Phép Diễn Dịch Cơ Bản

Chương 6: Ánh mắt




Dịch: Chu Nguyên
***
10:00 tối.
Bên ngoài, trời càng mưa lớn hơn.
Thỉnh thoảng còn có tiếng sấm gầm rú.
Bầu trời ngoài cửa sổ dày đặc mây đen, tựa như tất cả các tảng mây đều tập trung đè ép mỗi một tầng không bên trên tòa thành thị sắt thép này. Nhưng con rắn bạc kia vẫn đang bơi lội giữa dòng sông mây đen kịt ấy, chiếu sáng cả một màn đêm mông lung.
“Haizzz... Đêm giông bão, 6 nhà thám hiểm không sợ chết, một căn homestay âm u đã từng xảy ra án mạng - đây quả thực chính là một bộ phim kinh dị chi phí thấp.”
Khương Tiểu Linh ngồi xếp bằng trên giường, chống tay lên cằm, tỏ vẻ cực kỳ u sầu ra mặt.
“Anh bạn Giang Thành, anh có cảm giác như bị déjà vu hay không? Kiểu như, dựa theo khuôn sáo cũ của một bộ phim kinh dị, tiếp đến là cả nhóm chúng ta sẽ phải chết từng người một.”
“Không.”
Ngồi trên chiếc ghế sô-pha da màu xám cũ kỹ bên cạnh, Giang Thành nhắm mắt trả lời.
Hắn đang suy nghĩ.
Những gì mà Khương Tiểu Linh nói trước đó đều có sơ hở.
Cô ta nói rằng, cô bị kẹt xe trên đường, thế nên mới đến trễ.
Giang Thành đã tra soát về tình hình giao thông đường bộ hôm nay, sau đó tìm được thông tin về đoạn đường mà Khương Tiểu Linh đã nói đúng thật là có cảnh sát điều tra. Tuy nhiên, trên mạng cũng không ghi rõ là bên Sở Trị an đã điều tra bao lâu.
Vì vậy, hắn bèn xâm nhập vào mạng lưới nội bộ của Sở Trị an thành phố Wally...
Căn cứ vào thông tin nội bộ, việc kiểm tra lúc đó chỉ kéo dài 30 phút, vậy nên thời gian kẹt xe chắc chắn cũng chỉ hơn kém 30 phút mà thôi.
Mà Khương Tiểu Linh bảo rằng cô đến đây lúc 8:50 phút, nghĩa là muộn hơn 50 phút.
[Có một lỗ hổng thời gian đến tận 20 phút.]
Tiếp theo là...
Ba lô của Khương Tiểu Linh rất khô ráo.
Từ sau 8:50 phút, trời đã mưa. Tuy nhiên, Giang Thành không hề trông thấy có ô hay áo mưa bên trong ba lô của cô ta.
Ngay cả khi che ô hoặc mặc áo mưa, nếu đi qua từng ấy bụi cây ẩm ướt và cả một khu rừng như vậy để đến được căn homestay này, làm gì có chuyện chỉ mỗi giày và ống quần bị ướt như thế? Ít nhất, một phần của ống quần tại vị trí bắp đùi là không thể không bị ướt được.
Giang Thành thử phỏng đoán vài giả thuyết đơn giản...
[Cô ấy đến đây sớm hơn tất cả mọi người.]
Rất có thể cô gái này là người đầu tiên nhận được nhiệm vụ.
Sau khi nhận được nhiệm vụ, cô ta bèn vội vã đến đây. Vì vậy, về cơ bản thì vấn đề “đến muộn” không hề tồn tại.
Giang Thành nhanh chóng hồi tưởng lại nội dung tin nhắn nhiệm vụ.
“... Nếu tìm ra chân tướng thật sự, có phần thưởng bổ sung.”
Cô ta định một mình hoàn thành nhiệm vụ để nhận lấy phần thưởng bổ sung à?
Phần thưởng bổ sung sẽ là thứ gì?
Tóm lại, không thể tin lời mà cô gái này nói.
Mẹ của giáo chủ Minh Giáo Trương Vô Kỵ từng dạy rằng, không thể tin theo lời nói của phụ nữ xinh đẹp.
Mẹ của Giang Thành cũng từng căn dặn: Ngoại trừ bản thân bà ra, những người phụ nữ xinh đẹp khác đều không đáng tin.
“Anh Giang, anh có nghe thấy âm thanh gì không?” Đang ngồi xếp bằng trên giường, Khương Tiểu Linh đột nhiên đứng dậy. Lỗ tai của cô giật giật, cả người giống như một con chuột chũi đầy cảnh giác, dõi ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía cửa phòng.
“Tiếng sấm, tiếng mưa?” Giang Thành mở mắt, đưa ra câu trả lời.
“Không phải, là tiếng bước chân.”
Nói đến đây, Khương Tiểu Linh bắt đầu khẩn trương hơn. Cô nhẹ nhàng nhoài người leo xuống giường, chậm rãi di chuyển đến cửa, dán lỗ tai lên thành gỗ.
Giang Thành di chuyển ánh mắt theo cô ta, quan sát ngay vị trí cửa phòng.
Thính giác của hắn luôn luôn tốt hơn người bình thường rất nhiều.
Vừa rồi vì phải phân tích mục đích của Khương Tiểu Linh, hắn hơi mất tập trung.
Giờ đã phục hồi tinh thần lại, hắn bèn bình tĩnh lắng nghe cẩn thận.
“Lộp...”
“Cộp...”
Đúng là tiếng bước chân.
Nó ở ngay bên ngoài cửa.
Âm thanh này rất nhỏ, nếu không lắng nghe cẩn thận thì chắc chắn là nghe không ra.
Âm thanh lúc xa lúc gần, chứng tỏ đối phương đang quanh quẩn đâu đó.
Khoảng cách giữa từng nhịp chân lâu hơn người bình thường bước đi một chút, cho thấy đối phương đang đi rất chậm.
Dường như kẻ đang đi bộ ngoài cửa phải suy nghĩ về một chuyện gì đó, thế nên bước chân tương đối chậm. Hoặc là, cơ thể của ngườu kia có vấn đề, thế nên không thể đi quá nhanh.
“Hửm? Tiếng động kia biến mất rồi.”
Khương Tiểu Linh thì thầm nghi hoặc.
Tiếng bước chân đột nhiên biến mất.
Như chúng ta đều biết, khi chơi mấy trò game kinh dị, chuyện đáng sợ nhất không phải là sự xuất hiện của con quái vật, mà là con quái vật đột nhiên biến mất.
Cô quay đầu lại, ra hiệu im lặng với Giang Thành.
“Suỵt...”
Tiếp theo, Khương Tiểu Linh chậm rãi nằm sấp xuống.
Phía dưới của cánh cửa gỗ cũ kỹ này có một khe hở rộng chừng một ngón tay. Từ bên trong, có thể nhìn xuyên qua khe hở này để trông thấy một phần hành lang bên ngoài.
Tiếp theo, biểu hiện của Khương Tiểu Linh chính là một minh chứng cực kỳ sinh động cho câu tục ngữ “tò mò hại chết con mèo.”
Cô ta thét lên một tiếng đầy kinh hãi.
“A....!!!!!”
Giọng cô rất lớn, đoán chừng hơn phân nửa căn homestay này đều có thể nghe được.
Cả người cô ta đột nhiên co rụt về phía sau, giống như một con mèo hoang sợ hãi, trong khi sắc mặt đã tái mét hẳn đi.
Giang Thành nhíu mày đứng dậy.
Khương Tiểu Linh lại để lộ thêm một lỗ hổng.
Trước đó, cô ấy vẫn luôn tỏ vẻ là bản thân rất nhát gan, nhưng loại hành vi nhìn xuyên qua khe cửa để quan sát hành lang bên ngoài thế này cũng không phải là chuyện mà một nữ sinh nhát gan có thể làm được.
[Hành vi có mâu thuẫn.]
Đã có 3 lỗ hổng.
Giang Thành rất may mắn khi có mẹ ruột là một nhà văn chuyên viết tiểu thuyết lý luận trinh thám. Trong phòng làm việc của bà bày đầy những quyển sách như “Phân Tích Hành Vi” hay “Tâm Lý Tội Phạm”. Có thể là do mưa dầm thấm đất, hắn cũng rất thích việc phân tích các chi tiết nhỏ.
Vì vậy, có thể nhìn ra việc Khương Tiểu Linh tỏ vẻ nhát gan khi trước đều là giả vờ.
Tuy nhiên, với bộ dáng hiện tại của cô ta... Dường như cô ấy đang thực sự sợ hãi.
“Sao thế?” Giang Thành hỏi.
“Mắt... Mắt...”
Khương Tiểu Linh tái mét cả mặt, run rẩy chỉ tay vào khe cửa bên dưới.
Có một con mắt ở khe cửa ư?
Người bên ngoài hành lang kia cũng hành động bằng tư thế y hệt Khương Tiểu Linh, nằm sấp ở cửa để quan sát tình hình của bọn họ bên trong căn phòng này à?
Vừa nghĩ đến đây, Giang Thành híp mắt lại, sải bước tiến về phía cửa phòng.
Cách!
Hắn nhanh chóng xoay tay nắm cửa bằng tay phải, kéo mạnh cửa ra.
Còn tay trái của hắn cũng đã thọt vào trong ngực, nắm chặt chuôi dao.
Thế nhưng...
Ngoài cửa trống rỗng.
Hành lang vẫn mang bộ dáng đen kịt như trước. Giang Thành quan sát hai bên, chẳng có một bóng người nào.
Két...
Cửa phòng 202 ở đối diện đột nhiên mở toang.
Hứa Mặc thò đầu ra với vẻ mặt đầy nghi hoặc, để rồi liếc ngang ánh mắt của Giang Thành khi trông thấy hắn đang đứng ở đó.
“Quái lạ! Tôi vừa nghe được một tiếng thét chói tai của phụ nữ.” Hứa Mặc đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, “Cậu Giang, cậu cũng nghe thấy rồi chứ? Liệu có phải là... Hả?”
Hứa Mặc trông thấy Khương Tiểu Linh với bộ mặt tái nhợt đang đứng sau lưng Giang Thành.
Gã lập tức hiểu được nguồn gốc của tiếng thét chói tai kia.
“Cậu Giang, cô gái này là... người thứ 6?”
“Ừm.”
Giang Thành gật đầu, nhanh chóng nhìn sơ một lần trên cả người Hứa Mặc.
Người này ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, sắc mặt như cũ, chẳng có bất cứ một nét bối rối nào.
Không phải gã ta à?
Trong khoảnh khắc mà Giang Thành đang nghi ngờ, phòng 204 ở góc đối diện cũng mở cửa ra.
Luật sư Nghiêm Minh đứng ngay ngưỡng cửa nhìn về phía hai người, tỏ ý nghi vấn tương tự.
Lý Mãnh ở phòng 205 cũng nhanh chóng mở cửa bước ra.
“Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có tiếng thét chói tai của phụ nữ như thế?”
“Là người thứ 6 đến trễ.” Hứa Mặc mở lời giải thích.
Giang Thành nghi ngờ nhìn sang căn phòng 203, nơi Hoàng Sơn đang ở.
Tất cả mọi người đều bước ra ngoài, duy chỉ có người đàn ông kia vẫn còn ở miết trong phòng?
Lúc này, Khương Tiểu Linh cũng đã bình tĩnh đôi chút; sắc mặt của cô không còn tái nhợt như trước nữa.
Nhưng Giang Thành ở ngay bên cạnh cô vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng, hô hấp của cô gái này rất hỗn loạn, trong khi cả thân thể vẫn còn căng thẳng như trước.
“Không có ai sao?” Giọng nói của Khương Tiểu Linh vẫn run nhẹ, “Không thể nào nha! Tôi thấy rõ ràng mà, ánh mắt kia...”
“Đừng sợ! Vị tiểu thư này, có thể hồi tưởng lại bộ dáng của con mắt kia hay không?” Giọng nói của Hứa Mặc rất dịu dàng, còn mang theo nụ cười trên mặt. Khí chất ôn hòa ấy vượt trội hơn tất cả những người ở đây.
Bản thân là giáo viên, gã ta đúng là kẻ thích hợp nhất để an ủi người khác, thay vì Giang Thành.
“Tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt trong khe cửa kia. Chẳng qua là do ánh mắt ấy phản xạ ra ánh đèn từ bên dưới khe cửa, nên tôi vẫn còn nhớ rõ rằng... Có chút vàng đục và tơ máu tương đối nhiều...”
Nghe Khương Tiểu Linh kể lại một cách đứt quãng, Giang Thành và Hứa Mặc bèn liếc nhau một cái.
Trong lòng hai người đều có đáp án.
[Xác suất lớn là bà cụ kia.]
Nhưng bà ấy đến nhìn trộm căn phòng của Giang Thành để làm gì?
“Dù sao đi nữa, nơi này cũng đang giấu lấy 3 thi thể. Liệu có phải chính là... Là thứ đó... Thứ đó á...” Hàm răng của Khương Tiểu Linh khẽ run rẩy; cô vẫn không dám nói hết cả câu.
“Không đâu!”
Hứa Mặc ôn hòa cười, sau đó lắc đầu.
Gã giải thích: “Đây chỉ là nhiệm vụ thứ 2 mà thôi, sẽ không có bất kỳ sinh vật quỷ dị nào. Yên tâm đi!”
“Anh Hứa, anh có thể nói chi tiết hơn một chút không?” Giang Thành nhìn thẳng vào mắt của Hứa Mặc.
Nghiêm Minh và Lý Mãnh cũng nhìn sang gã.
Người giáo viên trung niên này rõ ràng là hiểu biết nhiều hơn tất cả mọi người ở đây. Không những thế, gã ta cũng không định giấu diếm ngay từ đầu, thế nên mới nhắc nhở bọn họ là có tổng cộng 6 người trong đợt nhiệm vụ kỳ này.
“Việc này cũng khá là dài dòng đấy.” Hứa Mặc nhìn mọi người, “Tuy nhiên, tôi có thể cam đoan rằng, vòng nhiệm vụ thứ 2 có tỷ lệ tử vong rất thấp. Trừ phi tự mình hại mình, không thì mọi người cũng không cần phải lo lắng.”
Bên ngoài, mưa và giông bão vẫn liên tục đan xen nhau. Lúc này đã hơn 10:00 tối rồi.
Hứa Mặc khẳng định, gã sẽ nói tất cả những gì mà mình biết cho mọi người nghe vào sáng sớm ngày mai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.