Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 18: Âm mưu bắt đầu, tình yêu chấm dứt




Tra Tiểu Tân lắc đầu, thật ra nàng quấn quýt Lục Uyển không phải nghi ngờ hài tử có phải của hắn không, nàng cho tới bây giờ không phải nữ nhân không chịu được hạt cát trong mắt, bởi vì mọi người đều là nữ nhân tội gì gây khó xử cho nhau?! hơn nữa nàng biết người hắn yêu chỉ có nàng, nhưng nam nhân cổ đại tam thê tứ thiếp, nếu hắn chỉ có nàng là vợ người ta nhất định nói nàng đố kỵ! Nàng hiện tại đau lòng là người hắn yêu tên là An Ninh, mà không phải là Tra Tiểu Tân!!!
Thu Dung thấy nàng ngẩn người vì thế dịu dàng khuyên nhủ: “Muội muội, con vương gia cũng là con của chúng ta, muội muội nên vui vẻ mới phải.”
Những lời này xúc động tâm nàng, đúng nhỉ, hài tử của hắn không phải cũng là hài tử của nàng sao, mặc dù khó chịu nhưng không thể hận đứa nhỏ vô tội, lúc đó lại nghe Thu Dung lẩm bẩm tự nói.
“Ai da, nhưng không biết lời Lục Uyển nói có phải sự thật không? nữ tử trong thanh lâu đều phức tạp.”
“Nàng gạt người sao? Nói bản thân mang thai?!” Tra Tiểu Tân nhíu mày, nếu quả thật như vậy nữ nhân kia quá kinh khủng, cung tâm kế sao?!
“A, ta chỉ vậy thôi, muội muội, không bằng chúng ta đi xem nàng một chút.” Thu Dung lắc đầu cười, Tra Tiểu Tân đành phải gật đầu.
Lục các.
Lục Uyển nằm ngang trên giường, toàn thân áo màu xanh biếc làm nổi bật da thịt mịn màng như son, giữa quyến rũ lại có ngàn vạn phong tình. Tra Tiểu Tân thừa nhận trong lòng nàng có chút ghen tị, nhưng ghen tị qua đi thì cái gì cũng không có.
“Muội muội, thân thể như thế nào?” Thu Dung mỉm cười tiến lên hỏi, nắm chặt tay nàng.
Lục Uyển khách sáo trả lời: “Không tệ.” Một đôi mắt hạnh nhìn đánh giá Tra Tiểu Tân, tuy là mỉm cười nhưng không có nửa phần nụ cười, lòng Tra Tiểu Tân không khỏi co lại, ngây ngốc nhìn nàng cười sau đó ngồi xuống bên cạnh.
Cho nên mấy người ngồi đó không trò chuyện lấy một câu, rõ ràng không có gì để nói nên không khí lại càng khó xử, sau đó nô tì Thu Dung vội vàng chạy tới nói mẹ nàng đến đây thăm, vì thế Thu Dung rời đi trước, trong phòng chỉ còn lại hai người Tra Tiểu Tân và Lục Uyển, nhất thời không nói gì.
“A…” Chỉ nghe nàng truyền ra một tiếng đau đớn, đôi mi thanh tú nhíu chặt giống như cố nén đau đớn. Tra Tiểu Tân lập tức bước nhanh đến bên giường đỡ lấy thân thể mảnh mai của nàng quan tâm hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
“Bụng, bụng đau quá…” Lục Uyển mặt nháy mắt trắng bệch, mười ngón nắm chặt cánh tay Tra Tiểu Tân không tha, móng tay bấm vào giữa da thịt nàng, Tra Tiểu Tân đau đến nỗi thở ra hơi.
“Ngươi đợi chút, ta đi gọi đại phu.” Tra Tiểu Tân vừa xoay người phía sau liền nghe tiếng kêu đau đớn mới, quay đầu nhìn thấy dưới thân nàng chảy ra nhiều máu, cuồn cuộn không thôi, Tra Tiểu Tân bị dọa đến cứng người đứng im, mở to hai mắt nhìn.
Lục Uyển đau đến chết đi sống lại, khóc ròng nói: “Cứu mạng, cứu…”
“Ngươi đừng khóc nha, ta giúp ngươi cầm máu trước.” Tra Tiểu Tân tay vội cầm tấm vải sạch lau máu, ai ngờ càng lau càng nhiều, nàng thật muốn khóc. Nhưng lúc này Lục Uyển đột nhiên trợn mắt, nhìn chằm chằm nàng như người bệnh tâm thần.
“Là ngươi, là ngươi hại ta!!!”
Tra Tiểu Tân đột nhiên giật mình, hồi lâu mới lắc đầu lặp lại, nhíu mày giải thích: “Ta không có!”
“An Ninh, nàng…” Giọng nói Lâu Lan đằng sau truyền đến, Tra Tiểu Tân tim dừng đập, nhìn gương mặt dữ tợn đầy lệ trước mắt, trong lòng dường như hiểu việc gì.
Độc chiếm.
Tra Tiểu Tân nghe xong mọi chuyện trong đầu nhất thời toát ra hai chữ…cái…này , đồng thời cũng có chút sởn tóc gáy , không thể tưởng được hắn như thế nhưng lại tàn nhẫn vô tình! Ngay cả cha mẹ nàng đã chết cũng không cho nàng gặp mặt một lần! Xem ra đêm qua nam nhân kia cùng người đàn bà chanh chua nói nàng tổn thương Lâu Lan, không chừng là nói nàng phản bội tình cảm của hắn, nhưng mỗi người đều có quyền theo đuổi mình hạnh phúc của bản thân không phải sao?
“Mặc kệ trước kia như thế nào đều là chuyện bọn họ ! Hiện tại không có An Ninh, chỉ có Tra Tiểu Tân! Cho nên……” Tra Tiểu Tân đứng dậy kiên định nói:“chuyện đã qua thì cho qua, quan trọng là tương lai sau này !” Nàng quyết định bất kể lúc trước có bao nhiêu hiềm khích bây giờ dùng thành ý cảm động hắn là được rồi, đợi khúc mắc trong lòng hắn được hóa giải tự động thả nàng đi ! Nghĩ vậy nàng hướng về phía Vân Hoang Các mà đi .
Trải qua một đêm chấn động , các ngự y vắt hết óc cuối cùng cũng đem độc tính trong người Lâu Lan trừ đi , chỉ là hắn vẫn ở trạng thái hôn mê. Thập Tam Vương gia bị Hoàng Thượng truyền triệu rời đi, cũng chỉ còn lại Hoa Nguyệt cùng vài nha hoàn ở lại trong phòng.
“Tỷ tỷ, Vương gia khỏe được chút nào chưa ?” Thu Dung liền bước tiến lên trước, muốn nhìn khí sắc Lâu Lan có đỡ chút nào không thì bị một nha hoàn ngăn lại, ngay sau đó Hoa Nguyệt vênh váo giọng nói từ xa truyền đến.
“Vương gia đương nhiên khỏe, không cần ngươi phải quan tâm!”
Hhai vai Thu Dung nhẹ nhàng , hạ thấp giọng khẩn cầu nói:“Muội muội có làm chút cháo muốn đưa cho Vương gia, cầu xin tỷ tỷ cho đi ”
“Hừ! Ngươi làm mà cũng dám đem đến cho Vương gia?! Người đâu , đem đồ nàng đưa ném đi cho ta!” Hoa Nguyệt cười cay nghiệt , mấy nha hoàn tiến lên đoạt lấy chén ngọc trong tay Thu Dung liền ném ra ngoài, cháo vãi đầy mặt đất . Thu Dung vội vàng chạy đến nhưng không kịp, tiếng cười vui sướng khi người khác gặp họa vang lên phía sau: “Đáng đời!”
Tra Tiểu Tân chạy đến vừa đúng lúc nhìn thấy màn đó , thấy Thu Dung ngồi xổm trên mặt đất che mặt mà khóc chỉ cảm thấy ngực bùng lên ngọn lửa nóng , nàng đẩy nha hoàn ngăn cửa ra liền đi vào, tức giận bất bình nói:“Các người đều là phi tử , như vậy không phải là quá không tôn trọng người ta sao ?!”
Hoa Nguyệt vốn bất mãn đối với nàng lại nghe thấy nàng hô to gọi nhỏ với mình liền giận tím mặt:“Tiện nhân! Ngươi còn có mặt mũi đến thăm Vương gia à! Nếu không phải ngươi Vương gia bị thương sao?! Nếu không ngươi Vương gia bị rắn cắn sao?!”
Tra Tiểu Tân sửng sốt vài giây sau đó ngây ngốc hỏi:“Hắn bị rắn cắn ?!” Trong lòng nổi lên cảm giác nói không nên lời .
“ Nói nhảm ! Tất cả ngự y cả đêm nghiên cứu mới ép được độc ra ngoài ! Đều tại tiện nhân ngươi ! Còn không mau cút ra ngoài! Ngươi vừa xuất hiện Vương gia đều không gặp chuyện tốt!”
“Thì ra là như vậy……” Tra Tiểu Tân lẩm bẩm nói, trong đầu hiện lên hình ảnh hổn độn kích tình đêm qua , hắn nâng mình lên trên vì không cho rắn cắn đến mình, lập tức, tâm tình cũng trở nên nặng nề phức tạp, không nhận thấy được mấy nha hoàn đi về phía mình .
“Ném nàng ra ngoài cho ta , sau này không cho phép tới gần Vân Hoang Các nửa bước!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.