Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 4: Đại dì mụ đến rồi!




“Á…… Cái kia, đại dì mụ của ta đến rồi, hôm nay có thể tạm hoãn không?” Tra Tiểu Tân khuyên hắn không nên đụng vào nàng, nam nhân này cũng khong tệ, nhưng sát khí quá nặng! Nàng cũng không muốn chết dưới thân mỹ nam này đâu!!!
“Đại dì mụ ?” lông mày nam tử áo hồng nhăn lại, khóe môi đỏ mộng khẽ nhếch lên : “Ha ha, Trong Lâu phủ lại có người không muốn sống dám làm bằng hữu của ngươi.” Nói xong liền bảo: “Người đâu! kêu đại dì mụ tới cho ta.”
“Phì phì……” Hắn vừa nói xong Tra Tiểu Tân liền phụt cười, cười đến cả khuôn mặt đỏ hồng giống quả đào mật, mềm mại tựa như có thể nổi trên mặt nước.
Nam tử áo hồng nheo ánh mắt nguy hiểm lại, tầm mắt dường như dừng lại ở bộ ngực phập phồng của nàng, dưới lớp vải hồng cảnh xuân chợt ẩn hiện ra, cổ họng liền khô nóng.
“ Dạ, Vương gia.” nha hoàn kia thấp giọng đáp liền muốn rời đi.
“Này! Đừng đi! Người kia không có đâu nha!” Tra Tiểu Tân nén cười, hai vai còn đang run run. Một đôi mắt cười nhẹ nhàng nhìn thẳng hắn mà nói :“Ta nói đại dì mụ là chỉ nữ nhân hàng tháng đều phải có a……”
“Hàng tháng đều phải tới?! Ngươi hiện tại lại thân mật với hắn thế sao?!” Vốn vẫn im lặng, hắn nghe đến những lời này thì giận dữ, dùng sức nắm chặt nàng hai vai nàng, một đôi mắt như là thể phun ra ngọn lửa mãnh liệt.
Tra Tiểu Tân đau đến nhăn mặt lại, không ngừng giải thích: “A a…… Không phải, ta nói là…..a.”
“Còn nói không phải?! Ngươi….! Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn đấy! Lại dám thừa dịp bổn vương không có ở đây lén đi gặp hắn!” Nam tử áo hồng càng nói càng tức giận, đẩy nàng ra phía sau, hai tay khóa lại bắt đầu xé tấm vải hồng trên người nàng. Chỉ nghe âm thanh “ soàn soạt”, vải mỏng trên người nàng không chịu nổi biến thành những mảnh vụn bay toán loạn.
“A! Ngươi bớt giận đi! Tức giận là phạm giới đấy!” Tra Tiểu Tân dưới tình thế cấp bách ngay cả lời thoại Đường Tăng cũng đọc ra hết, hai tay bảo vệ ngực lớn tiếng nói với hắn: “Đại di mụ chính là máu mà nữ nhân mỗi tháng đều chảy! là máu đó ngươi có hiểu chưa ?!!!”
Nam tử áo hồng chợt dừng động tác lại, thở hổn hển nhìn nàng rồi nở nụ cười tà mị, giọng nói trở nên dịu dàng: “Còn nhớ rõ đêm hôm ấy ngươi bị bất tỉnh thế nào không?”
Tra Tiểu Tân sợ hãi run lên, lắc đầu lia lịa.
Hắn tiến đến chỗ nàng thổi vào tai luồng hơi nóng, ấm áp, sau đó nhẹ nhàng cắn vành tai: “Ngọn nến từng giọt từng giọt rơi lên ngực ngươi, trên đùi, thân thể ngươi tuyết trắng đỏ hồng tựa như hoa mai, mở từng cánh một. Ngươi khóc cầu xin bổn vương đánh ngươi, khóc đến giọng khàn khàn, ngọn nến cũng chảy từng giọt, vì thế bổn vương dùng roi đánh ngươi……” Nói đến đây hơi thở của hắn trở nên dồn dập, dường như nhớ đến màn kích tình đêm đó, cắn lên vành tai nàng lần nữa :“Tối nay, ngươi muốn dùng sáp nến, hay là bị đánh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.