Mộc Xuân Phong muốn trả lời nhưng là có một loại thương cảm quanh ở quẩn trong làm hắn không cách nào mở miệng, chỉ nhẹ gật đầu, sau đó bất động thanh sắc đem nàng ôm vào trong lòng. Chỉ cần nàng ở đây, tim liền an bình.
Lâu phủ.
Thời gian dùng bữa trưa lại vắng lặng như nửa đêm,ngoại trừ ngẫu nhiên nghe được tiếng động của bát hay một vài âm thanh khác.Giống như cũng chỉ có ba người dùng bữa, chẳng qua là Lâu Lan ngồi ở bên trong,Hoa Nguyệt và Lục Uyển phân ra ngồi ở bên cạnh hắn, mặc dù vẻ đẹp của hai nàng nàng ấy coi như không tệ, nhưng ánh mắt hắn vẫn là ảm đạm thất sắc.
“A, không phải nói muốn đem Tiểu Thu ra ngoài sao? Tại sao còn chưa đưa nàng ấy ra?” Lục Uyển nhàn nhã uống tổ yến liền hỏi, tư thái khinh ngạo giống như nàng mới là vương phi chính thức trong vương phủ này.
Đuôi lông mày của Hoa Nguyệt nhếch lên, hiện một tia không vui, dù sao lần trước bộ dáng điên loạn kia của Thu Dung dọa đến Tra Tiểu Tân, đây là chuyện vương gia không muốn nhắc tớ, nàng thật sự là không dám đề cập đến vấn đề đó,nghĩ đến đây, quyết tâm đè nén lửa giận nhẹ giọng nói: “Cảm xúc của nàng ấy có chút không khống chế được,cho nên để thị nữ ở trong phòng hầu hạ, chờ nàng khỏe rồi mới tính.” Vốn tưởng rằng một câu nói sẽ làm nàng câm miệng, ai ngờ nàng liên tiếp hỏi thêm.
“Nhưng mà đã đóng nửa tháng , nếu còn ở trong đó nửa, không điên đều phải điên.” Lục Uyển cười nói, vừa gắp một món miễn cưỡng ăn.
Lâu Lan ngoảnh mặt làm ngơ vẫn là không mặn không nhạt uống chén canh trong tay, một đôi mắt phượng hẹp dài thật sâu đen sẫm,làm người ta không thể thấy rõ cảm xúc.
Thấy hắn như thế, trong lòng Hoa Nguyệt có một cảm giác vô lực, xem ra vương gia đối với Lục Uyển này thật là thật sủng hạnh, ngay cả chuyện của Tra Tiểu Tân hắn cũng không thèm để ý, nhưng mà, làm nữ nhân sớm nhất vào trong vương phủ, nàng phải ngăn lại lời nói của Lục Uyển: “Ăn không nói,ngủ không nói,muội hảo hảo ăn cơm là được!” Từ khi nàng từ nhà mẹ đẻ trở về đây là câu nói nặng nhất, nàng trước kia cáu kỉnh so với bây giờ sửa lại rất nhiều, ngược lại có chút không thích ứng trước cách nói chuyện vênh váo.
Mắt hạnh của Lục Uyển vừa chuyển, cười lạnh vài tiếng: “Tỷ có tư cách gì nói muội? Vương gia cũng chưa nói.” Nói xong mị nhãn như tơ nhìn Lâu Lan liếc mắt một cái, môi đỏ mọng vi quyết, bộ dáng làm nũng.
“Muội!” Hoa Nguyệt tức giận đến nói không ra lời, nhìn sang Lâu Lan lại thấy bộ dáng vân đạm phong khinh của hắn, giống như chuyện các nàng đang nói không quan hệ đến hắn, hoặc là,tim của hắn căn bản không có trong này.
Bầu không khí bên trong đang khẩn trương, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một trận vội vàng tiếng bước chân, sau đó một thái giám mặt trắng môi đỏ đi đến, trong tay cầm thánh chỉ nói: “Thánh chỉ,Lục Uyển tiếp chỉ!”
Một câu nói làm Hoa Nguyệt kinh ngạc không tự chủ, vì sao lại là lục uyển tiếp? Mà không phải là vương gia? Ngay lúc nàng không hiểu ra sao thì Lục Uyển thực đã kiêu ngạo thật đã quỳ xuống, thanh âm mềm mại đáng yêu: “Lục Uyển tiếp chỉ.”
“Phụng thiên thành vận, hoàng đế chiêu viết, phong Lục Uyển thành Lục quý phi, hôm nay liền tiến cung.”
“Tạ hoàng thượng!” Lục Uyển trả lời thanh thúy hữu lực,dường như muốn người chung quanh tuyên cáo cái gì.
Hoa Nguyệt ngây người hồi lâu, trong đầu loạn rầm rầm , cái gì? ! Hoàng thượng muốn lấy Lục Uyển? ! Nhưng mà Lục Uyển không phải là thiếp của vương gia sao? ! Đang hỗn loạn nàng nhìn thoáng qua Lâu Lan, phát hiện hắn vẫn là không gợn sóng không sợ hãi, mắt thấy thái giám đám nịnh nọt muốn giúp Lục Uyển rời đi, nhất thời đứng lên nói: “Không được đi!”
Vốn nói nói cười cười nhưng thấy nàng ở đàng kia hét lớn nhất thời giận tái mặt đến, thanh âm thái giám bén nhọn vang lên: “Lớn mật! Ngươi dám kháng chỉ? !”
Sắc mặt của Hoa Nguyệt giống như không ngại cùng hắn đối kháng, thanh âm hữu lực: “Nàng là thiếp vương gia! Hoàng thượng có thể nào phong thành phi? !” Tuy rằng nàng thật không hiểu ý nghĩ của Lục Uyển, nhưng việc này liên quan đến danh dự của vương gia, nàng nhất định phải ngăn cản!
“Thánh chỉ của Hoàng thượng đã ban ,vả lại vương gia lại không có phản đối,tỷ gấp cái gì? Chẳng lẽ là sợ ta đi rồi sau này tỷ một mình ở trong phủ nhàm chán, ngay cả người nói chuyện cũng không có? !” Lục Uyển đang cười khanh khách xem diễn cuối cùng đã mở miệng, chẳng qua là ngôn ngữ so với trước càng khinh cuồng, nói xong liếc sang Lâu Lan một cái, làm bộ thương cảm nói: “Vương gia, nô tì đi rồi.Nói như thế nào chúng ta đã vợ chồng một khoảng thời gian, thiếp không cần quỳ xuống hành lễ chứ .”
“Lục UyểnMuội tại sao có thể nói chuyện với vương gia như thế!” Hoa nguyệt hoàn toàn phẫn nộ, tiến đến định cho tiện nhân kia một bạt tai nhưng bị nàng nắm lại, không thể động đậy, chỉ có thể miệng hừ hừ nói.
Lâu Lan làm như không thấy, bộ dáng lãnh đạm giống như không them đến xỉa đến.
Lục Uyển trước khi đi nhìn hắn thật sâu một cái, xong mới vênh váo rời đi,người thái giám kia cũng đi theo,Hoa Nguyệt bị đẩy trên mặt đất sau đó lại đứng lên đuổi theo ra ngoài, chỉ chốc lát sau bên ngoài lại truyền đến một trận ầm ỹ thanh.
Diêu Định nãy giờ đứng im bất động bỗng nhiên đi đến bên người Lâu Lan, hạ giọng nói: “Vương gia, bọn họ sáng nay mình rời khỏi nhà đi đến rừng trúc ngoại thành.”
Lâu Lan nghe được câu đó khuôn mặt lãnh tuấn mới có cảm xúc, phượng mâu lóe ra , môi đỏ mọng hé mở: “Nàng sống tốt không?” Từ sau ngày nàng rời đi, hắn luôn phái người âm thầm bảo vệ nàng, sợ cảm xúc nàng không tốt, nhưng mà là hắn đa tâm, nàng luôn luôn khỏe.
“Ách…” Nghe được câu hỏi của hắn trong khoảng thời gian ngắn Diêu Định không biết trả lời như thế nào,hồi lâu mới nói: “Mộc vương gia đối với nàng tốt lắm.”
Mộc vương gia ba chữ này không thể nghi ngờ là nhắc nhở hắn, nàng thật đã là nữ nhân của người khác. Trong lúc nhất thời, con ngươi đen như lưu ly bỗng nhiên vỡ ra ngàn vạn tế dĩnh,sâu không thể nhận ra.
Diêu Định cân nhắc một hồi lại mở miệng: “Vương Gia?Còn Lục Uyển?” Hắn cũng cảm thấy thật là kỳ quái, vì sao hoàng thượng lại lớn mật đến dám cưới nữ nhân của vương gia? Hơn nữa vương gia lại không sao cả.
“Bổn vương đồng ý .” Như là thật là mệt mỏi,Lâu Lan nhàn nhạt nói, nói xong liền rời đi, hồng ảnh thon dài phiêu dật có vài phần cô độc tiêu điều. Diêu định nhìn thân ảnh hắn rời đi thật lâu suy nghĩ sâu xa.
Rừng trúc lớn như vậy xung quanh đều màu xanh biếc, ánh mặt trời chiếu nhập,mỗi gậy trúc giống như là phỉ thúy trơn bóng,khi gió thổi qua, trong không khí đều là hương vị rừng trúc.Trong rừng trúc có một gian nhà tranh đơn giản, thỉnh thoảng có lá trúc bay lộn, một mảnh yên tĩnh.
Bầu trời xanh trong suốt, mây trắng không có thời gian rỗi,tất cả đều vắng vẽ lạnh nhạt.
Tra Tiểu Tân sáng sớm tỉnh lại …mới phát hiện là giữa trưa , ai biểu ngoài thành này yên tĩnh không thể so ồn ào náo động ngoài thành, chỉ gọi người thư giản nằm xuống không muốn ngồi dậy,dụi con mắt đang them ngủ nhìn đến mấy món ăn dọn xong trên bàn có đồ ăn có cháo, hương khí mê người , nàng lập tức xoay người xuống giường chạy đến cầm lấy chiếc đũa gắp vài món thức ăn sau đó liên tục gật đầu,con ngươi tràn đầy vừa lòng,thật là kỳ quái tạo sao không thấy Mộc Xuân Phong, bỗng nhiên nghe được một tiếng đàn truyền đến, du dương thanh duyệt, giống như tri âm tri kỷ,chậm rãi không vội, phảng phất giống như muốn nói việc gì đó, làm trong lòng người yên tĩnh lại ,Tra Tiểu Tân không nén nổi chạy ra ngoài, đi đến chỗ sâu trong rừng trúc mới nhìn thấy hắn, nhất thời sợ ngây người.