Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 177: Ta quyết định, ở với chàng…




Chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng , ngàn vạn lời nói đều nghẹn ở nơi đó nói không nên lời,Tra Tiểu Tân rưng rưng nhìn hắn, đau lòng, hắn luôn dịu dàng như vậy làm cho người ta không đành lòng tổn thương, nhưng là nghĩ đến thân ảnh cô độc kia, tim lại càng xé rách, ai có thể nói cho nàng biết nàng nên làm cái gì bây giờ, hắn và hắn, ai nàng cũng không muốn tổn thương!
“A, nữ nhân ngốc, cùng hắn ở chung một chỗ nàng vẫn là chị dâu của ta, ta vẫn có thể ngày ngày gặp nàng, như vậy là đủ rồi. ” Mộc Xuân Phong đưa tay khẽ vuốt mái tóc mềm mại của nàng cười nói, chẳng qua là trong nụ cười chứa nhiều mấy phần ưu thương.
Tra Tiểu Tân trầm mặc ngó chừng chén trống trơn, thật lâu sau bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Ta không đi.”
Mộc Xuân Phong nhất thời không có nghe tiếng nàng nói, chỉ nhìn nàng.
“Ta là vợ của chàng, ta muốn ở lại bên cạnh chàng.” Giọng nói trung trinh, biểu hiện ra quyết tâm của nàng.
“Nàng. . . . . . Nàng thật quyết định. . . . . .”Mộc Xuân Phong mừng như điên làm trong khoảng thời gian ngắn không biết nói cái gì cho phải,nỗi buồn trong lòng giống như tiêu tán.
Tra Tiểu Tân nhịn xuống tiếng đao cắt cầm lấy tay của hắn nói từng câu từng chữ: “Ta quyết định, ở cùng với chàng.”
Một khắc nàng muốn ôm Lâu Lan mà chàng tránh sang nơi khác, nàng cũng biết nàng và hắn không thể trở về như trước.
Giữa nàng và hắn còn có Mộc Xuân Phong, bất luận hắn là sống hay là chết,Tra Tiểu Tân và Lâu Lan cũng không thể trở về như trước.
Đây chính là tình yêu, hay thay đổi.
Khi hai người ôm nhau ngoài cửa truyền đến một tiếng động rất nhỏ, vẻ mặt Lâu Lan cứng ngắc từ trên xe ngựa xuống ,vẻ mặt hoảng hốt hướng phía trước đi tới, một phút đó, trong mắt ngay cả một chút tâm tình cũng không có, chỉ thấy bước chân của hắn từ chậm đến nhau, cuối cùng giục ngựa nhanh chóng rời đi.
“Ta quyết định,ở cùng với chàng.”
“Ta là vợ của chàng, ta muốn ở lại bên cạnh chàng.”
Nghe được lời của nàng lặp lại lần nửa bên tai, hắn càng vụt mạnh roi,con ngựa bị đau nhanh chóng chạy nhanh, biết rất rõ sẽ có ngày này, nhưng mà nghe lời nói đó tim giống như bị nham thạch nóng bỏng chảy vào rất khó chịu, hít thở không thông,rất đau khổ.
Mà ngoài xe ngựa, thân ảnh dịu dàng cũng dần dần rời đi,Ninh Thanh một bước quay đầu xe ngựa, phía trên có nam tử nàng yêu mến nhất đồng thời cũng có nữ tử mà người đó thích nhất, rơi lệ ở dưới thời khắc đó nàng cười.
Chàng đã an lòng, thiếp cũng nên rời đi.
Một cái xoay người, tất cả thành toàn.
Chuyện xảy ra tất cả đều bình tĩnh, quân đội lại bắt đầu đi tới, xe ngựa đã chạy, không có ai thấy Lâu Lan giục ngựa rời đi và Ninh Thanh yên lặng rời đi.
Bên trong xe ngựa,Tra Tiểu Tân còn đang từng muỗng từng muỗng đút Mộc Xuân Phong, so với lúc trước, khí sắc của Mộc Xuân Phong đỡ rất nhiều, mặc dù thần sắc mệt mỏi, vẫn không thể che lông mày nho nhã tuấn tú.
“Có thể dùng cái này đút hay không.” Đút hồi lâu Mộc Xuân Phong bỗng nhiên nói một câu như vậy, một đôi con ngươi ướt át cũng không biết khi nào trở nên sáng ngời, phát sáng như sao, lòe lòe nhấp nháy.
Tra Tiểu Tân sửng sốt một chút nhìn hắn.
Gương mặt của Mộc Xuân Phong hiện lên một tầng đỏ ửng thật mỏng, ngón tay chỉ chỉ vào môi, ánh mắt cực nóng nhìn nàng, mặc dù không nói tất cả cũng nói trúng trọng tâm.
Tim mãnh liệt cứng lại, tay Tra Tiểu Tân đang cằm cái muỗng bỗng rớt xuống trong chén phát ra tiếng vang thanh thúy, nhất thời nhìn hắn ngây người.Ánh mắt của Mộc Xuân Phong sáng ngời một khắc trước còn ảm đạm giờ thì lóe sáng,một mình hắn uống một ngụm, sau đó từ từ để sát vào đôi môi trơn bóng của nàng .
Bốn mắt nhìn nhau , một né tránh, một chấp nhất.
Cảm nhận được hô hấp cực nóng càng ngày càng gần mình,Tra Tiểu Tân tâm loạn như ma,nên đẩy ra hay là tiếp nhận? ! Mộc Xuân Phong đương nhiên hiểu trong lòng nàng đang suy nghĩ gì , thật ra nếu như nàng đẩy hắn ra cũng sẽ không tức giận, nhưng mà hắn chỉ là muốn thử nàng có phải thật chấp nhận hắn. Toàn bộ đường viền đều hiện ra trước mắt, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng hôn môi của Tra Tiểu Tân.
Thoáng chốc,Tra Tiểu Tân dùng sức nắm chặngón tay c trắng bệch, đồng thời, thân thể cũng cứng ngắc.
Nàng không có cự tuyệt.
Nếu muốn chân chính tiếp nhận một người, sẽ phải đem tim khoét ra hết sau đó thay vào tim mới.
Quá trình rất đau khổ nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
Mộc Xuân Phong đè nén cảm xúc tuyệt đẹp trong nháy mắt, sợ mình quá mức nóng lòng có thể hù nàng, cho nên một chút xíu từ từ đưa cháo trong miệng mình vào trong miệng nàng, đồng thời, lướt qua dần dần triền miên.
Ngoài xe tiếng gió tiêu điều, bên trong xe dịu dàng thắm thiết.
Ấp quốc, cả nước chia buồn.
Mấy hôm trước sau khi đưa hoàng thượng chôn cất trong không khí cả Ấp quốc còn đắm chìm trong bi thương không cách nào tự kềm chế, mất đi vương thượng đau, mất đi thành trì đau, làm tất cả người dân Ấp quốc uể oải không phấn chấn, triều đình rung chuyển may là có mấy cựu thần ra ngoài giải quyết, đồng thời Gia Luật Hằng dựa theo thánh chỉ làm hoàng thượng mới.
Hằng Dương Điện.
Ánh mặt trời màu vàng chiếu từ cửa sổ vào,thảm trên mặt đất một lần màu vàng, bên trong ngọc trụ điêu Long, cái bàn bằng gỗ tử đàn thượng hạng, bình phong bích hoạ, tầng tầng xa hoa lộ ra cô độc thật sâu.
Có ý tự cho mình thanh cao.
Mà lúc này, Gia Luật hằng đang một mình ngơ ngác ngồi ở bên giường, cả người mặc Long bào màu vàng, đầu đội mũ rồng, ánh sang chiếu vào giữa lông mày hiện lên khoan thai bậc đế vương, chẳng qua là con ngươi đen nhánh nhưng ảm đạm vô quang, môi mỏng khô nứt, vừa nhìn đã biết là mấy ngày mấy đêm không có nghỉ ngơi tốt, cả người buồn rầu nặng nề .
Chỉ nghe cửa truyền đến một tiếng két kéo,nữ tử áo đen chậm rãi đi vào, trên mặt là không có nét vui mừng ngược lại từ từ biến thành thương tiếc, đi tới bên cạnh hắn dịu dàng quỳ xuống cầm tay của hắn an ủi: “Vương thượng đã đi,chàng cũng phải bảo trọng thân thể.”
Gia Luật hằng trầm trầm cho lúc này mới xuất hiện một tia cảm xúc, mở miệng ,giọng nói khàn giọng: “Làm sao nàng trở lại.”
Dường như không nghĩ tới hắn sẽ hỏi mình như thế, nữ tử ngây ngốc một chút trên mặt nở nụ cười giọng mỉa mai: “Làm sao? Chẳng lẽ thiếp không thể trở lại? !”
Bị nàng dùng tầm mắt phẫn hận nhìn gần, Gia Luật Hằng còn dư lại lời của cũng lười phải nói, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy mệt mỏi, thực đã mấy ngày không có ngủ ngon.
Vốn là muốn bộc phát lửa giận nhưng nhìn đến mắt của hắn phía dưới quầng thâm không ngờ xông ra vô hạn nhu tình,nữ tử áo đen quỳ thẳng nhẹ nhàng ôm lấy hắn, mặt dán chặc lồng ngực của hắn dịu dàng nói: “Bất luận người nào rời khỏi chàng, thiếp cũng sẽ không rời đi.”
Gia Luật Hằng hô hấp chợt căng thẳng , có chút cứng ngắc từ từ rũ con ngươi xuống nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong ngực.
“A Hằng,chàng không có cha nhưng còn có ta, cho dù có một ngày chàng mất đi tất cả cũng sẽ không mất đi thiếp. . . . . .” Nói xong ngẩng đầu kiên định nhìn hắn: “Thiếp là của chàng vĩnh viễn sẽ không mất đi .”
Liên tiếp mấy ngày đánh bại cộng thêm phụ hoàng giận đến bệnh qua đời làm cho Gia Luật Hằng bền long chịu đả kích nên tiều tụy, ngay cả một tia tức giận cũng không có, nhưng là nghe nàng nói lại làm cho hắn một lần nữa tỉnh lại, đưa tay khẽ vuốt gương mặt xinh đẹp của nàng giọng khàn khàn: “Ta vĩnh viễn cũng sẽ không mất đi ngươi.” giọng nói lầm bầm trong miệng giống như là hỏi thăm hoặc như là xác định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.