Dịch: Chu Nguyên
***
2:00 chiều.
Giang Thành bước ra khỏi tòa nhà bệnh viện.
Mưa đã ngừng; thế giới xám xịt tối tăm lại có thêm một chút sắc thái rõ nét. Có lẽ, một thời gian sắp tới sẽ tiếp tục khả quan hơn.
Trời hơi lạnh. Hắn xốc cổ áo lên rồi thọt hai tay vào bên trong túi áo khoác đen. Vẫn giữ gương mặt như thế, hắn cúi đầu bước đi trong im lặng.
Bên ngoài cổng bệnh viện, xe cộ vẫn qua lại vội vã, tạo ra lớp khí thải nồng nặc phiêu tán trong làn gió lạnh, hòa quyện vào lớp sương mù nặng nề.
Giang Thành tựa lưng vào vách tường bên cạnh cổng chính, chuẩn bị đón taxi về nhà.
“Bệnh xương giòn hiện tại vẫn chưa có phương pháp điều trị. Em trai của cậu cũng chỉ có thể sống một cách đáng thương như vậy đến suốt đời.”
Cách đó không xa, một giọng nam trẻ trung vọng đến.
Giang Thành nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lại khi nghe thấy câu đó.
Cách hắn không xa, một người đàn ông trùm kín cả người và đầu bằng một chiếc áo khoác dài màu đen; phần lớn gương mặt của kẻ đó ẩn giấu trong bóng tối, chỉ để lộ ra vị trí của cằm và môi.
Người đàn ông áo choàng đen kia vung tay lên, ném ra một thứ gì đó.
Vù....!!!
Một tấm danh thiếp giấy cứng to bằng bàn tay bay vọt đến theo quỹ tích xoay tròn, để lại một bóng mờ giữa không trung.
Giang Thành đưa tay, vững vàng bắt lấy.
Gã áo choàng đen cười nhẹ, sau đó bèn xoay người rời đi ngay lập tức.
“Cậu là đối tượng nhiệm vụ mà Lưu Dịch lựa chọn, nhưng cậu lại giết ngược gã ta. Do đó, cậu có đủ năng lực để tiến thẳng vào vòng nhiệm vụ thứ 2. Sau 5 vòng nhiệm vụ, cậu có thể đưa ra một yêu cầu, ví dụ như chữa khỏi bệnh cho em trai. Tôi nghĩ, có lẽ cậu sẽ hứng thú ít nhiều với chuyện này.
Kỳ thật, nhiệm vụ cũng không khó lắm, chỉ là rèn luyện ý chí mà thôi. Con đường trở thành thần linh này rất gian nan; đã có rất nhiều người đồng hành ngã xuống giữa đường rồi.
À chưa hết! Có lẽ chúng tôi còn biết tin tức về những thân nhân khác trong gia đình cậu đấy.
Hy vọng cậu sẽ nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị này. Chúng tôi cũng không phải kẻ lừa đảo, đừng vội từ chối...”
Giọng nói của người đàn ông mặc áo choàng đen càng lúc càng xa. Bóng lưng của gã dần biến mất trong sương mù xám xịt dày đặc.
Trên đường phố, xe cộ vẫn qua lại; khách bộ hành hai bên đường vẫn im lăng như cũ. Bọn họ trông cứ như những hình nhân cũ nát tê dại đang di chuyển, chẳng hề chú ý sang bên này.
Từ đầu đến cuối, Giang Thành không nói một câu nào.
Hắn im lặng cúi đầu, quan sát tấm danh thiếp trên tay.
Mặt trước của tấm danh thiếp chỉ có mỗi một số điện thoại.
Mặt sau là một bức tranh, “Cuộc khổ nạn của Chúa Jesus”, một bức tranh đóng đinh nổi tiếng.
Không giống như bức tranh gốc, Chúa Jesus trên Thập tự giá này chỉ có một nửa cơ thể là máu và thịt, trong khi một nửa còn lại chính là một cơ thể máy móc lập lòe những chòm sáng kim loại sẫm màu, tạo nên một bố cục máy móc và máu thịt đan xen lấy nhau.
Trên bức tranh, các nhân vật khác cũng có hình dạng hỗn hợp giữa máu thịt và máy móc vặn vẹo dữ tợn. Vô số các xúc tu dị dạng kinh tởm đang vươn ra từ trong cơ thể hỗn hợp ấy. Chúng trông như những thực thể đến từ vực sâu hư vô, đầy rẫy ý tứ khinh nhờn điên cuồng và tàn khốc.
Giang Thành là một người có tính cách tương đối quyết đoán. Không chần chờ quá lâu, hắn bèn lấy điện thoại di động ra, gọi vào số máy được ghi trên danh thiếp.
Nếu thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho em trai mình, hắn có thể thử một lần.
Chỉ cần nhiệm vụ của đối phương không quá đáng, ví dụ như bảo hắn sát hại người vô tội.
“Tút... Tút... Tút...”
Điện thoại đổ chuông 3 tiếng.
Đầu dây bên kia ngắt máy; chẳng ai nhận cuộc gọi cả.
Không bao lâu sau, điện thoại di động của Giang Thành nhận được một tin nhắn SMS.
“Nhiệm vụ 2: Tìm ra 3 thi thể trong khu homestay Lục Thủy. Thời hạn là 3 ngày, bắt đầu từ 8:00 tối nay. Nếu tìm ra chân tướng thật sự, có phần thưởng bổ sung.”
Giang Thành nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, cẩn thận nhớ kỹ từng chữ, sau đó bèn xóa tin nhắn đi.
Hắn đã từng nghe qua khu homestay này.
Ba năm trước, một vụ tai nạn ô tô đã xảy ra trên một con đường ngoại ô xung quanh khu homestay đó. Chiếc xe hơi bị bỏ lại tại hiện trường, mà ở ngay mặt đất nơi vị trí phần đầu của chiếc xe có dính một ít máu tươi. Thông qua quá trình kiểm định đối chiếu thành phần của máu, người ta phát hiện ra lượng máu ấy là của một cô gái 17 tuổi.
Nhưng người tài xế và cô gái bị tông trúng đều đã mất tích, tựa như bốc hơi khỏi thế giới này.
Đám cảnh sát robot kia không thể tìm ra đương sự, để rồi sau khi tìm tòi sơ qua là đóng sổ hồ sơ vụ án.
Mẹ của Giang Thành là một nhà văn chuyên viết về tiểu thuyết suy luận. Lúc ấy, căn cứ vào vụ án này mà bà đã viết nên một truyện ngắn với tựa đề “Nạn nhân biến mất”.
Ở cuối quyển tiểu thuyết, bà còn thêm vào lời phỏng đoán thực tế mang tính chất cá nhân về vụ án này. Cô gái trẻ được cho là nạn nhân bị tông trúng ấy rất có thể là đã chết, sau đó bị chôn ở khu vực phụ cận. Homestay Lục Thủy chính là một trong những nơi có khả năng chôn xác, cũng là địa phương mà người mẹ của Giang thành đã khoanh tròn cẩn thận.
......
7:00 tối.
Tại vùng ngoại ô phía Đông thành phố Wally, homestay Lục Thủy.
Bầu trời vẫn âm u, mây đen dày đặc và màn sương mù giao thoa lấy nhau, tạo nên một cảm giác đầy nặng nề.
Giang Thành đón bắt taxi tới đây. Suốt quãng đường rời khỏi trung tâm thành phố, càng đi xa lại càng yên tĩnh hơn. Hai bên đường là quang cảnh của những khu nhà xưởng hoang vắng xập xệ, rách nát thành từng mảnh, trong khi dân cư lại cực kỳ thưa thớt.
“Hẻo lánh, cũ kỹ.”
Đây là ấn tượng đầu tiên của Giang Thành về khu homestay Lục Thủy.
Căn homestay này cách con đường chính của khu vực ngoại thành khá xa, khoảng 200 - 300 mét; bên ngoài còn bị các bụi cây rậm rạp và cây cối to lớn che khuất hẳn.
Đứng trên đường, sương mù dày đặc giăng lối. Về cơ bản, không thể nào mường tượng được bên trong khu rừng rậm rạp kia còn có một nơi nghỉ dưỡng như vậy.
“Biển hiệu đèn neon đều lu mờ hết rồi, mà khung biển hiệu cũng rỉ sét hết cả. Một nơi như vầy mà vẫn còn kinh doanh đến tận thời điểm này cơ à?”
Xuyên qua bụi cây rậm rạp để quan sát gần hơn, hắn có thể trông thấy vách tường sắt bên ngoài đầy những mảng rỉ sét đỏ sẫm.
Đám dây leo héo úa vàng vọt quấn lấy những thanh thép ấy, lọt thỏm giữa một mảng cỏ dại xơ xác bao quanh.
Căn homestay này chỉ có 2 tầng lầu, rất u ám và mờ mịt. Một phần bức tường bên ngoài đã bị bong tróc nước sơn, để lộ ra lớp xi măng xám xịt bên trong. Địa phương thế này cực kỳ giống với những địa điểm được chọn làm nơi để quay chụp những bị phim ma có kinh phí thấp.
“Két...”
Theo sau một dạng thanh âm khiến người ta tê hết cả răng, Giang Thành đẩy cánh cửa sắt rỉ sét kia ra.
Trước mặt hắn lúc này là một mảnh sân nhỏ đầy cỏ dại cùng với tòa nhà chính hai tầng của căn homestay.
Nơi cửa chính của căn homestay được bật đèn sáng ngời, đồng thời còn có 4 người đàn ông với vóc dáng khác biệt nhau đang đứng tại đó.
Dường như bọn họ đang nói chuyện phiếm lẫn nhau; sau khi nghe thấy tiếng động, cả đám bèn đồng loạt nhìn về phía Giang Thành.
Chưa đợi Giang Thành mở miệng, một người đàn ông cao lớn có cánh tay máy móc chợt cười nói: “Anh Hứa nói không sai nha, quả nhiên là vẫn còn có người.”
Còn có người?
Giang Thành kịp thời phản ứng lại.
Nhiệm vụ này không chỉ có một mình hắn.
Gã đàn ông áo choàng đen kia từng nói cho hắn biết, trên con đường thành thần này sẽ có rất nhiều bạn đồng hành.
Người đàn ông lắp cánh tay robot kia có vóc người khá cao lớn và cường tráng, cao hơn Giang Thành nửa cái đầu, nhưng lại khá là nhiệt tình. Thấy Giang Thành đi tới, gã bèn tự giới thiệu: “Tôi tên là Lý Mãnh, làm việc trong một xưởng sửa chữa ô tô ở khu Đông thành phố.”
Nói xong, gã giơ điện thoại lên; trên đó có một tin nhắn quen thuộc.
Nhiệm vụ 2, tìm 3 thi thể...
Giang Thành gật đầu, chuyển nét mặt thành một dạng mỉm cười vui vẻ.
“Tôi là Giang Thành, sinh viên năm nhất.”
Mấy năm nay, giấu tên cũng chẳng có tác dụng gì. Hầu như tất cả tin tức của mọi người đều được công khai cả; chỉ cần nghiêm túc điều tra, chắc chắn có thể tìm ra được thông tin chính chủ.
“Sinh viên à?” Một người đàn ông khác đang tựa lưng vào cửa chợt nói chen vào bằng giọng điệu hết sức ngạc nhiên: “Chẳng trách sao lại nhìn trẻ đến vậy. Cậu Giang đến đây để cầu tài hay cầu danh thế?”
Người ta đồn rằng, tổ chức Giáo hội này có thể thực hiện hầu như tất cả các loại mong muốn, bao gồm cả sự giàu có và địa vị xã hội.
Giang Thành nhìn sang người nọ:
“Cầu mạng.”
Vừa nghe thế, gã ta chợt ngẩn người rồi lập tức cười xuề xòa, lắc đầu bảo: “Đều là tha hương nơi đất khách, tôi cũng đến đây để cầu mạng. Tôi tên Hoàng Sơn, hiện tại đang làm nhân viên bán hàng cho một trung tâm thương mại.”
Kế tiếp, gã bèn giới thiệu 2 thành viên còn lại làm chung nhiệm vụ lần này.
Trong số đó, có 1 người mang giày da kiểu Âu, chải vuốt tóc chỉnh tề, cả người trong cực kỳ chỉnh chu. Gã ấy có tên là Nghiêm Minh, hành nghề luật sư.
Một người khác tên Hứa Mặc, đeo kính cận, có khí chất khá ôn hòa. Gã ta khoảng 30 tuổi, là một giáo viên toán tiểu học.
Tính cả Giang Thành.
Tổng cộng có 5 người đến đây để tìm thi thể.
Hứa Mặc dùng ngón giữa để đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, ôn hòa mở lời: “5 người rồi. Chờ một chút, có lẽ còn có 1 người nữa.”
Còn ai chưa đến à?
Cả đám đều nhìn về phía Hứa Mặc, ý hỏi tại sao gã lại biết?
Hứa Mặc chỉ cười nhẹ một cách thân thiện, gật đầu mà không giải thích gì thêm.
“Nhưng sắp đến giờ rồi.”
Lý Mãnh nhìn đồng hồ trên cánh tay máy móc của mình, đã gần 8:00 rồi.
Ai nấy đều nhìn chằm chằm ra cổng chính.
Đêm tháng 12, trời rất tối.
Bên ngoài lại có sương mù bao phủ, cỏ dại um tùm.
Cành cây khô héo run nhẹ giữa từng cơn gió rét, mà các bụi cây thấp lè tè đen kịt cũng đang lắc lư chơi vơi. Quan sát cảnh tượng thế này thông qua một lớp sương mù dày đặc mơ hồ, cả thảm thực vật phảng phất như vừa sống lại, đang giương nanh múa vuốt giữa màn đêm.
Chắc là sẽ không có ai đến nữa, đúng không nào?
“Mấy cậu đến đây thuê trọ à?”
Một giọng nói khàn khàn vang lên từ phía sau lưng.
Năm người đồng loạt xoay người lại, để rồi trông thấy người vừa lên tiếng là một bà lão gầy còm, có vẻ là đã hơn 70 tuổi rồi. Da dẻ của bà đầy những nếp nhăn, còn đồng tử trong đôi mắt cũng đã đục ngầu. Xem ra, đây chính là bà chủ của căn homestay này.
Hứa Mặc gật đầu.
“Đúng vậy, chúng cháu định thuê trọ 3 ngày.”