Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 218: Đêm nay,ba người chúng ta ngủ chung đi?




“Tiểu Vương Tử, ngoan, trở về phòng ngủ.” Tra Tiểu Tân cho rằng Gia Luật Hằng muốn đuổi hắn đi, vì thế vừa lau nước mắt cho con vừa nói, hài tử còn nhỏ, chuyện trong lúc đó hắn đương nhiên không biếy, nhưng mà theo hôm nay nhiệt tình Gia Luật đối với nàng mà nói, nàng biết hắn thực đã chờ không được bao lâu, thậm chí là chịu không được đã bao lâu.
Tiểu Vương Tử vừa nghe Tra Tiểu Tân muốn hắn đi,liền khóc lớn hơn , gắt gao ôm lấy nàng: “Con không đi!Con không đi! Con muốn ngủ chung với mẹ a!”
“Hài tử ngốc, ngày mai mẹ sẽ ngủ chung với con.” Tra Tiểu Tân nhịn xuống ủy khuất trong lòng cố gắng cười nói, trong lòng chỉ cảm thấy buồn bã.
“Không! Tiểu Vương Tử muốn cùng mẹ ở chung một chỗ.” Tiểu Vương Tử khóc lắc đầu không chịu rời khỏi, sau đó nhìn sang Gia Luật Hằng khóc nói: “Con muốn ngủ với mẹ cùng một chỗ! Con không đi! Gia Luật tiểu tử không cần đuổi con đi! ! !”
Gia Luật Hằng bị tiếng khóc của bọn họ làm đau cả đầu,cho nên ngồi xuống ôm Tiểu Vương Tử vào trong lòng, đầu để lên trán hắn cười: “Đêm nay, ba người chúng ta cùng ngủ chung đi?”
Không khí lập tức an tĩnh lại.
Tra Tiểu Tân không thể tin nhìn Gia Luật Hằng giống như không tin lời hắn vừa nói, hôm nay là ngày nàng và hắn đại hôn, hắn thật tốt như vậy để Tiểu Vương Tử ngủ chung với bọn họ? ! Nhưng thật ra Tiểu Vương Tử đã hết khóc mỉm cười,vội vàng chạy nhanh lên giường trốn trong chăn lộ ra nụ cười đắc ý.
“Mẹ ngủ bên phải, Gia Luật tiểu tử ngủ bên trái.” Hì hì, nói như vậy buổi tối có thể lén đá hắn xuống giường .
Tra Tiểu Tân rốt cục cũng cười cười, sau đó nằm xuống bên người Tiểu Vương Tử, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn còn có đôi mắt to đen, tất cả không vui trong lòng đều đã quên, tay còn đưa vào trong chăn nắm bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vương Tử, giống như nắm tay Lâu Lan.
Gia Luật Hằng không để ý cười tươi sau đó cũng nằm xuống, cái giường này cũng đủ lớn, ngủ bốn năm người đều có thể,thấy Tiểu Vương Tử nằm ở trong long của Tra Tiểu Tân giống trẻ con, ánh mắt cũng nhu hòa, bốn phía một mảnh yên tĩnh.
“Thực xin lỗi.” Trong đêm tối Gia Luật Hằng nhẹ nhàng nói một câu, sau đónhắm mắt ngủ say.
Tra Tiểu Tân ôm chặt Tiểu Vương Tử,tay không ngừng vuốt phía sau lưng hắn dỗ hắn ngủ, nghe đến câu thực xin lỗi nàng chảy nước mắt xuống, nàng biết, chuyện giống như hôm này về sau sẽ không xảy ra, hơn nữa, Gia Luật Hằng hẳn sẽ không muốn ngủ chung với nàng, là cảm kích,hay là cảm động?
Một đêm,chưa chợp mắt.
Có lẽ hôm qua nghĩ quá nhiều chuyện, kéo dài tới sắp rạng sáng mới ngủ cho nên ngủ không nhiều, buổi sáng tỉnh lại phát hiện Tiểu Vương Tử không ở bên người,Tra Tiểu Tân nhất thời tâm hoảng ý loạn, lúc này, mới nhìn đến Gia Luật Hằng mặc y phụcđẹp đẽ quý giá tuấn khí đang đứng ở trước mặt nàng, mỉm cười: “Sáng sớm Tô Tiểu Lê đã ôm hắn đi .”
Nghe được ba chữ Tô Tiểu Lê này Tra Tiểu Tân mới thở dài nhẹ nhõm một hơi,nhìn hắn cười cười, chỉ cảm thấy ánh mắt sưng , có thể là ngày hôm qua khóc quá nhiều, mặc y phục, sau đó rửa mặt xong, Gia Luật Hằng bỗng nhiên nhìn nàng nói: “Hôm nay, có thể để ta buộc tóc cho nàng không.”
“A?” Tra Tiểu Tân chấn động, hắn tự mình vì nàng buộc tóc?
Gia Luật Hằng chẳng qua cười cười, sau đó đưa nàng đến bàn trang điểm ngồi xuống,gương mặt anh tuấn phản chiếu lên gương đồng ngay bên cạnh mặt nàng, hai người nhìn qua thật sự là trời sinh một đôi, một người tuấn mỹ, một người thanh tú,Tra Tiểu Tân có chút xấu hổ quay mặt đi, lại nghe Gia Luật Hằng cười khẽ: “Đừng ngượng ngùng, chúng talà bạn tốt.”
Nghe được hai chữ khi bạn tốt Tra Tiểu Tân nghẹn ngào thành tiếng: “Gia Luật Hằng…”
“Sai, phải gọi ta là Như Hoa.” Hắn cười nhẹ lại như ánh mặt trời bàn xán lạn, trong lòng Tra Tiểu Tân cảm thấy ấm áp, giống như trở về những ngày ở hựu cầu ứng tất, nhất thời quên tấ cả không vui, cười rộ lên.
Cứ như vậy, Gia Luật Hằng cầm lấy lược cẩn thận chải tóc cho nàng, tay càng lúc càng như dòng chảy trên mái tóc của nàng, động tác cẩn thận dịu dàng, khóe môi nở một nụ cười ấp áp.
“Còn nhớ rõ chuyện ở hữu cầu tất ứng, nàng luôn vẽ một đôi mắt đen, mỗi lần nhìn đến nàng ta liền muốn cười.” Gia Luật Hằng khẽ cười nói, làm như nhớ tới năm đó gặp Tra Tiểu Tân.
Mặt của Tra Tiểu Tân ửng đỏ, phản bác nói: “Chàng cũng không tốt hơn thiếp bao nhiêu đâu nha, mỗi ngày vẽ mi trang điểm lại còn mặc y phục nữ tử, hơn nữa sau cái yếm còn đặt lên hai bánh bao…”
“Hư! ! !” Nghe nàng nhắc tới bản thân Gia Luật Hằng lập tức khẩn trương , giơ ngón tay để lên môi nàng ý bảo nàng đừng nói, còn nhìn xung quanh bốn phía nói: “Vạn nhất bị người khác nghe được ta làm chuyện như vậy, ta là hoàng thượng uy nghiêm còn để ở đâu nha?”
“Ha ha ha.” Tra Tiểu Tân bị hắn chọc cười , nhất thời thao thao bất tuyệt nói: “Nhớ được có một lần ta và ngươi đi ra ngoài, kết quả ngươi đói bụng liền đem một cái bánh bao trong đó ăn, sau lại có người khác nhìn ngươi đáng thương, nghĩ đến ngươi một bên ngực có một bên ngực không có, cười chết thiếp a …”
Nghe thế mặt của Gia Luật Hằng tối sầm, buồn thanh nói: “Còn không biết xấu hổ nói! Nàng mỗi ngày muốn ta hốt phân thối, khi ta cúi xuống bánh bao liền rơi ra , có một lần ta vừa đi nhặt bánh bao đã bị vượng tài cấp ăn! Làm hại ngực ta hôm đó bình bình ! ! !”
“Ha ha ha.” Tra Tiểu Tân ôm bụng cười cười to.
“Đáng giận, nàng cư nhiên còn cười, đều tại nàng, muốn mua thì mua bánh bao không là được rồi, nàng cư nhiên còn muốn mua bánh bao thịt, làm hại ta bên đường và một con chó đoạt bánh bao thịt!” Gia Luật Hằng càng nói càng dũng cảm, giống như trở về lúc đó, hắn không thể tưởng tượng mình và một con chó giành bánh bao, cuối cùng không chỉ không có bánh bao, còn hốt phân của nó.
Hai người không đang nói chuyện, to.
Năm đó ở hữu cầu tất ứng Gia Luật Hằng bị Tra Tiểu Tân làm cực khổ muốn chết, mặc nữ trang, hốt phân thối hắn xem như việc nhỏ , còn bị người ta phi lễ, cường bạo, hiện tại Gia Luật Hằng nghĩ đến chỉ cảm thấy đúng là không thể tưởng tượng, cả đời hắn cũng chưa gặp qua chuyện như thế nhưng từ khi gặp phải Tra Tiểu Tân tất cả đã xảy ra, tuy rằng thật mất mặt nhưng mà hắn lại thích thú.
Nở nụ cười trong chốc lát sau Gia Luật Hằng đã giúp nàng chải tóc xong, nàng thẹn thùng cúi mặt nói: “Thực xin lỗi, cám ơn chàng.”
Tra Tiểu Tân sửng sốt, trong mắt nổi lên lệ quang sau đó lại cười: “Không có gì, cám ơn chàng.”
Thực xin lỗi, là thực xin lỗi chuyện đêm qua.
Cám ơn chàng, là nàng cám ơn chàng đã từng mang đến vui vẻ cho nàng.
Không sao, chỉ là tất cả chuyện không vui lúc trước đều quên hết.
Cám ơn chàng, là chỉ mấy năm nay hắn đã chăm sóc hai mẹ con nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.