, trong đầu xoay chuyển không ngừng.
Lục cung đều biết, Cố Vân Tiện không phải là đích nữ chi chánh của Cố Thị. Nàng chỉ là con gái họ hàng xa, bị dẫn vào cung gặp Hoàng hậu lúc đó.Ai ngờ lại được Hoàng hậu giữ nàng lại làm khách trong cung, về sau gả cho Thái tử làm Thái tử phi.
Nàng (Minh sung nghi) lúc trước đã từng nghĩ qua, Cố Vân Tiện nửa đường xuất hiện, đoạt đi vinh dự vốn dĩ thuộc về nữ tử chi chánh của Cố Thị, người bên kia không có não sao? Hiện tại xem ra, người bên đó không phải là không có não, chỉ là lúc trước còn ngại Thái hậu mà thôi, không tiện hành động.Nay xem ra Thái hậu không còn, Cố Vân Tiện lại bị tước hậu vị, họ liền không cố kỵ nữa, vội vàng đem con gái tiến cung.
Nhìn một đòn thế này, cũng không biết bọn họ là muốn giúp Cố Vân Tiện hay là muốn đoạt lại hậu vị nữa.
A, cái này cũng thú vị nha, cũng không biết Cố Vân Tiện đối với hai vị muội muội này…hạ thủ được không?
“Cố Vân Thiến, Cố Vân Hạm,” Hoàng đế thấp giọng nói hai tên này, “Trẫm nhớ hai người.”
“Biểu ca trí nhớ thật tốt!”Cố Vân Thiến mỉm cười, dùng giọng điệu thân thiết nói chuyện, “A Thiến hai năm trước có cùng mẫu thân nhập cung bái kiến thái hậu.”
“Ừ, trẫm nhớ.”Hoàng đế mỉm cười, “Muội còn dùng tuyết cầu ném trẫm nữa.”
Cố Vân Thiến tỏ vẻ quẫn ý, “Lúc đó A Thiến không biết là biểu ca lại ở trong đó….”
Hoàng đế lắc đầu, cười một tiếng, nhìn về hướng Cố Vân Tiện, “Vân nương, nàng sớm đã biết hai vị muội muội nhập cung sao?”
Cố Vân Tiện tay phải nắm lại hơi run run, nhưng trên mặt vẫn vân đạm phong khinh, “Vâng, thần thiếp nhìn danh sách, liền biết rồi.”
“Nàng sao lại không nói với trẫm chứ?”Hắn cau mày, lộ vẻ hơi trách cứ.
Cố Vân Tiện mím môi, không hồi đáp.
Từ lúc nghe cuộc đối thoại thân thiết của hoàng đế và Cố Vân Thiến, tâm nàng đã có chút trầm xuống. Cảm giác này cũng giống như khi nàng nhìn bảng danh sách kia. Nàng biết Cố Thị không coi trọng nàng, nhưng không ngờ bọn họ lại tuyệt tình như vậy.Nàng ở trong cung chật vật như vậy, bọn họ còn đem con gái tiến cung làm địch với nàng nữa.Lúc trước bọn họ không tiến cung là vì nể mặt mũi của Thái hậu cùng các đại thần ủng hộ nàng thôi.
Trong lòng nàng rầu rĩ đến cực điểm, nhưng tự biết bản thân không có biện pháp nào ngăn bọn họ tham gia cuộc tuyển chọn. Duy chỉ mong chờ Hoàng đế không xem trọng họ, chính miệng kêu bọn họ lui xuống thôi.
Nhưng…Hoàng đế sao lại không xem trọng bọn họ chứ?
Nàng cười khổ, tự cảm thấy mình quá ngây thơ: cư nhiên lại trông cậy hắn hiểu được tình cảnh khó khan của nàng, mở miệng giúp nàng thoát qua một kiếp này.
Nàng không phải sớm đã hiểu sao: trong cung này có thể dựa vào ai…chỉ có bản thân mà thô.
Được rồi được rồi, dù sao nàng cũng từ cõi chết sống lại, còn sợ gì nữa chứ?
Mặc dù nể mặt mũi của Thái hậu, nàng không thể hạ thủ; nhưng chung quy cũng phải tìm cách đối phó với họ.
“Bệ hạ tha tội, thần thiếp đã nghĩ qua, dù sao đến ngày tuyển chọn Bệ hạ cũng gặp mặt hai vị muội muội, nên mới không bẩm báo trước.”Cố Vân Tiện nhẹ giọng trả lời, “Thần thiếp không biết bệ hạ lại muốn biết tin tức này trước.”
Cố Vân Thiến thấy Cố Vân Tiện bày bộ dáng nhận lỗi, trong lòng không khỏi khoái ý. Cái nữ nhân này, vốn là người đã đoạt đi vị trí Hoàng hậu của trưởng tỷ. Nàng còn nhớ đêm Thái tử thành thân, trưởng tỷ một mình ở hậu viên uống rượu đến say mèm, ôm nàng khóc không thành tiếng, “A Thiến, ta không phục, ta không phục! Phụ thân vốn muốn chọn ta, cô mẫu cũng thích ta nhất! Dựa vào gì mà cái kẻ cản đường từ chi tộc nhỏ bé lại nhảy ra cướp đi thứ thuộc về ta! Ta có chết cũng không phục!”
Nàng lúc đó chỉ có thể ôm trưởng tỷ, không biết nên an ủi gì nữa.
Năm thứ hai, trưởng tỷ gả cho một vị tướng quân, trước ngày xuất giá, sắc mặt cũng không có nét vui mừng nào, chỉ từ tốn nói: “Ta cả đời này, tốt xấu chỉ có như vậy, không có gì cả.”
Trưởng tỷ, tỷ nhìn thấy không? A Thiến có cơ hội báo thù rồi! Trưởng tỷ chờ muội, A Thiến nhất định có thể thay tỷ hung hăng dạy dỗ con tiện nhân đó, không để cho nàng ta phách lối nữa!
“Nàng nên sớm một chút nói với trẫm, Trẫm có liền có thể chào hỏi Cố Thị trước rồi.”Hoàng đế nhìn Cố Vân Tiện, không đồng ý lắc đầu, “Như vậy cũng không mệt mỏi cho hai vị muội muội đi không chuyến này.”
“Đi…đi không chuyến này?”Cố Vân Tiện ngạc nhiên.
“Phải rồi.” Hoàng đế thần tình bình tĩnh đáp, lời hắn nói phảng phất ý tứ như việc này chẳng có gì bất thường, “Nữ nhi tốt nhất của Cố thị đã ở bên trẫm rồi, hà cớ gì lại cần thêm người khác nữa?”
Phảng phất như có ai niệm chú, toàn thể nội điện đều đông cứng lại.
Hoàng đế dường như không cảm giác điều này, chỉ nhìn Cố Vân Thiến và Cố Vân Hạm như hai tượng đá, ôn hòa nói: “Sinh thời, mẫu hậu luôn dặn dò trễm là phải chiếu cố tỷ muội Cố thị, trẫm không dám không tuân. Trong cung này không phải là nơi gì thú vị, hai vị muội muội lại toàn sắc vẹn toàn, nên được gả để làm hiền thê tốt, đừng tự ủy khuất bản thân như vậy.”
Cố Vân Thiến phản ứng lại, luôn miệng nói: “A Thiến không ủy khuất, A Thiến là tự nguyện…”
Thanh âm nàng chợt cứng lại trong cổ họng. Hoàng đế vẫn ôn hòa mỉm cười, nhưng nàng nhìn được trong mắt hắn ánh lên tia sáng đáng sợ, khiến nàng cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương cốt.
“Muội đừng sợ, trẫm biết, là gia phụ hy vọng muội nhập cung.Muội chỉ là vâng lệnh phụ thân thôi.” Hoàng đế nói, “Cha nàng làm vậy cũng là bày tỏ sự trung thành; bất quá, bên cạnh trẫm đã có tỷ tỷ của muội là đủ rồi, không cần liên lụy tỷ muội hai người chung thân được.”
Cố Vân Thiến cắn môi.
“Vậy được rồi, cứ quyết định vậy đi.” Hoàng đế lấy giọng như vị huynh trường từ ái nói, “Trẫm sẽ cân nhắc giúp các muội tìm được đấng lang quân như ý, bảo đảm làm hài lòng phụ thân muội.”
Cố Vân Thiến nắm chặt hai tay, không nói được câu nào; bên cạnh, Cố Vân Hạm ra sức kéo ống tay áo của nàng, nhưng nàng cũng không để ý. Bất đắc dĩ, Cố Vân Hạm chỉ có thể ráng nặn ra một nụ cười, cúi người lạy, “A Hạm tạ Bệ hạ ân điển.”
Cố Vân Tiện một mực vẫn ngơ ngác trước tình huống hiện tại, cho đến khi Hoàng đế nhìn về hướng nàng, nàng mới phản ứng lại.
“Vân nương, trẫm không lưu lại muội muội của nàng, nàng đừng giận nhé.”Hắn mỉm cười nói, “Trẫm biết nàng rất nhớ tỷ muội, muốn có người thân làm bạn.Bất quá, trẫm là vì hạnh phúc của các muội ấy thôi, nàng nhẫn nại một chút ha.”
Hắn nói như vậy, nhưng trong mắt lại ánh lên một ý cười giảo hoạt.Cố Vân Tiện nhìn vào mắt hắn, rốt cuộc cũng xác định được ý nghĩ của mình.
Hắn thật sự biết: biết tình cảnh khốn khổ và tâm trạng rầu rĩ của nàng trong cung, biết tính toán của Cố Thị; cho nên hắn mới chủ động giúp nàng giải quyết rắc rối, còn phí tâm đem hai người ấy đuổi ra khỏi cung.
Tự đáy lòng có một tia tâm tình khác thường xông lên, khiến nàng cảm thấy hoảng hốt.
Ho nhẹ một tiếng, nàng cố trấn định nói: “Hết thảy theo sự phân phó của bệ hạ, thần thiếp không dị nghị gì.”
Dục thục nghi một bên nhìn nhìn hai người, mỉm cười nói: “Vậy trong tổ cuối cùng này, bệ hạ không giữ lại tỷ muội Cố thị, vậy cuộc tuyển chọn năm nay tất cả chọn được mười một người, vẫn là hơi ít một chút.”
Hoàng đế hơi suy nghĩ một chút, rồi lại gật đầu, “Thôi cứ đem hai người này xuống đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.